Chương 68:
Giản Ninh vẫn chưa dám tin.
Anh ngây người nhìn Diệp Minh Sương, rồi bị hắn kéo tay, đi về phía trước.
Hai người xuyên qua màn sương, băng qua rừng rậm, vượt qua dãy núi, rồi trước mặt hiện ra một thành phố phồn hoa.
Giản Ninh thấy một gia đình 3 người hạnh phúc từ phía đối diện bước đến.
Một người mặc vest trông rất trầm ổn; một người mặc cardigan màu xanh trông rất hoạt bát, và đứa nhỏ mặc quần yếm màu vàng nhảy chân sáo.
Là Cố Diệc Đình và Dữu Dữu.
Diệp Minh Sương kéo tay Giản Ninh tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó, họ nhìn thấy trong bể bơi khổng lồ, một chiếc đuôi cá màu lam đang đung đưa trên mặt nước.
Chủ nhân của chiếc đuôi cá sở hữu mái tóc vàng óng ả, xinh đẹp mê hồn. Bên cạnh anh còn có một chú cá nhỏ màu lam mũm mĩm, đang ra sức nhảy lên nhảy xuống trên mặt nước, đuổi theo đuôi lớn của ba.
Trên bờ, có một người đàn ông mặc thường phục ngồi đó, ánh mắt dịu dàng nhìn hai ba con đang nô đùa dưới hồ.
Là Phó Trầm Chu và Đản Đản.
Tiếp tục đi về phía trước, họ lại về cạnh bờ suối nhỏ.
Đứa nhỏ không lo không nghĩ đuổi bướm trên bãi cỏ, "Giản Ninh" và "Diệp Minh Sương" ngồi trên tảng đá lớn thì thầm to nhỏ.
Tất cả những điều này, đều là những thứ nằm sâu trong tâm trí Diệp Minh Sương.
Giản Ninh nhìn những ảo ảnh này lướt qua trước mắt mình hết lần này đến lần khác, mặc dù anh không nhớ gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Hình như Diệp Minh Sương không lừa anh thật.
Anh xuyên qua các thế giới, vẫn luôn không cô đơn, có người ở bên bầu bạn.
Cảm giác này...
Giản Ninh khẽ cụp mi, "Cảm ơn anh, Diệp Minh Sương."
"Ninh Ninh, bây giờ em đã tin rồi chứ? Mối quan hệ giữa chúng ta?"
Giản Ninh chậm rãi gật đầu.
"Vậy Ninh Ninh, bây giờ em có đồng ý ở bên ta không? Làm bạn trai của ta, làm đạo lữ của ta."
Giản Ninh giơ tay ôm lấy ngực mình.
Trong thoáng chốc, hình như anh nghe thấy có người đang tỏ tình với mình, "Ninh Ninh, ta yêu em, chúng ta có thể bên nhau không?"
"Ninh Ninh, ta vô cùng chắc chắn, người ta yêu chính là em, người đang ở trước mặt ta lúc này."
"Chỉ cần chúng ta lúc này, yêu thương lẫn nhau, là đủ rồi."
Giản Ninh ngẩng đầu, nhìn Diệp Minh Sương.
Nói cũng có lý, anh xuyên qua hết thế giới này đến thế giới khác, còn có gì phải kiêng dè nữa?
Lúc này, Diệp Minh Sương thích anh, mà tình cờ anh cũng đang rung động mãnh liệt.
Bọn họ có lý do gì mà không ở bên nhau?
Giản Ninh gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay Diệp Minh Sương.
"Được, em đồng ý."
"Ninh Ninh!"
Diệp Minh Sương nhìn Giản Ninh, đáy mắt lộ ra vài phần vui mừng nôn nóng.
"Ninh Ninh, chúng ta có thể ôm nhau không?"
Mặt Giản Ninh càng lúc càng đỏ, anh trừng Diệp Minh Sương.
Đâu phải anh ta chưa từng ôm mình, bây giờ còn hỏi.
Giản Ninh nhỏ giọng lầm bầm: "Lại đây."
Anh chậm rãi dang rộng vòng tay, rồi bị Diệp Minh Sương ôm chặt vào lòng.
Hai người kề sát vào nhau, lắng nghe nhịp tim đập điên cuồng của đối phương.
Giọng nói của Diệp Minh Sương trầm thấp mà dịu dàng.
"Ninh Ninh, chúng ta có thể hôn nhau không?"
Giản Ninh khẽ gật đầu.
Hai người ở trong thức hải này, hôn nhau, giao hòa tâm hồn.
Lâu sau, Giản Ninh lại tỉnh dậy từ trong mơ.
Anh phát hiện mình đang nằm trên giường, Diệp Minh Sương ngồi bên mép giường, vẻ mặt thỏa mãn nhìn anh.
Giản Ninh chớp chớp mắt, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó.
