Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 11



Tôi xoa mặt, chậm rì rì đi theo Bách Vũ vào siêu thị, tự nhiên vô cớ lại mắng tôi ngốc chứ.

Vì ban đêm nên siêu thị khá đông người. Bách Vũ chân dài lại rất cao, bờ vai rộng vô cùng vững chắc. Chiếc áo sơ mi anh mặc rất vừa vặn với đường nét hoàn hảo trên cơ thể. Áo khoác màu xám đậm được anh cầm hờ hững trên tay, người như anh ở đây chen chút chọn đồ có vẻ không thích hợp một chút nào.

Anh ung dung bước đi giữa đám đông mang đến cho người ta có cảm giác anh rất quen thuộc nơi này, có lẽ anh bẩm sinh có khả năng hòa nhập rất nhanh, ở bất kì nào cũng có thể thích nghi.

Rất nhanh tôi và Bách Vũ bị nới rộng khoảng cách, tôi cố gắng bước thật nhanh để đuổi kịp nhưng siêu thị khá đông người khiến tôi phải chen chúc vượt qua, trong lúc đang cố gắng lấn lên, Bách Vũ đột nhiên lại gần, nắm lấy tay tôi: "Lại đây." Trong khung cảnh ồn ào của siêu thị, giọng nói trầm thấp ngọt ngào vang lên thật rõ bên tai tôi.

Tôi để Bách Vũ tùy ý nắm lấy tay, từng bước đi theo anh, khi tôi cảm thấy như sắp bị tuột tay thì anh lại nhân cơ hội đan năm ngón tay vào nhau, nắm chặt tay tôi lần nữa, vững vàng đi về phía trước.

Lòng bàn tay của Bách Vũ rất rộng và ấm. Lúc nắm tay nhau, tôi có thể cảm nhận được những đường vân tay lòng bàn tay anh, không hiểu sao lúc đó tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh.

Khi bước đến quầy thực phẩm tươi sống, tôi rút tay ra, đưa tay sờ sờ mũi, giọng điệu ngượng ngùng nói: "Ừm, ha ha, hôm nay nhiều người ghê, ngày thường không có nhiều người như vậy đâu."

Bách Vũ liếc nhìn bàn tay bị rút ra rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt quá nóng, trước khi bị ánh mắt anh làm cho bỏng người, tôi vội nói: "Em đi chọn đồ ăn trước", lời nói như có ý muốn trốn chạy.

Nói xong, tôi lập tức xoay người, dùng lòng bàn tay nóng bỏng xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng, quả nhiên nhiệt độ cơ thể nóng lên như muốn bốc khói khiến tôi co giò chạy nhanh đến quầy đông lạnh.

Sau khi lựa xong món cần mua, nhân tiện mua thêm một ít ngô để nấu cháo uống, khi tôi quay lại Bách Vũ không còn đứng ở chỗ cũ nữa.

Đang định lấy điện thoại ra gọi cho anh thì tôi đảo mắt quét qua đám đông, lập tức nhìn thấy đầu Bách Vũ nổi bật trong đám đông, quả nhiên rất dễ dàng nhận ra. Người như anh quả nhiên không cần gọi điện tìm khi lạc trong đám đông.

Khi tôi đi tới, Bách Vũ cũng vừa nhận lấy túi bánh ngọt từ người bán hàng, tôi tò mò hỏi: "Sếp Bách, anh cũng thích bánh ngọt sao?"

Nghe vậy, Bách Vũ hơi nhướng mày: "Anh không thích ăn là anh mua cho em đó." Nói xong, anh nhìn đồ trên tay tôi, hỏi: "Em chọn đồ xong chưa?"

Tôi gật đầu, ngẩng đầu lên cười nói: "Sếp Bách, tối nay ăn cháo đi!"

Bách Vũ có vẻ như không có yêu đặc biệt về việc phải ăn món gì, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khi bước ra khỏi cửa siêu thị, bên ngoài trời đã tối đen, nhiệt độ có vẻ như đã giảm xuống vài độ, từ ánh đèn đường có thể nhìn thấy hơi lạnh bốc lên trong không khí

yên tĩnh và quạnh hiu.

Tôi phải đi bộ một đoạn mới đến được bãi đậu xe. Áo khoác mà tôi đang mặc trên người là của của Bách Vũ. Vừa ra đến cổng siêu thị anh ấy không mặc áo khoác mà mặc lên người tôi. Tôi chỉ cầm trên tay một túi bánh ngọt nhỏ còn những thứ khác đều được Bách Vũ xách đi.

