Với Quý Xán đây đơn giản chỉ là một chút nhạc đệm không đáng chú ý, mỗi ngày vẫn tiếp tục yêu học tập như cũ, ăn bánh kem.
Thời gian nhoáng cái tới đầu tháng 11, kiểm tra giữa kỳ kết thúc.
Môn văn của Quý Xán bị trừ năm điểm, bởi vậy tổng điểm của cậu thấp hơn Cố Giang Hành, xếp hạng nhì khối.
Lý Phi Dũng gọi Quý Xán đến văn phòng, nói lời thấm thía: "Em viết văn kỳ thật có thể được điểm cao hơn, nhưng biết vì sao thầy trừ bài của em 5 điểm không?"
Quý Xán: "......Đại khái biết."
"Không phải, thầy nói em này, chữ của em thật sự quá đặc sắc.......!" Chữ xấu hơi kém chút thốt ra, Lý Phi Dũng cũng phải nghẹn một lúc lâu rồi mới sửa miệng: "Em không thể nghiêm túc viết à? Em ký tên thì rất đẹp, thế sao các chữ khác lại khó coi thế hả?"
Quý Xán biểu tình nghiêm túc nói: "Không gạt thầy, em cũng muốn biết."
Lý Phi Dũng tức đến mắt trợn trắng, oán trách nói: "Thầy biết thành tích của em tốt, nhưng cũng không thể không cố gắng như vậy được? Em có biết mỗi lần thầy chấm bài thi của em tốn mất bao nhiêu thời gian không hả? Bài thi của bạn học khác thầy chỉ mất mười phút, em đoán thử xem đến bài thi của em thì thế nào? Nhanh cũng phải nửa tiếng đồng hồ!"
Quý Xán: "......"
"Ở đây thầy có mấy quyển bảng chữ mẫu, em mang về cố gắng mà luyện đi", Lý Phi Dũng một bên tìm trong ngăn kéo, một bên nói: "Thầy cũng không mong em có thể luyện thành tài như Cố Giang Hành, em chỉ cần viết cho rõ ràng là thầy liền cảm ơn trời đất lắm rồi."
"A." Cậu còn tưởng Lý Phi Dũng không thích mình, không nghĩ tới ông sẽ đưa bảng chữ mẫu cho cậu, Quý Xán sửng sốt một chút, tiếp nhận bảng chữ mẫu rồi gật đầu nói: "Cảm ơn thầy....."
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có một bóng đen vọt vào văn phòng lao thẳng đến trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó, bóng đen này liền túm lấy cổ áo Lý Phi Dũng kéo qua, làm cho sách vở cùng chén trà đổ đầy xuống đất, mảnh pha lê nhỏ rải rác khắp nơi.
Quý Xán từng nghe thấy học sinh đánh thầy giáo, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy có người không nói hai lời liền vọt vào trong văn phòng mà đánh.
Thẳng đến khi Lý Phi Dũng bị đánh bay mắt kính, lúc này cậu mới phản ứng lại, vội vàng bắt lấy cánh tay của học sinh đang hùng hổ kia. Thấy đối phương còn muốn giãy giụa, Quý Xán một ném đem người quăng ngã xuống đất.
Giáo viên trong văn phòng so với Quý Xán còn sốc hơn, lúc này mới vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười hỏi làm sao vậy, có bị thương hay không.
Quý Xán vừa nhìn thấy liền phát hiện người gây họa là một gương mặt quen thuộc.
"Khương Duyên?"
"Em điên rồi phải không? Có biết đây là cố ý đả thương người hay không hả?" Chủ nhiệm lớp Vương Anh Hạo trực tiếp xông tới khóa trụ chân tay Khương Duyên, phòng ngừa hắn lại lần nũa đả thương người.
Khương Duyên không trả lời ông, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lý Phi Dũng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông làm cái gì với mẹ tôi? Vì sao ông đến mẹ tôi lại khóc? Có phải ông bắt nạt mẹ tôi hay không hả?!"
Ánh mắt thiếu niên không chút che giấu tia tàn nhẫn, gần như hận không thể đem người ăn tươi nuốt sống.
