Bầu trời mây đen bao phủ, nhiều mây không có ánh mặt trời, gió thổi lạnh thấu xương, chiếc xe màu đen đậu dưới gốc cây phong, một chiếc lá rơi nhẹ xuống nóc xe.
Phó Dư Hạc mặc một chiếc áo gió màu đen có eo hẹp, đường viền cổ áo mở, cổ áo sơ mi trắng bên trong buông xuống hai bên, phía trên xương quai xanh là hầu kết gợi cảm, anh bước đến bên cạnh xe mở cửa xe ghé mắt nhìn người thiếu niên đang đi chậm phía sau.
Thẩm Dịch lấy ba lô, trong tay vẫn cầm khối Rubik chưa cất đi, hắn đi theo sau Phó Dư Hạc thấy Phó Dư Hạc mở cửa xe cho hắn lên liền không khách sáo, khi lên xe Thẩm Dịch mỉm cười nói chuyện với người lái xe phía trước nói xin chào.
"Chú Mã, chào buổi chiều."
Người lái xe đã ở bên Phó Dư Hạc từ lâu là một người đàn ông trung niên với kỹ năng lái xe vững vàng, ông liếc nhìn Thẩm Dịch trong kính chiếu hậu nói "Chào buổi chiều".
Ông đã đưa đón Thẩm Dịch vài lần nên biết rằng hắn là bạn của em trai ông chủ mình, hắn luôn có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi nói chuyện và có vẻ là một cậu bé mới lớn như ánh mặt trời ngây thơ vô hại.
"Ngồi vào đi." Phó Dư Hạc đứng bên cạnh xe chặn đường bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Thẩm Dịch tránh sang một bên, Phó Dư Hạc lên xe ngồi vào chỗ Thẩm Dịch vừa ngồi, đóng cửa lại để tài xế lái xe.
"Anh đi đâu vậy?" Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc: "Về nhà."
Thẩm Dịch: "Nhà anh à?"
Phó Dư Hạc liếc hắn rõ ràng là hỏi vớ vẩn.
Thẩm Dịch xoay khối Rubik trong tay bằng một tay nói: "Có chuyện gì vậy ạ? Nó đáng để anh đích thân đến gặp em."
Phó Dư Hạc nhìn những ngón tay xinh đẹp đang xoay khối Rubik một cách linh hoạt, môi môi hơi cong lên: "Đương nhiên... nó rất quan trọng."
Anh chuyển từ bị động thành chủ động thản nhiên hỏi: "Cô ấy có phải là người viết bức thư tình không?"
"Cô ấy?" Đầu ngón tay Thẩm Dịch hơi dừng nhận ra Phó Dư Hạc đang đề cập đến ai, "Uh... anh thực sự quan tâm sao?"
"Tôi không quan tâm." Phó Dư Hạc nói, "Điều đó không quan trọng."
Thẩm Dịch mỉm cười nhẹ giọng hỏi "Vậy thì tại sao anh lại hỏi?"
"Tùy tiện hỏi." Phó Dư Hạc thản nhiên nói.
Thẩm Dịch: "Vậy sao..."
Cho nên cuối cùng hắm cũng không trả lời vấn đề này.
Trợ lý Vương ngồi ở phụ lái phía trước, im lặng làm người vô hình.
Anh ấy tưởng rằng Phó tổng đến đón em trai mình, nay nghe được cuộc đối thoại vừa rồi làm anh hơi hoang mang mơ hồ.
Anh ta ở cùng Phó Dư Hạc đã lâu, tiếp xúc càng sâu trợ lý Vương càng hiểu rõ một số tính cách của Phó Dư Hạc như nếu cảm thấy không quan trọng thì căn bẳn cũng sẽ không hỏi nữa.
Bầu không khí im lặng trong xe trở nên buồn tẻ, Thẩm Dịch thu hồi khối Rubik hắn tùy ý ném nó vào cặp sách chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Dư Hạc cụp mắt xuống bấm ngón tay hết lần này đến lần khác.
Ở ngã tư đèn giao thông, điện thoại di động của Thẩm Dịch trong túi vang lên là cuộc gọi từ Phó Trừng, hắn bắt máy.
"Thẩm Dịch, sao cậu đã rời đi vậy?" Bên kia Phó Trừng hỏi.
Bởi vì không gian bên trong xe quá yên tĩnh âm lượng cuộc điện thoại cũng không nhỏ, Phó Dư Hạc có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Phó Trừng, anh liếc xéo Thẩm Dịch.
"Có chuyện." Thẩm Dịch cười nhìn Phó Dư Hạc.
Phó Trừng: "Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi không nghe thấy cậu nói trước đây."
Thẩm Dịch nói khẩu hình với Phó Dư Hạc hỏi anh "Anh có muốn nói chuyện này ra không?" hắn nói không nhanh không chậm khóe môi còn cười, mục đích lộ ra rõ ràng là trêu đùa.
Phó Dư Hạc đưa tay che điện thoại nhẹ nhàng nói: "Giữ bí mật với em ấy, cho em đặt điều kiện."