Tôi nhìn đôi bàn tay rắn chắc của Bách Vũ vì dùng sức mà nổi gân xanh, bỗng nhiên trong đầu lại suy nghĩ khá kì quái, Bách Vũ có vẻ rất tốt với tôi? Lí do là gì? Chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi, thật ra người ta có khi chỉ tùy ý đối xử tốt như vậy, có khi với ai anh ấy cũng đối tốt như vậy, tôi chỉ nghĩ nhiều mà thôi.

Sau khi lên xe, Bách Vũ cất hết đồ ra phía sau, tôi thắt dây an toàn xong nói với anh: "Sếp Bách, tổng cộng là bao nhiêu? Em sẽ chuyển khoản cho anh qua WeChat." Lúc nãy trong siêu thị Bách Vũ trực tiếp thanh toán tiền.

Bách Vũ khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu nói: "Không cần đâu." Dừng một chút, anh quay đầu lại, cong môi nói: "Mời anh một bữa cơm nữa là được."

Tôi suy nghĩ rất lâu mới gật đầu: "Được."

Lúc đi đường không chỉ gặp khá nhiều đèn đỏ mà còn bị tắc đường, Bách Vũ lái xe rất chậm. Khi xe cộ dừng đèn đỏ, Bách Vũ nói, "Hề Dương."

"Vâng? Có chuyện gì vậy?" Tôi quay đầu nhìn anh, thắc mắc hỏi.

Bách Vũ nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi, gõ ngón tay trên vô lăng, thắc mắc hỏi tôi: "Buổi sáng, mấy giờ em thức dậy để chuẩn bị đến công ty?"

Tôi không hiểu vì sao Bách Vũ lại hỏi như vậy, tôi chợt nhớ tới lần trước đi làm trễ, nhưng khi đó anh cũng không nói gì mà, không lẽ bây giờ anh mới tính sổ với tôi.

Tôi bỗng nhiên chột dạ, hai tay nắm lấy dây an toàn, khẽ nói: "Sáng 7 giờ em dậy, sau đó đi tàu điện ngầm. Em sẽ không đi làm muộn nữa đâu."

" Đến muộn?" Bách Vũ dường như không nghĩ là tôi sẽ trả lời như vậy, ngạc nhiên hỏi.

Không phải chuyện đó sao? Tôi vội nói: "Không phải, anh nghe nhầm rồi!" Tôi nói rất nhanh nhưng nghe có vẻ không thuyết phục cho lắm.

Bách Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cúi đầu cười, ngẩng đầu vẫn thấy nụ cười trên môi, đột nhiên anh ấy vươn tay ra gãi mũi của tôi, nói: "Ý anh là, buổi sáng anh có thể tiện đường đưa em đến công ty luôn được không?"

Tôi nhăn mũi, lắc đầu định nói "không cần đâu" thì Bách Vũ đã dành nói trước: "Không cần phải khách khí."

... Tôi chỉ biết im lặng há hốc miệng, trong lòng còn nghĩ, thật ra không chen chúc trên tàu điện ngầm cũng rất tốt.

Xe phía trước chậm rãi lưu thông trên đường, Bách Vũ tiếp tục khởi động xe, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái khi đi chung xe thì có thể..."

Trước khi anh kịp nói hết câu, tôi đã đưa tay lên, sốt sắng nhìn anh, cắt lời: "Mời anh ăn tối." Nói xong tôi cười rất đắc ý.

Bách Vũ nghe vậy thì khẽ cười, nhướng mày liếc kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Em lúc này sao lại thông minh như vậy?"

Tôi quay đầu nhìn dòng xe đang chạy bên ngoài cửa kính, phớt lờ câu hỏi của anh gián tiếp nói tôi ngốc! Tự nhủ thầm: "Em không ngốc!"

Xe từ từ dừng lại ở dưới nhà tôi, tôi liếc nhìn điện thoại thì đã 19 giờ 23 phút, tôi tháo dây an toàn, hỏi: "Sếp Bách, anh đói chưa?"

"Chưa" Bách Vũ đột nhiên cau mày sau khi trả lời.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi nghi ngờ hỏi

Bách Vũ cởi dây an toàn nhìn tôi, nói: "Xe hết xăng," ánh mắt của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng loạn, giọng nói trầm thấp đầy ngọt ngào: "Anh không về được, làm sao bây giờ?"