Quý Xán: "......"
Nhìn mẹ cậu cùng Lý Phí Dũng, ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.
Cách đó không xa, Lý Phi Dũng còn đang quỳ rạp trên mặt đất, mắt kính bị đánh nát, đôi mắt sưng tím một cục, hiện tại sờ soạng xung quanh nhìn như người sắp mù, không biết có thảm hay không nhưng buồn cười thì có một chút.
Nghe được lời này của Khương Duyên, ông đột nhiên đứng dậy, đôi tay sờ phía trước, vội vàng hỏi: "A Lan khóc?"
Vẻ mặt sưng vù xanh tím đan xen mang theo vẻ khiếp đảm, lại có vài phần áy náy, thậm chí còn có chút nhàn nhạt vui sướng.
Các giáo viên: "???"
Sự tình tiếp theo Quý Xán không tham dự, cậu đem Khương Duyên giao cho chủ nhiệp lớp sau đó liền rời khỏi văn phòng. Vừa đến cửa đã bị bạn học đứng đợi mồm năm miệng mười hỏi han.
"Xán ca Xán ca, có chuyện gì thế? Vừa rồi trong văn phòng có đánh nhau à?"
"Đấy có phải là Khương Duyên không? Nghỉ học nhiều ngày như thế, kiểm tra giữa kỳ cũng bỏ, không nghĩ tới vừa về đến trường liền trực tiếp lao đến văn phòng đánh nhau, thật CMN trâu bò!"
"Mẹ mày mới trâu bò, đến lúc ghi tội, mày còn ở đấy mà hâm mộ?"
Nam sinh không nghĩ tới bị nói như vậy, ngượng ngùng sờ đầu nói: "Tao chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tao cũng đâu có tán thành hành vi này của nó đâu!"
"Cũng phải nói, Lý Phi Dũng cũng thảm quá đi? Mặc dù ổng hơi đáng ghét, nhưng cũng không đến mức phải chịu đòn loại này đi?"
Mặt Diệp Hàm Tiếu nôn nóng, đến bên cạnh Quý Xán, hỏi: "Thầy không sao chứ?"
Không ít người lộ ra biểu tình đồng cảm, cũng không ít bộ phận cao hứng, kêu: "Vậy có phải được nghỉ tiết không thế?"
Không ngoài ý muốn nam sinh đó bị mọi người vây đánh.
"Nhưng vì sao Khương Duyên lại muốn đánh thầy giáo? Lại còn vào tận văn phòng!"
"Còn có thể vì chuyện gì? Không để ai vào mắt. Lúc trước Khương Duyên cũng đánh giáo viên một lần rồi còn gì, nó cũng ngang ngược quá rồi?"
"Xán ca, tôi nghe nói là vì mẹ Khương Duyên, thật thế à?"
Quý Xán nhíu nhíu mày, không muốn tham dự vào mấy tin đồn này.
"Bát quái như thế sao không đi làm paparazzi đi?" Giọng nói lạnh băng của Cố Giang Hành vang lên, xung quanh thoáng yên tĩnh lại, mọi người tự động tránh sang một bên nhường đường cho anh.
Cố Giang Hành kéo tay Quý Xán đang đứng trong đám người, nhăn mi nói: "Sao tay lại bị thương?"
Bị thương?
Quý Xán cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình có một vết cắt, vẫn đang chảy máu.
Nhìn qua cũng thấy không quá nghiêm trọng, Quý Xán duỗi tay lau một chút, nói: "Chắc lúc nãy bị mảnh pha lê vỡ làm bị thương."
Không nghĩ tới miệng vết thương nhỏ dài, cắt không quá sâu, mới vừa lau xong máu lại chảy ra.
Cố Giang Hành lấy khăn tay ra ấn vào lòng bàn tay, nói: "Ừ, chúng ta tới phòng y tế."
Quý Xán là khách quen của phòng y tế, lần này cậu vừa mới tiến vào, đã nghe thấy giọng nói của bác sĩ truyền đến: "Lâu rồi không gặp em, lần này sao lại đánh nhau thế?"
