Tầm mắt của Lý Dịch dừng trên người hai người vừa tiến vào một lát, cuối cùng lại dừng trên người của Lăng Sơ Nam, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
"Mộ Lâm, không ngờ rằng cậu lại trẻ như vậy."
Lăng Sơ Nam đang định duỗi tay nắm lấy tay đối phương, đã bị Phó Tiện Chi bên người giành trước.
"Xin chào, tôi là người yêu của Mộ Lâm, tôi tên Phó Tiện Chi."
Lý Dịch dường như có chút giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
"Xin... xin chào."
Giây tiếp theo liền nhanh chóng rút tay lại.
Lăng Sơ Nam kéo tay bình giấm càng lúc càng lớn lại, sau đó cười cười với biên tập.
"Sao anh lại có thể nhận ra? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau mà."
"Cảm giác của tôi vẫn luôn rất đúng."
Lý Dịch gãi đầu cười ha hả.
"Cậu quả thật rất đẹp nha."
Mặc dù người ngồi bên cạnh còn đẹp hơn, nhưng hắn cảm thấy mỗi lần nhìn vào y liền có chút áp lực. Hơn nữa không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, Lý Dịch luôn cảm thấy người tự xưng là người yêu của Lăng Sơ Nam có địch ý với hắn.
Lúc này biên tập vô tội đương nhiên không biết, từ rất sớm người đàn ông này đã xem hắn là tình địch giả tưởng.
Lý Dịch là một người rất hòa đồng, trong cốt truyện có nói, hắn là thiếu gia của một công ty điện ảnh, có điều bởi vì trong nguyên tác Mục Lâm Kha đã chết, cho nên thân là một biên tập viên có nhiều tác giả nhất, hắn đương nhiên trở thành tiểu đệ của nam chính. Công ty điện ảnh kia cũng bởi vì hợp tác với nam chính, liền đi lên con đường làm giàu.
Nhưng hiện tại Lý Dịch hình như vẫn luôn đứng về phía Lăng Sơ Nam, đặc biệt trong khoảng thời gian trước nam chính gây chuyện, đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, cho nên khiến hắn không có hảo cảm với nam chính.
Lúc ở riêng, Lăng Sơ Nam xem như là một người hay nói, hơn nữa cậu đối với người biên tập này có ấn tượng khá tốt, cho nên hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Kể từ khi công khai chủ quyền xong, Phó Tiện Chi rất tự giác ngồi ở một bên nhìn hai người trò chuyện, cũng không xen vào, chỉ là thỉnh thoảng thêm nước vào cái ly trước mặt Lăng Sơ Nam.
Rất nhanh người phục vụ liền đem món ăn của ba người lên.
"Xin mời ba vị dùng bữa."
"Anh đã đến lâu như vậy rồi chắc là vẫn chưa ăn cơm, vậy chúng ta dùng cơm trước đi."
Lăng Sơ Nam nói.
"Làm sao cậu biết được?"
Lý Dịch ngạc nhiên.
"Tôi nói tôi là trinh thám thì anh có tin không?"
Lăng Sơ Nam bày ra vẻ mặt thần bí.
"Là như thế nào a?"
Lý Dịch đầy tò mò hỏi.
"Vừa rồi lúc đi vào, tôi thấy bình nước trước mặt anh đã vơi đi hơn phân nửa, chuyện này nói lên anh đã ở chỗ này đợi rất lâu. Hơn nữa lúc tôi mới vào phát hiện sau gáy anh có một chút tóc ngắn, cái này nói lên hôn nay lúc ra ngoài anh đã đi cắt tóc. Theo tôi biết thì anh sống một mình, cho nên nhất định là kêu nhà tạo mẫu cắt tóc cho anh."
Lăng Sơ Nam càng nói, ánh sáng trong mắt Lý Dịch càng sáng rực, cuối cùng sự kính thể trên mặt hắn gần như không thể che giấu được, nhưng dù sao vẫn phải đè nén kích động xuống, đợi Lăng Sơ Nam tiếp tục nói. Có điều biên tập vẫn luôn chuyên chú nhìn vào Lăng Sơ Nam, không hề nhận ra ánh mắt Phó Tiện Chi chợt hiện lên ý cười.