"Sao em lại ngủ gật?"
Diệp Minh Sương cười, "Vì Ninh Ninh quá mệt."
Giản Ninh nhìn Diệp Minh Sương, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, anh phát hiện có gì đó không đúng.
Giản Ninh cố gắng vận động đầu óc, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi ngủ.
Họ ở trong thức hải của Diệp Minh Sương tâm ý giao hòa.
Giản Ninh: "...??!!"
Trong nháy mắt mặt Giản Ninh đỏ bừng.
Anh trừng Diệp Minh Sương, tức giận nói, "Sao anh có thể làm chuyện như vậy?"
"Em đã bảo anh dừng lại rồi mà, anh không nghe."
"Đã nói rồi, chỉ cho anh hôn thôi!"
Diệp Minh Sương bật cười, mắt Giản Ninh càng trợn to hơn.
Diệp Minh Sương vừa cười vừa nói, "Xin lỗi Ninh Ninh, em đáng yêu quá, ta không nhịn được."
"Lỗi của anh hết."
Hắn ngồi cạnh giường, nắm lấy hai tay Giản Ninh.
"Hừ." Giản Ninh hừ mũi nhìn hắn, rồi chậm chạp rúc đầu vào trong chăn.
"Ninh Ninh."
Phản ứng của người yêu rất đáng yêu, vẫn giống như ngày nào.
Diệp Minh Sương không nhịn được mỉm cười, hắn đứng dậy, ôm Giản Ninh qua lớp chăn.
"Ninh Ninh dậy thôi, ta đã nấu những món em thích rồi."
Thấy Giản Ninh không có phản ứng gì, hắn nói tiếp, "Có cá vàng chiên, có sườn xào chua ngọt, có cả cá dưa chua, có thịt chiên xù... còn có cả rượu hoa quế nữa."
Diệp Minh Sương thấy người trong chăn khẽ động đậy, trên mặt hắn vẫn luôn có nụ cười không thể kiềm chế được, "Ninh Ninh, ta đi dọn cơm ra đây, em mau dậy ăn cùng ta nhé."
Một lúc sau, từ trong chăn truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ: "Vâng."
Diệp Minh Sương rời đi.
Giản Ninh thò đầu ra khỏi chăn.
Anh giơ tay lên, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình.
Trời ạ, không ngờ thần giao trong thế giới tu chân lại thoải mái, lại... sung sướng đến vậy.
Hơn nữa anh đã tận hưởng niềm vui sướng đó mà không hề đau lưng mỏi gối.
Vui ó!
Giản Ninh chậm rãi mặc quần áo; xỏ giày, rồi bước ra ngoài.
Quả nhiên Diệp Minh Sương đã nấu một bàn đầy thức ăn.
Thấy Giản Ninh đi ra, hắn lập tức đưa đũa cho anh.
"Ninh Ninh, lại đây nào."
Giản Ninh nhận đũa, ngồi cạnh Diệp Minh Sương.
"Thơm quá, tay nghề của anh tốt ghê", Giản Ninh khen ngợi, "Anh chắc chắn là kiếm tu nấu ngon nhất toàn bộ giới tu chân, hợp khẩu vị của em quá."
Diệp Minh Sương: "..."
"Ninh Ninh thích là được."
"Siêu thích."
Giản Ninh cầm đũa lên, ăn uống ngon lành.
Tu sĩ có một ưu điểm là không dễ bị no, bởi vì thức ăn vào cơ thể sẽ tự động được linh khí hấp thụ và tiêu hóa.
Vui!
Ăn xong Giản Ninh mới nhớ, "Rượu hoa quế đâu?"
Diệp Minh Sương mỉm cười, lấy rượu hoa quế từ dưới gầm bàn lên, rót cho Giản Ninh một chén.
Giản Ninh bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn.
Anh liếm môi, cẩn thận hồi tưởng lại hương vị vừa nãy, ngọt ngào thơm mát.
Ngon quá!
Ánh mắt Giản Ninh sáng lên.
Vẫn muốn uống nữa.
Anh dùng đôi mắt to tròn nhìn Diệp Minh Sương.
Diệp Minh Sương tiếp tục rót rượu.
Không ngờ, chỉ 3-4 chén, Giản Ninh đã say.
Tửu lượng này thật là...
Gương mặt Giản Ninh đỏ ửng, ánh mắt có chút mơ màng.
Anh đặt chén rượu xuống, ngây ngốc nhìn Diệp Minh Sương, đột nhiên vui vẻ che miệng cười khúc khích với hắn.
Diệp Minh Sương: "..."
Giản Ninh cười nói, "Diệp Minh Sương."
Không ngờ say rồi mà vẫn nhận ra hắn.
Diệp Minh Sương kinh ngạc.
Hắn khẽ hỏi, "Ninh Ninh, Diệp Minh Sương là ai vậy? Em có biết không?"