Bộ dáng nữ bác sĩ rất ôn nhu, tóc đen buộc thấp phía sau, thấy bọn họ tiến vào, cười hòa một chút.
"Không phải, lần này là do hăng hái làm việc nghĩa." Cố Giang Hành trả lời thay Quý Xán: "Tay cậu ấy bị thương, phiền cô xem giúp ạ.""
Hăng hái làm việc nghĩa?
Nữ bác si cười nhẹ, ngay sau đó cởi khăn đang buộc trên tay Quý Xán ra.
Miệng vết thương đã cầm máu, giờ chỉ nhìn thấy một vết đỏ thẫm.
Chỗ thấm cồn i ốt lưu lại một vết thâm đen, càng tôn lên làn da trắng nõn.
Xoa cồn i-ốt không đau, Quý Xán không có biểu tình gì tùy ý cho bác sĩ băng bó.
Cố Giang Hành không yên tâm hỏi một câu: "Có nghiêm trọng lắm không ạ?"?"
"Miệng vết thương tương đối nhỏ, nhưng hơi sâu, may mắn là không vào mạch máu cùng gân tay." Bác sĩ dùng băng gạc băng tay Quý Xán lại vài vòng, ngay sau đó lại nói: "Trong ba ngày không được dính nước, tốt nhất là không cần thiết thì đừng dùng tay phải, trước khi khỏi hoàn toàn thì không được mang vật nặng."
"Vâng", Quý Xán đứng lên: "Cảm ơn bác sĩ."
Trước khi rời đi, bác sĩ còn đưa cho cậu một ít Penicillin cùng với thuốc hạ sốt.
Khi Quý Xán trở về, tiết toán đã trôi qua được một nửa, thấy tay cậu bị thương, Vương Anh Hạo cố ý dừng lại hỏi một câu: "Nghiêm trọng lắm không?"
Quý Xán: "Vẫn còn tốt ạ, bác sĩ nói đại khái một tháng là có thể khỏi hẳn."
Vương Anh Hạo không nói gì nữa, giơ tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Miệng vết thương hơi đau, sau khi uống thuốc Quý Xán liền ghé vào bàn ngủ trong chốc lát.
Ngủ dậy phát hiện đã là giữa trưa.
Không biết có phải do ngủ lâu quá hay không, đầu cậu ngược lại so với lúc trước càng mơ hồ hơn, cả người đều choáng váng.
Trong phòng học tốp năm tốp ba người đang ngồi, tầm mắt Quý Xán nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cố Giang Hành đâu cả.
Quý Xán có chút mắc tiểu, liền mơ mơ màng màng kéo thân thể đi WC.
Quần đồng phục Nhất Trung đều là quần cạp chun, ngày xưa khi đi, Quý Xán thường để một tay kéo quần xuống, một tay khống chế phương hướng.
Nhưng lần này tay cậu bị thương, tay phải không dùng được, Quý Xán chỉ đành thay bằng tay trái, kéo cạp quần xuống, móc cậu nhỏ ra......Nhưng cậu còn chưa móc ra, cạp quần liền trượt lên trên, đập thẳng vào cậu nhỏ.
Quý Xán: "!!"
CMN, đau muốn rớt nước mắt.
Quý Xán nháy mắt hít hà một hơi, đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Lại tới một lần, lần này cậu đổi tay trái kéo cạp quần, tay phải móc cậu nhỏ, nhưng đến khi Quý Xán nhìn thấy tay phải đang băng bó của mình, cậu lại do dự.
Tay cậu quấn băng không thể rửa tay, nếu cậu dùng tay phải chạm vào cái kia, đến khi đi ra ngoài, người khác chạm vào tay phải của cậu, vậy không phải là gián tiếp chạm vào cậu nhỏ của cậu hay sao??
Không được không được, thế này ai mà chịu nổi?
Lúc Quý Xán đang hết sức khó xử, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: "Tôi giúp cậu."
Quý Xán còn chưa kịp quay đầu lại, liền phát hiện phía sau có một thân thể ấm áp dựa vào, ngực Cố Giang Hành dán sát lưng cậu, đôi tay vòng qua eo vươn đến phía trước kéo quần giúp cậu, sau đó nắm.......
