Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 122: Nghe nói tui biết sinh bảo bảo 15



Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Nguyễn Đường ngẩn ra, lập tức nhớ tới mấy lần hôn lúc trước đều là cậu chủ động, không khỏi có chút chột dạ.

Chẳng lẽ cậu dạy hư Cố Đàm Dữ rồi?

Nguyễn Đường trợn tròn mắt, cậu có chút khẩn trương nắn vuốt góc áo mình, rối rắm một hồi lâu mới không tình nguyện đáp ứng, "Được rồi, vậy, vậy em phụ trách."

Cố Đàm Dữ vươn tay, vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường một chút. Nhìn bộ dáng cậu không tình nguyện thậm chí còn có chút ủy khuất, hầu kết khẽ động, biểu tình đạm mạc cùng lạnh lẽo trên mặt hắn có chút biến hóa, đáy mắt đều là thâm ý, "Đường Đường, em phải hiểu cho ta."

"Dù sao, ta cũng có nhu cầu."

Hiện tại mới chỉ là nhu cầu hôn hôn thôi, không lâu sau, chỉ hôn hôn thôi sẽ không đủ.

Nguyễn Đường lập tức nắm chặt lòng bàn tay, hung tợn mà nhìn Cố Đàm Dữ, giống như một con mèo nhỏ xù lông. Cậu vươn móng vuốt nhỏ của mình chụp vào mu bàn tay Cố Đàm Dữ, lại bởi vì mềm lòng nên không hề lưu lại một chút dấu vết.

Cậu dường như đã phát tiết xong cơn giận của mình rồi, biệt biệt nữu nữu quay đầu, nhìn chằm chằm phong cảnh lướt nhanh bên ngoài, nhỏ giọng nói, "Lần sau, lần sau phải nhẹ một chút."

Cố Đàm Dữ khẽ cười một tiếng, vươn tay sờ sờ tai nhỏ của Nguyễn Đường, âm thanh trầm thấp lại sung sướng.

Hắn biết mà, Đường Đường luôn thiên vị hắn.

Vừa ngoan vừa mềm, giống như một khối bánh đường ngọt ngào.

Nguyễn Đường mím môi, đáy lòng có chút chột dạ.

Cậu không cự tuyệt Cố Đàm Dữ còn có một nguyên nhân khác, chính là cậu cũng không nhịn được.

Không nhịn được bám lấy Cố Đàm Dữ, không nhịn được muốn hôn Cố Đàm Dữ.

Nếu bây giờ cậu cự tuyệt, về sau Cố Đàm Dữ không cho cậu hôn thì phải làm sao?

Đoàn tàu tinh tế tốc độ rất nhanh, ước chừng nửa giờ sau đã đến trang viên Cố gia rồi.

Bên trong trang viên có đài phun nước, còn có cây cối cao lớn cùng với bãi cỏ được tu bổ chỉnh tề, cậu dán mặt trên cửa kính nhìn hơn nửa ngày.

Chờ đến vài phút sau mới tới bên trong biệt thự.

Cố Đàm Dữ xuống xe, mở cửa xe nắm tay Nguyễn Đường đi ra. Quản gia người máy sớm đã cầm quà tặng từ trong xe ra đứng canh giữ ở một bên, bọn họ tất cung tất kính với Cố Đàm Dữ, "Thiếu gia."

"Đi vào thôi."

Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng gật gật đầu, lãnh đạm lên tiếng. Hắn dẫn theo Nguyễn Đường đi vào cửa lớn, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, tròng mắt hơi co lại, có vài phần chán ghét.

Hắn che Nguyễn Đường ở phía sau, hỏi người ngồi trên ghế sô pha, "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Cố tiên sinh cha của Cố Đàm Dữ nhăn mày lại, lườm Cố Đàm Dữ một cái, "Đàm Dữ, nói chuyện với Hoàng Thái Tử như thế sao?"

Hoàng Thái Tử Tần Lễ vẫy vẫy tay, tỏ vẻ cũng không để ý, "Thúc thúc, không sao, là ta không mời mà đến."

Hắn nhìn về phía Cố Đàm Dữ, "Ta đến đây cùng Cố Nguyệt, cô ấy ở trong hoàng cung đã lâu có chút nhớ nhà, ta nghĩ mình cũng không có việc gì, nên trực tiếp đi cùng cô ấy đến đây."

Tần Lễ dường như nghĩ tới chuyện gì, thần sắc nhu hòa, đáy mắt lại mang theo vài phần ác ý, "Tinh thần lực của ngươi thế nào rồi, tiểu nhân ngư kia có trị được không, có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Hắn nhắc tới vấn đề tinh thần lực chủ yếu là muốn làm cho Cố Đàm Dữ ghê tởm.

Dù sao ai cũng biết chuyện tinh thần lực Cố Đàm Dữ bị hao tổn, không chỉ không thể điều khiển cơ giáp, còn phải dừng quân chức, hiện tại chỉ có thể ngồi ở nhà trông ngóng vào một tiểu nhân ngư, hy vọng cậu có thể khôi phục lại tinh thần lực cho mình.

Chuyện này không khỏi quá mức buồn cười.

Đáy mắt Cố tiên sinh trầm xuống, trên mặt hiện ra một chút tức giận. Cố Đàm Dữ lại lặng lẽ xua xua tay với ông. Cố Đàm Dữ nhìn về phía Tần Lễ, lạnh nhạt nói, "Cảm ơn Hoàng Thái Tử quan tâm, ta vẫn ổn."

Không cần ngươi phải giả mù sa mưa.

Tần Lễ mím môi, che giấu mạt cười lạnh dưới đáy mắt.

Thôi đi, ta xem ngươi còn có thể gồng được đến khi nào.