"Tôi biết," Giọng nói của tên say rượu đầy khí thế vang lên, anh vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự hào nói, "Diệp Minh Sương, là bạn trai của tôi, của tôi."
Trong lòng Diệp Minh Sương cảm thấy thỏa mãn.
"Vậy em có thích y không?"
Giản Ninh ngây ngốc nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng nói: "Thích."
Anh bỗng tiến sát lại gần Diệp Minh Sương, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Diệp Minh Sương đẹp trai lắm."
Vừa nói, Giản Ninh vừa che kín mặt, vẻ ngượng ngùng đó trong mắt Diệp Minh Sương rất đáng yêu.
Hắn giơ tay nâng cằm Giản Ninh lên, nhìn anh khẽ nói: "Ninh Ninh cũng siêu đáng yêu."
Giản Ninh dường như hiểu được lời khen của Diệp Minh Sương.
Anh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Rồi lại nghiêm túc bổ sung: "Tôi cũng thấy Giản Ninh siêu đáng yêu, hơn nữa cậu ấy cũng siêu đẹp trai."
Diệp Minh Sương: "..."
Sao lại có người tự luyến như vậy chứ, say rượu rồi mà vẫn còn tự luyến.
Diệp Minh Sương bật cười.
Hắn đỡ cằm chàng trai, để anh khỏi ngã ra ngoài, nhưng Giản Ninh lại dùng hai tay ôm chặt cánh tay hắn.
"Diệp Minh Sương!"
"Ta đây."
"Diệp Minh Sương!"
"Ta đây!"
"Diệp Minh Sương!"
Diệp Minh Sương: "..."
Hắn không nên nói chuyện với tên say rượu này nữa, hắn nên trực tiếp đưa anh lên giường ngủ.
Mặc dù tên say rượu này siêu đáng yêu.
"Diệp Minh Sương, Diệp Minh Sương, Diệp Minh Sương!"
"Diệp Minh Sương đâu? Diệp Minh Sương!"
"Hu hu Diệp Minh Sương đâu?"
Giản Ninh cố gắng gọi Diệp Minh Sương mấy tiếng, nhưng đối phương vẫn không trả lời, đột nhiên anh cảm thấy tủi thân.
Có phải anh bị Diệp Minh Sương bỏ rơi rồi không?
Hu hu không muốn đâu.
Diệp Minh Sương ngẩng đầu, nhìn thấy một tên say rượu đang khóc sướt mướt.
"Hu hu Diệp Minh Sương đâu? Diệp Minh Sương anh không cần em nữa sao? Anh không cần em thì em đi theo người khác đấy!"
Khóc đến nỗi khóe mắt, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Diệp Minh Sương lập tức đau lòng.
Hắn vội vàng nắm tay Giản Ninh, kiên nhẫn nói: "Ninh Ninh, ta đây, ta mãi mãi ở đây."
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời vừa ý, Giản Ninh vui vẻ giơ tay ôm lấy người ngồi cạnh, vui mừng nhỏ giọng nói: "Biết rồi!"
Anh vui vẻ, mạnh dạn gọi: "Diệp Minh Sương!"
"Ninh Ninh, ta ở đây." Diệp Minh Sương vội vàng đáp, một tay hắn nắm chặt tay Giản Ninh, tay kia ôm eo anh.
Giản Ninh ngồi trong ngực Diệp Minh Sương, rất không yên phận, cứ ngọ nguậy.
Anh ngọ nguậy một lúc, rồi khẽ nói: "Diệp Minh Sương, em muốn đi tè."
Diệp Minh Sương: "..."
Diệp Minh Sương giống như một bà mẹ già, tận tụy đưa Giản Ninh đi vệ sinh, rồi lại quay về.
Hai người vừa đến trước cửa, đột nhiên Giản Ninh mềm nhũn.
"Ninh Ninh!" Diệp Minh Sương sợ ngây người, vội vàng ôm Giản Ninh vào lòng, "Ninh Ninh, em thấy sao rồi?"
Giản Ninh co người trong ngực Diệp Minh Sương, giật mình.
Đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Diệp Minh Sương, kéo đầu hắn xuống, đặt bên miệng mình.
Sau đó, Giản Ninh thần thần bí bí nói: "Diệp Minh Sương, em muốn đi ngủ."
"Em thấy buồn ngủ quá, giống như em bé, em bé muốn đi ngủ."
Diệp Minh Sương: "..."
Nói xong, anh đẩy Diệp Minh Sương ra, muốn tự tìm một cái giường để ngủ.
Giản Ninh cố gắng mở to mắt, nhìn quanh tìm giường, nhưng không thấy đâu.
Thế là, anh ngẩng đầu, trừng Diệp Minh Sương, tức giận hỏi: "Anh để giường của tôi ở đâu rồi? Tôi muốn ngủ với Diệp Minh Sương."