Chưa hết chuyện này chuyện khác lại tới, Mặc Lăng Vũ chưa yên được một giây thì liền bị một tiếng giọng đanh đá dưới nhà bức cho phải xuống xem là ai đang làm ồn.
“Các người biết tôi là ai không mà dám chặn đầu ngăn cản? Tôi đường đường là Mặc Thiếu phu nhân, các người có mắt còn không thấy thái sơn à?”
Khả Hân đang dưới phòng bếp lấy nước cũng đã nghe thấy tiếng nói này. Giọng nói kia chua ngoa đanh đá vô cùng, mà kẻ có chất giọng như thế thì không ít, nhưng Khả Hân lại liền nghĩ tới một người quen.
“Đừng có nói là…”
Khả Hân tò mò bước ra ngóng chuyện, quả như cô dự đoán, cái người làm loạn đó không ai khác chính là Huyền Giai Mẫn.
“Vũ ca~ Nghe nói anh đồng ý mối hôn sự của chúng ta rồi sao~”
Một giây trước giọng nói của ả còn vô cùng chua ngoa, vậy mà chưa tới một giây đã bắt đầu õng a õng ẹo giọng dẹo chảy nước nũng nịu với Mặc Lăng Vũ. Khả Hân cảm thấy kinh dị tới phát tởm. Vậy mà Mặc Lăng Vũ vẫn còn chịu được, cô đúng là bội phục anh quá rồi.
Khả Hân bĩu môi nhìn Huyền Giai Mẫn vô liêm sỉ đang không ngừng quấn lấy cây cột điện Mặc Lăng Vũ mà không chú ý đường đi, để cái chân bị thương vấp phải cái chân bàn.
“A!” Khả Hân đau đớn cúi người xuống ôm lấy chân mình. Cứ nói là chấn thương nhẹ nên không đau, thực chất là cô đã đau tới mặt mày khó chịu, tay cũng vô thức mà giữ chặt cái bắp đùi không buông.
Mặc Lăng Vũ cũng nghe thấy tiếng cô gần đó, hướng mắt nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất thì liền bỏ qua Huyền Giai Mẫn mà nhanh chóng tới gần nơi cô xảy ra tai nạn.
“Sao cô lại bất cẩn như vậy?”
“Tôi không sao, anh không cần lo.” Khả Hân từ chối sự quan tâm của anh.
“Đúng rồi, chị ấy không sao đâu anh. Khỏe như trâu ấy, làm sao có thể yếu đuối như em được.”
Đúng là có mặt Huyền Giai Mẫn là Khả Hân không thể nào mà yên ổn được. Bản thân cô không muốn gây chuyện, nhưng chuyện lại cứ kiếm tới cô.
Khả Hân cũng thử nói giọng ‘dẹo chảy nước’ ra xem Mặc Lăng Vũ sẽ làm gì. Quả như cô đã đoán, Mặc Lăng Vũ liền bế cô lên trước mặt Huyền Giai Mẫn. Điều này hoàn toàn vừa ý cô, thành công chọc điên cô em gái khiến cô vô cùng hả lòng hả dạ.
“Chị cũng thật được người khác yêu quý a, nhiều lúc em thấy người ta tới tỏ tình chị mà phát ghen. Mà chị này, thử tiết lộ xem hôm qua ai tặng hoa cho chị vậy?”
“Tôi là người tặng hoa đây. Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Nói xong Mặc Lăng Vũ đặt cô nhẹ nhàng trên ghế sofa. Ân cần xem xét vết thương.
“À à, em hiểu rồi. Anh tặng em bó hoa Hồng, còn tặng cho chị em hoa Hướng Dương đúng không? Anh thật sự rất chu đáo.”
Huyền Giai Mẫn ý tứ châm chọc, ả thừa biết đâu mới là hoa anh tặng cho Khả Hân. Chẳng qua ả ta muốn chia rẽ tình cảm của bọn họ, tự kiếm kẽ hở để nhón chân vào mối tình này. Chỉ tiếc, cô ta vẫn là thua Khả Hân rồi.