"Mọi người sững sờ ra đấy làm gì thế," Cố phu nhân từ trong phòng bếp đi ra, đúng lúc phá vỡ sự giằng co vô hình. Bà tươi cười dịu dàng với Cố Đàm Dữ, "Đàm Dữ khó khăn lắm mới về nhà một lần, sao lại không ngồi xuống đi, cũng có phải khách đâu."

Ánh mắt bà lại rơi trên người Nguyễn Đường, cười tủm tỉm dò hỏi, "Con chính là nhân ngư nhỏ mà Đàm Dữ nhà của chúng ta nâng như nâng trứng đó sao?"

Cố phu nhân tuy đã là một người mẹ, nhưng bảo dưỡng cực tốt, cộng thêm tuổi thọ trung bình của người tinh tế hầu hết đều trên dưới hai trăm tuổi, cho nên trông bà vẫn rất xinh đẹp trẻ trung, chỉ có nếp nhăn nhàn nhạt ở đuôi mắt mới để lộ ra một chút tuổi thật của bà.

Bà dịu dàng hỏi Nguyễn Đường, thoạt nhìn rất thân mật.

Nguyễn Đường nắm chặt góc áo Cố Đàm Dữ, lỗ tai đỏ lên, miễn cưỡng ức chế tâm tư muốn trốn sau lưng Cố Đàm Dữ, nghiêm túc nói với Cố phu nhân, "Cố phu nhân, chào ngài, con là Nguyễn Đường."

Thấy Nguyễn Đường có chút căng thẳng, Cố phu nhân cũng không làm khó dễ Nguyễn Đường, ngược lại cười một cái, "Con thật là ngoan."

"Đàm Dữ, mau để Đường Đường ngồi xuống đi, trên bàn có trái cây đó."

Cố phu nhân cười tủm tỉm nói, thoạt nhìn tính tình vô cùng tốt. Không bao lâu sau, Cố Nguyệt cũng từ trên lầu đi xuống, đôi mắt cô có chút hồng, không biết có phải khóc hay không.

Có lẽ là lâu lắm rồi không có về nhà.

Khi nhìn thấy Cố Đàm Dữ, Cố Nguyệt cúi đầu, có chút không dám đối mặt với Cố Đàm Dữ, cô yếu ớt kêu một tiếng, "Anh."

Mấy ngày hôm trước, Hoàng Thái Tử hỏi cô có muốn về Cố gia một thời gian hay không, hắn có thể đi cùng cô. Cố Nguyệt đã lâu không về nhà đương nhiên là đồng ý rồi, không nghĩ tới vừa mới về đến nhà, cô đã nghe được tin từ mẹ nuôi, là hôm nay anh trai sẽ mang theo tiểu nhân ngư của anh trở về.

Là tới gặp phụ huynh, thuận tiện bàn bạc một chút chuyện hôn sự.

Trái tim cô lập tức lạnh lẽo.

Thực ra cũng không phải bởi vì hôn sự, mà là bởi vì quãng thời gian phải kẹp giữa Hoàng Thái Tử cùng anh trai đã quay lại.

Ngày đó cô xem phát sóng trực tiếp, thấy anh trai của cô lộ ra vẻ mặt tươi cười với Nguyễn Đường. Ánh mắt Cố Đàm Dữ chuyên chú lại ôn nhu, là ánh mắt trước nay chưa từng bộc lộ ra với người khác.

Lúc ấy cô đã hiểu ra mình hoàn toàn không có cơ hội.

Cô yên lặng mà chôn phần tình cảm này dưới đáy lòng mình, dù sao không nói đến chuyện Cố Đàm Dữ đã có người thương, chỉ bằng việc hiện tại cô đang dây dưa cùng với Tần Lễ đã không có tư cách đi can thiệp cuộc sống của Cố Đàm Dữ rồi.

Nhưng mấy ngày hôm trước từ trong miệng bạn mình cô biết được, sau khi tinh thần lực của anh trai bị hao tổn, Hoàng Thái Tử lập tức thu hồi quân quyền trong tay anh trai, còn cho anh ở nhà nghỉ ngơi, đây không khác nào bị cách chức.

Cố Nguyệt lúc này mới chậm chạp nhận ra, hình như anh trai có chút chán ghét Hoàng Thái Tử.

Cô bị kẹp ở giữa anh trai cùng Hoàng Thái Tử, không biết làm thế nào cho phải, điều duy nhất cô có thể làm chính là tránh cho hai người gặp mặt.

Nhưng không nghĩ tới lúc này trở về, lại vào thời điểm quan trọng này đụng phải.

Cố Đàm Dữ nhìn về phía Cố Nguyệt, lên tiếng, "Ừ."

Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Trở về rồi thì ở cạnh ba mẹ nhiều hơn một chút, bọn họ rất nhớ em."

Vành mắt Cố Nguyệt đỏ bừng, đáp ứng.

Mấy người cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm, Hoàng Thái Tử trên mặt tuy duy trì phong độ, nhưng lời nói luôn cất giấu một chút thủ đoạn mềm dẻo.

Hắn nhìn Nguyễn Đường mềm mại, tựa như một người không có chủ kiến thì có chút chướng mắt, nhưng hắn cũng nhận ra thái độ Cố Đàm Dữ đối với Nguyễn Đường có vẻ vô cùng tốt.

Hắn cong cong môi, quyết định xuống tay từ quan hệ giữa hai người kia. Tần Lễ hư tình giả ý nói, "Các ngươi thật sự quyết định muốn kết hôn sao?"

"Mới quen nhau được một thời gian ngắn, còn chưa có tìm hiểu sâu, không bằng cứ tìm hiểu thêm một chút thì tốt hơn."