Anh mơ thấy mình quay trở lại căn hộ nhỏ mà mình đã từng mua.
Mọi thứ trong nhà đều như mới, cứ như có người ở vậy.
Khung cảnh trước mắt chân thực đến mức anh nhất thời không phân biệt được đây là thực hay mơ.
Điều kỳ lạ là góc nhìn của anh không thể chuyển động, chỉ có thể nhìn vào phòng khách.
Nhìn thấy bộ trà trên bàn trà khác với những gì anh đã sắp xếp trước đó.
Từ thủy tinh biến thành sứ.
Anh đang nghi hoặc cảnh tượng trong mơ quá kỳ lạ thì đột nhiên nghe thấy trong nhà có tiếng nước.
Rồi cửa phòng tắm mở ra, tiếng nước ngừng lại, một người từ trong bước ra.
Người nọ cầm một cái khăn tắm bắt đầu lau người trong phòng khác.
Đến khi hắn lau tóc xong ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt thì Tạ Hà lập tức khiếp sợ —— Đó chính là anh.
Không, không đúng, phải nói là thân thể của anh nhưng ở bên trong thì không phải là anh.
Anh không có thói quen cởi trần đi trong nhà, và cũng không thích dùng cốc sứ.
Người nọ dường như không chú ý đến anh, không nhanh không chậm lau khô người.
Khi đặt khăn tắm xuống, Tạ Hà thấy trên người hắn có những vết sẹo, giống như vừa phẫu thuật.
Đối phương mặc xong quần áo, híp mắt tìm kính trên bàn trà.
Sau đó nhìn về phía anh, đối diện với anh sửa sang lại tóc.
Tạ Hà:?
Góc nhìn của anh rốt cuộc là từ cái gì, gương sao?
Đúng như anh đoán, đối phương sửa sang lại tóc xong cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường trong gương, nghi ngờ nhìn anh chằm chằm một hồi, mới ngập ngừng hỏi: "Ai?"
Tạ Hà cũng không thể mở miệng nói chuyện, anh có hơi nôn nóng.
Anh muốn vươn tay chạm vào đối phương nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cản.
Thứ đó giống như thủy tinh, có thể sờ được nhưng không thể nhìn thấy.
Mặc dù là trong mơ, nhưng anh vẫn theo logic bình thường đoán bản thân đụng phải vào gương.
Anh ôm tâm lý muốn thử, dùng ngón tay viết trên gương "Tôi".
Anh viết chữ bình thường, nếu người đối diện có thể nhìn thấy thì các chữ cái nên bị đảo ngược lại.
Đối diện "Tạ Hà" vài giây, hỏi: "Anh là ai?"
Theo lý thuyết, nếu những chữ cái đột nhiên xuất hiện trên gương ngôi nhà của chính mình, hầu hết mọi người có lẽ sẽ sợ hãi phát điên.
Nhưng không biết vì đây là giấc mơ hay đối diện anh không phải "Người bình thường" mà một "Tạ Hà" khác không hề hoảng sợ, còn có thể tự nhiên nói chuyện với anh.
Tạ Hà xác định hắn có thể nhìn được, tiếp tục viết.
Cho đến khi viết xong bốn chữ "Tôi là Tạ Hà".
Loại chữ khiếp sợ này vẫn không làm cho đối phương lộ ra dao động cảm xúc gì, chỉ bình thản "Ồ" một tiếng: "Kẻ chiếm lấy thân thể của tôi, là anh à?"
Tạ Hà:...!
Được rồi, hiện giờ anh có thể xác định.
Người trong thân thể anh, hẳn là nguyên chủ.
Vậy nên bọn họ đây là hoán đổi thân thể sao?
Nhưng rõ ràng anh chết mới xuyên sách, nguyên chủ xuyên đến thân thể anh, vì sao lại còn sống?
"Tạ Hà" —— hoặc là nói nguyên chủ ngồi xuống trên sô pha, rót nước vào cốc sứ, vừa uống vừa nói: "Cảm ơn anh, để tôi thoát khỏi cái mấy anh gọi là sách."
Tạ Hà lại im lặng lần nữa.
Xem ra trong khoảng thời gian này, nguyên chủ được thay vào thân thể anh đã rõ ràng hết thảy, còn thích ứng rất tốt.
Quan sát trạng thái tinh thần của hắn cũng trở nên rất tốt, không còn giống như trong nhật ký.