Thẩm Dịch làm động tác "OK', Phó Dư Hạc mới buông điện thoại hắn ra.
"Thẩm Dịch, Thẩm Dịch?" Bên kia Phó Thừa hồi lâu không có đáp lại, gọi mấy lần.
"Tôi đây." Thẩm Dịch nói: "Chuyện riêng tư, chúng ta nói sau."
Điện thoại đã cúp, đèn giao thông đã bị xe bỏ lại phía sau.
Điểm đến cuối cùng là biệt thự nhà họ Phó chiếc xe chậm rãi lái vào ga ra, Thẩm Dịch theo Phó Dư Hạc ra khỏi xe, hắn đeo ba lô lên vai phải cúi đầu bước từng bước lên chỗ Phó Dư Hạc đã đi, bước đi nhẹ nhàng.
Phó Dư Hạc lắng nghe tiếng bước chân phía sau vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trên người Thẩm Dịch là hồn nhiên sạch sẽ mặc dù hắn có tính cách xấu nhưng tiểu tâm cơ ấy đều không tính là "xấu" theo đúng nghĩa.
Phó Dư Hạc nghĩ, so với anh Thẩm Dịch có lẽ còn quá trẻ, hắn thực sự không lo lắng về việc anh sẽ làm gì hắn còn nghĩ rằng cầm trong tay nhược điểm là có thể uy hiếp anh.
Họ thay giày ở cửa.
Thẩm Dịch: "Anh Phó, anh muốn gì ở em, anh có thể nói cho em biết ngay bây giờ không?"
"Không vội." Phó Dư Hạc nói.
Anh đi lên lầu, Thẩm Dịch nhướng mày nhưng không thể không tiếp tục đi theo.
Theo logic mà nói, Phó Dư Hạc hiện tại không phải vì Phó Trừng mà tìm hắn vì vậy chỉ có thể là chuyện của hai người họ.
Bất quá hắn thực sự giữ chữ tín, một chút cũng chưa tiết lộ với Phó Trừng.
Phó Dư Hạc không đến thư phòng mà đi vào phòng ngủ chính, mở cửa đi vào, cởi áo gió quay lưng về phía Thẩm Dịch.
"Cứ để cặp ở đâu tùy thích." Phó Dư Hạc nói.
Căn phòng rất ngăn nắp tương tự như lần trước Thẩm Dịch đến, hắn thu hồi tầm mắt hỏi: "Sao anh lại vào phòng mình?" Phó Dư Hạc lặp lại câu hỏi của hắn: "Tại sao?"
Anh đi tới trước mặt Thẩm Dịch, Thẩm Dịch Không lùi lại, tay của Phó Dư Hạc lướt qua eo của Thẩm Dịch.
"Cạch" - một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên khiến bầu không khí lúc này trở nên căng thẳng, ngay cả khi đóng cửa lại tay của Phó Dư Hạc vẫn không di chuyển đặt trên tay nắm cửa sau thắt lưng của Thẩm Dịch, tay anh đặt ở eo Thẩm Dịch áo khoác rộng thùng thình kéo lại một chút.
"Em nói đi?" Phó Dư Hạc thì thầm vào tai hắn "Hử?"
Anh giơ tay còn lại đặt lên gáy Thẩm Dịch nhẹ nhàng xoa xoa giống như vạch trần bộ mặt con cừu đang ngụy trang thành sói xám. Rất có hứng thú đến việc trêu chọc con thỏ trắng nhỏ rơi vào bẫy.
Trong lòng như có lửa đốt, từ mấy ngày trước đến nay cảnh tượng ở quán trà sữa trước cổng trường đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh, lúc này lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
"Mấy ngày nay em chơi có vui không?" Giọng Phó Dư Hạc trầm thấp giống như dã thú tỉnh lại sau giấc ngủ say dương dương tự đắc lại không chút để ý, anh nhớ tới những lời uy hiếp của Thẩm Dịch trong xe khi nghe điện thoại khẽ cười nói: " Em chắc chắn như thế nào, tôi có phải sẽ luôn bị em dọa không?"
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn, "Hả?"
Thẩm Dịch hít sâu một hơi, nghiêng đầu, sau gáy bị Phó Dư Hạc giữ chặt.
Thẩm Dịch: "Anh Phó—"
"Gọi Anh." Phó Dư Hạc ngắt lời hắn.
Thẩm Dịch: "...Tại sao?"
Phó Dư Hạc: "Em có rất nhiều câu hỏi."
Nhưng anh hiện tại không muốn trả lời nói: "Tôi nói như thế nào em ngoan ngoãn nghe lời là đủ rồi, bằng không..."
Anh nắm lấy tay nắm cửa vòng tay qua eo Thẩm Dịch "Em không nghe lời, như vậy cũng thú vị."
Thẩm Dịch: "Anh không sợ Phó Trừng biết sao?"
Hắn đang ám chỉ Phó Dư Hạc tìm hắn nói chuyện riêng tư ở trong nhà.
Phó Dư Hạc cười nhẹ: "Biết gì? Em đã bí mật quyến rũ anh trai cậu ấy?"