"Cho nên tôi đoán rằng anh đã đến rất sớm."
Lăng Sơ Nam kết luận.
Lý Dịch kích động đứng dậy.
"Cậu lợi hại quá đi, đều có thể làm trinh thám rồi!"
"Cảm ơn."
Lăng Sơ Nam rụt rè lắc đầu.
"Có điều Dù sao cũng là tác giả cho nên đã quen quan sát thôi. "
Nhìn thấy ký chủ nhà mình nghiêm túc lừa dối tiểu biên tập, 098 tràn ngập đồng tình. Rõ ràng vừa nãy lúc đến nhà hàng, người phục vụ đã nói hắn ở chỗ này đợi hơn 2 tiếng.
Có điều biên tập này cũng quá dễ lừa rồi.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lý Dịch thực sự đã đem Lăng Sơ Nam trở thành người thông minh nhất thế giới, ấn tượng vốn dĩ đã tốt về cậu lập tức bay lên trên. Nếu không phải ngại Phó Tiện Chi còn đang ở đây, hắn không chừng để nhào về phía Lăng Sơ Nam.
Dùng cơm xong, hắn vẫn còn có chút lưu luyến, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
"Thiếu chút nữa tôi đã quên chuyện chính, Mộ Lâm, cậu vẫn dùng tài khoản mới để phát biểu cho bộ tiểu thuyết này sao?"
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Sao vậy?"
"Gần đây rất có thể cậu vẫn chưa xem mail, tài khoản cũ của cậu có mấy lần được công ty điện ảnh Thiên Nguyên chú ý, muốn cùng cậu ký hợp đồng."
Lý Dịch ho khan, vành tai có chút đỏ lên.
"Công ty điện ảnh Thiên Nguyên là công ty giải trí mới được thành lập năm năm nay, có điều về mặt tài chính và đãi ngộ nhất định sẽ không bạc đãi cậu. Biên kịch cũng là tuyến 1, tuyệt đối sẽ không tùy ý chỉnh sửa cốt truyện."
"Bảo bối lý dịch là người của công ty điện ảnh Thiên Nguyên."
Phó Tiện Chi nhẹ giọng nhắc nhở.
Lăng Sơ Nam mỉm cười gật đầu với Phó Tiện Chi, ý bảo đã biết.
"Tóm lại, tôi kiến nghị cậu hãy suy xét cẩn thận khả năng hợp tác một chút."
Biểu tình của Lý Dịch vô cùng thành khẩn.
"Anh và công ty điện ảnh Thiên Nguyên có quan hệ gì?"
Lăng Sơ Nam trực tiếp hỏi.
Không ngờ rằng Lăng Sơ Nam lại hỏi như vậy, biểu tình của Lý Dịch có chút cứng đờ, ánh mắt hơi hoảng loạn, có điều cuối cùng vẫn không lừa Lăng Sơ Nam.
"Chủ tịch tập đoàn Thiên Nguyên chính là cha của tôi."
"Cảm ơn."
Lý Dịch vốn dĩ cho rằng tác giả nhà mình sẽ nói rằng mình lấy việc công làm việc tư, đột nhiên nghe tiếng cảm ơn, lập tức sửng sốt.
"Hả?"
"Đây hẳn là do anh đề cử đi?!"
Lăng Sơ Nam nói.
"Hiện tại thể loại điện ảnh và phim truyền hình này đã không còn lưu hành."
"Không phải như vậy, nếu không có thị trường, công ty của chúng tôi nhất định sẽ không suy xét, cho nên vẫn là do cậu viết tốt."
Lý Dịch vội vàng lắc đầu.
"Hơn nữa tôi đã hỏi mấy đạo diễn, bọn họ đều nói nếu diễn viên diễn tốt, những bộ tiểu thuyết đó nhất định sẽ nổi."
"Được! Vậy tôi sẽ cẩn thận suy xét."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Còn có một việc tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."
"Cậu cứ việc nói đi, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp."