Anh do dự một chút, viết chữ hỏi: "Hiện tại cậu khỏe không? Đang làm việc gì?"
Nguyên chủ mở TV ra, tắt tiếng rồi nhìn anh một cái: "Làm nghề cũ của anh.
Tôi còn có trí nhớ của anh, chắc là anh cũng có của tôi, lên lớp không thành vấn đề.
Dù sao không biết còn có thể sống mấy năm nữa, cũng không cần tìm công việc mới —— Chỉ là không ngờ, hồi nhỏ viết văn "Lớn lên muốn làm một người thầy", thật sự có thể trở thành hiện thực."
Tạ Hà: Không biết còn có thể sống mấy năm là ý gì?
"Cơ thể của anh vốn sắp chết rồi." Nguyên chủ nói "Tôi xuyên qua thì có một đường sống, nhưng cũng chỉ có một đường thôi.
Làm phẫu thuật, bác sĩ nói kể cả có làm phẫu thuật cũng chỉ có thể sống thêm một hai năm nữa.
Nhưng mà tôi không tin hắn, ba năm qua rồi không phải tôi vẫn còn sống tốt sao?"
Tạ Hà nghe xong lời này, tâm tình có chút phức tạp.
Anh suy nghĩ thật lâu, viết: Thực xin lỗi.
"Thực xin lỗi cái gì?" Đối phương khó hiểu, hắn đặt cái cốc xuống, cầm lấy một cái gối ôm vào lòng rồi đổi sang tư thế thoải mái xem TV "Không có cái gì mà thực xin lỗi.
Hiện giờ tôi sống rất tốt.
Không có người nhà cảm giác thật sự là quá tốt.
Không bao giờ cần vì chuyện "muốn hòa thuận với bọn họ" mà buồn rầu nữa.
Một mình sinh hoạt, một mình làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Đúng là không có cuộc sống nào nhẹ nhàng hơn thế này nữa."
Tạ Hà:...!
Đúng là vua cô đơn.
"Thà rằng tự do tự tại sống một ngày còn hơn bị người điều khiển sống mười năm." Nguyên chủ nhìn anh "Mặc dù không biết còn có thể sống được bao lâu, nhưng sống lâu được thêm một ngày chính là được lời.
Làm giáo viên môn tự chọn ở đại học cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là..."
Hắn nói rồi bỗng nhiên nhíu mi lại, giọng điệu thay đổi: "Anh cũng thật là, mười năm rồi mà không lên làm giáo sư, vẫn cứ là phó giáo sư.
Tôi đã giúp anh lên chức giáo sư rồi, kiếp làm giáo viên này của anh không bị tôi làm hỏng đâu.
Yên tâm."
Tạ Hà đột nhiên bị người đâm một phát vào tim, chỉ hận vì sao giấc mơ này còn chưa tỉnh lại: Đó là bởi vì...!
"Đừng giải thích, tôi không muốn nghe." Nguyên chủ xua xua tay "Với lại, tính tình anh cũng quá tốt rồi đấy.
Giáo sư nên có dáng vẻ của một giáo sư.
Tôi đã giúp anh xây dựng lại hình tượng lần nữa rồi.
Nhưng dù sao anh cũng không trở về nên không cần biết rõ."
Tạ Hà mệt tâm, đúng là không quá muốn biết, cũng không dám tưởng tượng hiện tại "thầy Tạ Hà" biến thành cái hình tượng gì rồi.
Một lát sau, nguyên chủ bỗng nhiên mở miệng: "Hỏi xong tôi rồi, anh thì sao?"
Vì cảnh trong mơ không thể kết thúc, Tạ Hà cũng chỉ có thể nói với hắn tình hình của mình.
Nguyên chủ nghe xong, vẻ mặt quái dị nhìn anh: "Anh và Tạ Hành Dữ ở bên nhau?"
Tạ Hà: Phải.
"Này thật đúng là..." Nguyên chủ muốn nói lại thôi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống "Thằng nhóc thối đó, tôi không thích."
Tạ Hà: Vì sao.
"Không vì sao cả, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt.
Đọc xong quyển tiểu thuyết kia thì càng thêm không vừa mắt.
Thế mà có thể cùng hắn ở bên nhau, anh đúng là không chọn lựa gì cả."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Nhưng mà tùy anh thôi.