Thẩm Dịch hiểu, hắn lấy lý do đe dọa Phó Dư Hạc vào đêm sinh nhật, Phó Dư Hạc cũng có thể bóp méo sự thật.
"Tôi đã cảnh cáo em." Phó Dư Hạc rút tay ra khỏi gáy đưa tay vuốt sườn mặt hắn, ngón cái áp lên môi hắn "Tôi không phải người có thể tùy ý chơi đùa, em lại không nghe?"
"Anh Phó— —"
Ngón tay áp vào môi dùng lực chạm vào môi và răng của hắn.
Thẩm Dịch: "..."
Hắn sửa lại lời: "Anh, anh muốn gì?"
"Đụng vào người không nên đụng, đương nhiên phải trả giá." Giọng điệu của Phó Dư Hạc nguy hiểm "Là em nói đúng không?"
Thẩm Dịch: "Vậy 'cái giá' này là gì?"
Phó Dư Hạc khóe môi khẽ nhếch kéo cổ áo hắn bất ngờ hôn, Thẩm Dịch sửng sốt một lúc, với một ánh mắt kỳ lạ nhìn mặt anh.
Đây có phải là... giá không?
Nhưng không ngờ, mấy ngày nay trái tim như bị bông gòn chặn lại của hắn lại trở nên thông suốt.
Bàn tay buông thõng xuống chân co quắp một lúc, sau đó hắn giơ tay đỡ eo Phó Dư Hạc đầu lưỡi thò ra như lông vũ lướt qua môi anh, phản ứng của hắn khiến Phó Dư Hạc khựng lại, tiếp theo là tấn công như vũ bão.
Khi Thẩm Dịch gặp mạnh liền cường, sự dịu dàng nhu thuận vừa rồi đã tiêu tan động tác của hắn trở nên càn quấy hơn, môi và răng quấn chặt lấy nhau.
Hơi thở rối loạn khó có thể phân biệt được là ai nhưng dù sao cũng nóng như lửa đốt, trong không gian yên tĩnh âm thanh ái muội của vệt nước giữa môi và răng dường như được khuếch đại bên tai.
Tiếng cặp sách rơi xuống đất bị át đi, Thẩm Dịch cảm thấy trong lòng lại có xu thế của nụ hôn đầu, kích động ập đến như sóng vỗ.
Phó Dư Hạc cảm thấy có gì đó không ổn, phản ứng của Thẩm Dịch là không đúng.
Phản ứng của Thẩm Dịch nằm trong suy đoán của anh là có thể giãy giụa có thể la hét hoặc có thể hoảng sợ nhưng trên thực tế không có việc gì, Thẩm Dịch không chỉ nhiệt tình đáp lại anh mà còn có chút quá nhiệt tình.
Dưới sự quấn lấy như thiêu như đốt của hắn Phó Dư Hạc lùi lại, hơi thở nặng nề cùng rối loạn, những suy nghĩ trong đầu anh không có thời gian để hình thành một logic rõ ràng bị hơi thở củaThẩm Dịch phân tán.
Sau vài phút quấn quýt Thẩm Dịch mới buông anh ra, môi của cả hai đỏ bừng lên rất nhiều, anh dựa nửa người vào người Thẩm Dịch chống khuỷu tay lên cửa gục đầu vào vai hắn nhắm mắt lại. Sau đó, anh nghe thấy Thẩm Dịch hỏi: "Anh à, như vậy là đủ rồi sao?"
Thẩm Dịch liếm môi, còn muốn nhiều hơn nữa.
Cơn giận trong lòng Phó Dư Hạc vừa được dập tắt đã bị lời nói của hắn khơi dậy.
Anh cười lạnh, nghiến răng đứng thẳng dậy nắm lấy cằm Thẩm Dịch, "Không phải nói muốn cho Phó Trừng biết người anh trai tốt này đã ép buộc em như thế nào sao?"
Lời này Thẩm Dịch đích xác nói ra, là ở lần hôn môi đầu tiên.
"A... anh nợ em hai điều kiện." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc cười khẩy: "Được."
Anh nắm lấy cổ tay của Thẩm Dịch kéo hắn vào trong, Thẩm Dịch bị anh túm lảo đảo một cái, một mạch đến bên giường Thẩm Dịch theo sức của Phó Dư Hạc ngồi xuống giường.
Phó Dư Hạc đứng bên giường cúi đầu nhìn hắn, bóng đen bao phủ lấy hắn, hắn ngẩng đầu lên.
Phó Dư Hạc nói: "Nếu đây là lý do cho sự uy hiếp của em thì tôi sẽ không chấp nhận lý do đó, chẳng phải là vô ích sao."
Anh kéo cổ áo của mình vuốt một vài sợi tóc rơi xuống, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn xuống người bên dưới mang theo loại khí chất bễ ngễ khinh thường mà động tác của anh càng gợi cảm hơn.
"Hai điều kiện, ngủ với anh một lần cũng không lỗ."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Dư Hạc: Tôi muốn em phải trả giá cho hành động của mình