Thái độ của Lý Dịch vô cùng tích cực, 098 vẫn luôn làm bộ không tồn tại lúc này liền đột nhiên mở miệng.
"Ký chủ, nam chính đến."
Nó vừa dứt lời, phía cửa liền xuất hiện một đôi nam thanh nữ tú, có vẻ vô cùng xứng đôi. Những người trong nhà ăn vốn dĩ đều đưa ánh mắt về phía bàn của Lăng Sơ Nam, lập tức sôi nổi hướng về phía hai người kia.
Hai người này đúng là Diệp Sở Phong và Đông Phương Dĩnh, có điều cho đến bây giờ Đông Phương Dĩnh đều nói với bên ngoài bản thân là trợ lý của Diệp Sở Phong.
Lý Dịch đương nhiên cũng thấy hai người họ, hắn nhíu nhíu mày.
"Cô ta tại sao lại đến đây?"
"Anh biết cô ta?"
Phó Tiện Chi hỏi.
Lý Dịch dường như có một loại sợ hãi tự nhiên đối với Phó Tiện Chi, thấy y hỏi, hắn liền theo bản năng trả lời.
"Tài khoản của người nam kia tên là Thiên Hạ Du Phương, là tác giả đã ký hợp đồng với tôi. Còn người nữ chính là con gái duy nhất của Chủ tịch Phong Vân Văn Hóa. Có điều, tại sao hai người bọn họ lại đi cùng nhau?"
Lần này Diệp Sở Phong đã hẹn đạo diễn nổi danh Sở Du để bàn bạc việc ký hợp đồng. Kể từ lần đối phương cảm thấy hứng thú với tác phẩm của mình xong, cho đến hiện tại đã là một khoảng thời gian rất dài, nhưng vẫn không có động tĩnh. Mặc dù Diệp Sở Phong không nghi ngờ thực lực của mình, nhưng kéo dài lâu như vậy, hắn không khỏi cảm thấy sốt ruột. Cho nên chỉ có thể chủ động xuất kích.
Sở dĩ mang theo Đông Phương Dĩnh, một là bởi vì cô ta là trợ lý của hắn, về mặt khác cô ta còn là đại tiểu thư của Phong Vân Văn Hóa, đã từng gặp qua Sở Du. Có cô ta ở đây, cũng có thể chứng minh được thực lực ở phương diện khác của hắn.
Nghĩ đến đây Diệp sở Phong không khỏi có thêm vài phần đắc ý.
"A Phong, đạo diễn Sở Du có tính tình không được tốt lắm, lát nữa anh nói chuyện khách khí một chút."
Đông Phương Dĩnh một bên săn sóc rót nước cho Diệp Sở Phong, một bên nhẹ nhàng nói.
"Được, cảm ơn em Dĩnh Nhi."
Diệp Sở Phong nhanh chóng hôn lên mặt Đông Phương Dĩnh một cái, nhìn thấy gương mặt của đối phương đỏ ửng, trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
Đông Phương Vĩnh đã sớm nhìn thấy Lý Dịch. Diệp Sở Phong không nhận ra biên tập nhà mình, nhưng cô lại biết, cũng biết hắn độc thân. Bởi vì chuyện lúc trước, cho nên cô ta không thích Lý Dịch cho lắm. Thấy hắn và hai người đàn ông cùng bàn đang nhìn về phía mình, ánh mắt của cô ta không khỏi nổi lên một tia khinh thường và uy hiếp.
Sớm hay muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ kêu ba ba đuổi tên biên tập này ra ngoài.
Đối với cô gái đang thị uy kia, Lăng Sơ Nam chỉ chậc một tiếng, sau đó câu lấy cổ Phó Tiện Chi ngồi bên cạnh, hôn lên miệng y một cái. Cậu đang định buông ra, đột nhiên liền bị Phó Tiện Chi giữ lại gáy, cho một cái hôn sâu.
Là một cẩu độc thân đang bị đút cơm chó, Lý Dịch cảm thấy bản thân phải chịu đả kích nghiêm trọng.
"Dĩnh Nhi, làm sao vậy?"