Tôi nhìn hắn không vừa mắt là chuyện của tôi.
Anh thích là được, chúc anh bạch đầu giai lão."
Hắn dứt lời, tắt TV đứng dậy ngáp một cái: "Tôi muốn đi ngủ, anh mau về đi."
Khi những lời này nói ra, Tạ Hà chỉ cảm thấy giấc mộng bị bóp méo, không còn thấy rõ bóng dáng đối phương nữa.
Sau đó trải qua một trạng thái giống như bị ma ấn vào giường, đột nhiên mở bừng mắt.
Anh vẫn còn nằm trên cái giường lớn mềm mại của khách sạn.
Thân thể hơi đau nhức, chứng minh anh vừa trải qua một việc không thể miêu tả được.
Mọi thứ xảy ra trong giấc mơ vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh, và khung cảnh quá thực khiến anh không thể suy đoán được đó có phải là một giấc mơ thật hay không.
Mặc kệ có phải hay không thì cũng quá kỳ lạ.
Nhưng nếu có thể, anh thực sự hy vọng rằng nguyên chủ sẽ hoán đổi thân xác với anh thay vì biến mất hoàn toàn.
Anh khó khăn trở mình, cảm thấy lười biếng không muốn cử động chút nào.
Lúc này anh nghe thấy một giọng nói, đó là giọng của Tạ Hành Dữ.
Cún nhỏ Tạ không ở trong phòng ngủ, anh nhìn qua khe cửa, thấy cậu đang đứng bên cửa sổ phòng khách gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại này của Tạ Hành Dữ có hơi lâu, anh còn nghe thấy cả tiếng cười.
Chờ cậu quay về phòng ngủ thì thấy người nào đó trên giường đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm thẳng vào cậu.
Tạ Hà chui ở trong chăn, nhìn cậu một lúc, hỏi: "Gọi điện cho ai?"
"À, giám đốc bộ phận nhân sự ở công ty."
Tạ Hà nửa tin nửa ngờ: "Cậu đi du lịch không nói với người trong công ty sao? Loại thời điểm này còn gọi điện cho cậu."
Tạ Hành Dữ nhìn anh, cảm thấy trong giọng điệu anh có xen lẫn một tia không vui.
Cậu không khỏi nhướng mày: "Vì có chuyện quan trọng mới gọi đến.
Sao vậy, con gọi điện thoại với người khác, chú ghen rồi sao?"
Tạ Hà nheo mắt: "Chỉ là cảm thấy chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật, cậu cười nói với người khác như vậy không quá thích hợp."
Tạ Hành Dữ bỗng cười khẽ ra tiếng, nhào lên giường đến trước mặt Tạ Hà: "Quả nhiên là ghen rồi."
Cậu một tay chống cằm: "Con không ngại chú ăn nhiều một chút đâu."
Tạ Hà im lặng một hồi, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Anh cầm điện thoại len xem giờ, đã là ba rưỡi chiều.
Một giấc ngủ không lâu, nhưng vì giấc mộng kỳ lạ kia mà cảm thấy dường như đã trôi qua rất lâu.
Anh lười biếng trở mình, cuộn tròn thành một quả bóng, nghe được bên ngoài mưa rơi, sắc trời còn u ám, bọn họ dường như không có việc gì, liền hỏi: "Lại làm một lần?"
Tạ Hành Dữ hơi giật mình, sau đó buồn cười: "Ngày mai chú thật sự không định đứng dậy sao?"
Tạ Hà cũng chỉ nói vậy thôi, không thật sự muốn làm thêm lần nữa.
Anh thu tay đeo nhẫn lại vào trong chăn: "Tôi ngủ tiếp đây."
Tạ Hành Dữ cúi người nhẹ nhàng hôn lên thái dương của anh: "Ừm."
Tháng ngày còn dài, cơ hội còn rất nhiều.
Vì vậy không cần nóng vội vào giây phút này.
____________________
Sâm: Đến đây là đã hết thật rùi TT Chúc thầy Tạ và cún nhỏ mãi mãi hạnh phúc nhóaaa
Là bộ đầu edit còn nhìu sai sót nhưng rất cảm ơn mọi ngừi đã ủng hộ tui trong bộ truyện nìii
Mong mọi ngừi tiếp tục ủng hộ những project sắp tới của tui nhéee