“Mặc Lăng Vũ, tôi đau chân, đau tay, đau đủ thứ chỗ… Anh khốn nạn còn không biết thương hoa tiếc ngọc, hôm qua lại còn như cái máy khâu ấy. Đau chết tôi rồi!”
Khả Hân chui vào lòng Mặc Lăng Vũ trách móc, vừa tủi vừa hờn nói với anh những lời đó, khiến cho Huyền Giai Mẫn vừa ghen tức, vừa làm Mặc Lăng Vũ thương cảm vỗ về cô một cách dịu dàng.
“Được rồi tôi sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi. Em muốn gì tôi cũng chiều được chứ?”
Mặc Lăng Vũ cũng thật biết kết hợp với cô. Có lẽ anh cũng chán ghét Huyền Giai Mẫn tới mức không muốn đối mặt tiếp xúc rồi.
Anh mặc kệ ‘vị hôn thê hờ’ phía sau mà một lòng nghĩ tới Khả Hân, anh bế cô vào phòng cũng không thèm nhìn mặt Huyền Giai Mẫn một cái. Ánh mắt hoàn toàn dán lên người Khả Hân không chịu rời.
“Được rồi được rồi. Anh thả tôi trên giường là được rồi. Bệnh trạng của tôi không quá nặng tới mức mà anh phải lo lắng như thế đâu.” Khả Hân đã được anh đặt trên giường.
Nhưng anh dường như không nghe lời cô, còn có ý định gọi cho Nguyệt Chân trở lại đây…
“Ấy ấy, anh định làm gì vậy? Đừng có gọi cho chị ấy, tôi không làm sao cả.”
Khả Hân vội vã ngăn cản hành động của anh. Ai dè lại bị anh lớn tiếng mắng cho một trận.
“Còn nói không sao? Cô kêu đau toàn thân còn gì, để tôi gọi Nguyệt Chân tới đây để xem tình hình cô thế nào.”
“Con mẹ anh điếc rồi à? Tôi nói tôi không sao, tôi đang diễn anh còn không biết à?”
Thấy Khả Hân không sao Mặc Lăng Vũ cũng có chút yên lòng, nhưng anh lại càng tức giận hơn vì bản thân mình lo lắng dư thừa cho bệnh tình của cô.
“Cô diễn tốt lắm, tôi không ngờ được cơ đấy.”
Khả Hân cũng không chịu để yên, liền lên tiếng đáp lời:
“Sao? Anh quan tâm tôi từ bao giờ vậy? Đừng có nói vì nỡ cướp mất lần đầu của tôi mà cảm thấy có lỗi nhé?”
Đối với cô gái đêm ngày hôm trước khóc chỉ vì một chút đau đớn, trong lòng anh không biết từ bao giờ đã ẩn hiện một dòng xúc cảm khó giải thích. Anh không biết nó là gì, có lẽ là lòng thương cảm.
“Nói tới chuyện đêm qua… em sẽ không hận tôi chứ?”
Câu hỏi này quá ư là ngây thơ, Khả Hân sao có thể không hận anh cho được. Nhưng thái độ của cô lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí là điềm nhiên như không có chuyện hì mà nói chuyện:
“Người lớn cả rồi, tôi sẽ không vì một chuyện cỏn con đó mà lật mặt với kim chủ của mình. Chỉ đành để cho người sau của tôi chịu thiệt thòi mà thôi.”
Khả Hân so với những lần kích động đêm qua quả nhiên là không giống nhau một chút nào. Đêm qua còn gào lên vào xuống sẽ hận anh tới chết. Vậy mà sang tới ngày hôm nay lại coi như không có chuyện gì.
Mà chính cái hành động này lại khiến cho Mặc Lăng Vũ không vừa lòng, Khả Hân suy nghĩ như vậy quả thực rất tốt, anh không có lý do và quyền để tức giận. Nhưng nghe hai chữ người sau lại khiến anh không thể chấp nhận nổi, vì vậy mà liền bỏ đi không chút do dự.
Còn Khả Hân thì vẫn ngồi yên vị ở đó, cô thật sự không còn hận anh nữa hay sao?