Thấy biểu tình của người bạn gái bên cạnh trở nên vô cùng khó coi, Diệp Sở Phong vô cùng quan tâm.
Đông Phương Dĩnh thu lại biểu tình khó coi, mỉm cười ôn nhu với Diệp Sở Phong.
"Không có gì đâu! Chỉ là em đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, muốn đi vệ sinh một chút."
"Được. Vậy em đi đi."
Sau khi Đông Phương Dĩnh rời đi, Diệp Sở Phong liền quay về hướng cô ta nhìn hồi nãy, chỉ thấy ba người đàn ông đang ngồi cùng một bàn, hai người đưa lưng về phía hắn, người đàn ông có mái tóc vuốt ngược nho nhã đang mỉm cười với hắn, còn lại không có chuyện gì kỳ quái.
Chẳng lẽ cô ấy biết người đàn ông kia? Diệp Sở Phong suy đoán lung tung.
Lăng Sơ Nam sờ sờ đôi môi đang có chút đỏ lên.
"Hắn không biết anh sao?"
Lý Dịch gian nan dời tầm mắt ra khỏi vị trí cánh môi đỏ tươi của Lăng Sơ Nam, biểu tình trở nên có chút xấu hổ.
"TThật ra trước kia chúng tôi đã từng gặp qua một lần. Cậu cũng biết đấy, chúng tôi thân là biên tập, công việc từ trước đến nay đều tương đối tự do, cho nên lúc gặp hắn hình tượng có khả năng có hơi... khụ khụ."
Trong lúc hắn đang nói, 098 đã đem ảnh chụp lúc trước của Lý Dịch đưa ra.
Người bên trong ảnh chụp có râu ria xồm xoàm, tóc dài rũ xuống dưới, ánh mắt giống như cá chết, cả người đều nói lên bản thân đang suy sụp, làm gì có bộ dáng ra hình ra dạng như bây giờ. Cũng khó trách Diệp Sở Phong không nhận ra.
"Không nói chuyện này nữa."
Để giảm bớt xấu hổ Lý Dịch mạnh mẽ nói sang chuyện khác.
"Vừa nãy cậu nói có chuyện cần tôi giúp đỡ, là chuyện gì vậy?"
"Anh có muốn bản quyền điện ảnh của <Đăng Tiên> không?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
Lời này đối với Lý Dịch không khác gì một quả bom nguyên tử, hắn sững sờ nửa phút, sau đó đột nhiên đập bàn đứng dậy, trên gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Cậu nói cái gì?"
Lúc này tầm mắt của toàn bộ nhà hàng đều tập trung lên người hắn. Lý Dịch đột nhiên ý thức được bản thân đã quá trớn, vội vàng nhỏ giọng nói cậu nói.
"Chính là bản quyền điện ảnh của <Đăng Tiên> sao?"
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Đúng vậy!"
Lý Dịch hít ngột ngụm khí lạnh.
"Hiện tại bất kỳ công ty nào cũng muốn cái này, tôi tin nhất định đã có rất nhiều người tìm đến cậu để hỏi qua."
Lăng Sơ Nam: "Tôi hỏi anh có muốn hay không?"
"Muốn, rất muốn, vô cùng muốn, không cần nghĩ nhiều tôi nằm mơ cũng muốn nó!"
Lý Dịch liên tục nói, sau đó lại trở nên héo rủ.
"Có điều tôi... tôi không có nhiều tiền như vậy. Lấy giá của <Đăng Tiên>, nếu đề ra chỉ sợ Tập đoàn Thiên Nguyên sẽ dùng toàn bộ vốn lưu động để đưa cho cậu. Công ty của chúng tôi quy mô thật ra cũng không lớn lắm, cứ như vậy chỉ sợ..."
"Không sao cả, tôi có thể không thu phí bản quyền, chỉ lấy phần trăm."
Lăng Sơ Nam nói.
"Hả?"
Hiển nhiên Lý Dịch không kịp phản ứng lại.
Chuyện tốt như vậy tại sao lại rơi lên đầu của hắn được chứ?