"!!"
Trong nháy mắt kia, Quý Xán chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết lên mặt.
Cảnh vật trước mặt nhanh chóng quay cuồng, nhiệt độ ấm áp của cơ thể biến mất, Quý Xán phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, nơi này vẫn là phòng học quen thuộc.
Các bạn học sôi nổi quay đầu nhìn cậu chằm chằm, trên mặt đều là biểu tình tò mò muốn cười.
Vương Anh Hạo cầm phấn viết trên bục giảng, cũng là vẻ mặt mờ mịt.
"Quý Xán em làm sao thế?"
"............"
Hóa ra là nằm mơ, Quý Xán nháo xong mặt liền đỏ, quẫn bách cúi đầu xuống, nói mình ngủ mơ.
Cả lớp đều cười lên.
Còn có người hài hước nói: "Xán ca cậu mơ thấy ma đuổi phải không? Chứ sao lại nhảy cao như vậy?"
"......"
Bình thường bất kể phát sinh sự tình gì Quý Xán đều bình tĩnh tự nhiên, ít có khi nào bị quẫn bách một lần.
"Được rồi", Vương Anh Hạo kịp thời mở miệng ngăn mọi người lại muốn bát quái: "Cả lớp tiếp tục học."
Khi Quý Xán ngồi xuống tim vẫn còn đập rất nhanh, cũng may kia chỉ là mơ mà thôi, nhưng vì sao cậu lại mơ thấy cái loại như vậy cơ chứ?!
Đi WC có cái gì mà khó? Dùng một tay ai chẳng biết?
Quý Xán nhắm mắt lại, não bộ lại diễn tập hình ảnh kia một lần, sau đó tập trung vào ba bước cơ bản: Kéo, móc, cất.
Bước đầu tiên: Kéo cạp quần, hôm nay quần lót mặc là quần tam giác, cạp quần hơi thấp, nếu muốn kéo thấp cạp quần xuống, tốt nhất nên tìm một cái gì đó giữ lại.
Bước thứ hai: Móc cậu nhỏ, móc toàn bộ ra, rồi phải điều chỉnh đường cong linh hoạt giống với voi phun nước, hơn nữa phải cẩn thận không để quần bị ướt.
Bước thứ ba: Cất cậu nhỏ vào, phải giống như nai con xuyên qua rừng rậm rồi lại phải mềm mại thả thật nhanh, ngàn vạn lần phải cảnh giác với cạp quần, tuyệt đối không để cậu nhỏ bị đập.
Khi Quý Xán đang nghĩ đến bước cất cậu nhỏ, bên trái đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Giang Hành: "Cậu mơ thấy ác mộng?"
Trong đầu Quý Xán còn đang thực hành bước kéo quần, đột nhiên nghe thấy vậy liền giật mình, kém chút lại muốn nhảy dựng lên.
Cố Giang Hành trong mắt càng lo lắng: "Cậu làm sao vậy?"
Quý Xán xê dịch sang hướng bên cạnh, vẻ mặt như gặp quỷ: "Anh cách tôi xa một chút!"
Cố Giang Hành: "?"
Quý Xán lại nghĩ tới chuyện Cố Giang Hành dẫn cậu đi đến phòng y tế, cảm thấy hành động của mình vừa rồi hơi quá vô tình, vì thế sửa lời nói: "Anh không cần theo tôi đi WC."
Cố Giang Hành: "Tôi lúc nào thì đi theo cậu?"
Quý Xán vẻ mặt nghiêm túc: "Anh đừng tưởng rằng tay phải tôi bị thương là không thể tự đi WC được, tôi đi được, nên anh không cần đi theo."
Cố Giang Hành suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hiểu rõ hàm nghĩa của mấy lời này.
Quý Xán đây là xấu hổ nếu trực tiếp nhờ anh hỗ trợ đi WC, nên mới cố ý ngạo kiều nói mát!
Vậy nên câu trên có thể phiên dịch lại là: Tay phải tôi bị thương không tự đi WC được, anh có thể giúp tôi được không.