Cuộc đời của mình lại bị người ta nhẹ nhàng định nghĩa thành "Trò chơi".
Bùi Tư Viễn cảm thấy không thể nói chuyện được với Đấng Tạo Hóa: “Nhất thiết phải vậy sao?
Nếu tôi không làm theo kịch bản của anh thì anh cũng không thể làm gì tôi đúng không? Ngay cả khi tôi làm lại từ đầu, chẳng những tôi vẫn sẽ thoát khỏi trói buộc và gặp cô ấy sớm, mà tôi còn không ngần ngại yêu cô ấy thêm một lần nữa.”
“Tôi không làm được gì được cậu? Cậu cũng quá đề cao mình rồi.” Giọng của Đấng Tạo Hóa có chút mỉa mai: “Mặc dù cậu đã có ý thức nhưng đừng quên thân thể và hành động của cậu vẫn nằm dưới sự khống chế của tôi.”
Xem ra đúng là như vậy.
Mặc dù khi cố gắng phản kháng thì anh vẫn có thể làm những việc đi ngược lại với sự khống chế của Đấng Tạo Hóa, nhưng mỗi lần phản kháng như vậy sẽ khiến anh tiêu tốn rất nhiều năng lượng, trước kia chỉ muốn gặp cô một lần cũng khiến anh kiệt sức, muốn thoát khỏi khống chế trong thời gian dài lại càng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Không cần Bùi Tư Viễn lên tiếng, Đấng Tạo Hóa cũng nghe được suy nghĩ trong lòng anh: “Chủ động diễn tiếp hoặc bị ép diễn tiếp, cậu có thể tự mình lựa chọn.
Tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một chút, nếu như cậu chọn vế sau, đến lúc đó, cậu có thể tự kiểm soát được lời nói và hành động của mình.”
Bùi Tư Viễn hiểu những lời của Đấng Tạo Hóa có nghĩa là gì, có ký ức về tiền kiếp, anh biết những lời mình nói khi bị khống chế sẽ tạo ra sự lăng nhục và tổn thương như thế nào, đương nhiên anh không muốn Cố Ninh Du chịu những tổn thương đó thêm một lần nào nữa.
Có phải Đấng Tạo Hóa đang buộc anh chủ động diễn, để đạt được cảm giác thành tựu lớn hơn không?
“Tôi chọn cái trước.” Bùi Tư Viễn biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác: “Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, anh sẽ không mạnh mẽ khống chế lời nói và hành động của tôi nữa đúng không?”
“Đúng vậy, cậu có thể tự do phát huy, miễn đừng lệch khỏi quỹ đạo là được.”
“Được rồi, nhưng tôi còn một câu hỏi nữa.” Bất luận là kịch bản do Đấng Tạo Hóa đưa ra hay là ký ức mấy kiếp đều không cho anh biết về cái kết của Cố Ninh Du, mà đây lại là điều anh muốn biết nhất: “Nếu tôi làm theo đúng kịch bản của anh thì kết cục của Cố Ninh Du sẽ thế nào? Kịch bản chỉ nói rằng cô ấy được đưa ra nước ngoài chứ không nói sau đó sẻ xảy ra chuyện gì.”
“Cô ấy? Tất nhiên là giống cậu mong chờ, không có cậu, cô ấy sẽ sống tốt và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại."
Lời của Đấng Tạo Hóa rất dễ nghe, nhưng Bùi Tư Viễn hơi nghi ngờ: “Anh bảo đảm?”
“Đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy.
Chỉ cần cậu làm theo kịch bản của tôi, tôi cam đoan tất cả mọi người sẽ có một kết cục hạnh phúc mỹ mãn."
Cuối cùng anh cũng không thể ở bên cô.
Chỉ qua một đêm, mọi chuyện đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, vốn dĩ anh muốn bày tỏ với Cố Ninh Du, cũng định mặt dày theo đuổi nếu cô không chấp nhận, nhưng giờ đây, kế hoạch của anh không còn thực hiện được nữa.
Tuy vậy, vào thứ Bảy anh vẫn đến gặp cô như đã hẹn.
“Tôi biết biểu hiện lúc trước của tôi có thể sẽ khiến em hiểu lầm, cho nên hôm nay mới hẹn em ra ngoài giải thích với em một chút, tôi đã có người trong lòng, sau này cũng không thay đổi, cho nên, em đừng có ý đồ tiếp cận tôi nữa, tôi không có khả năng ở bên em.”
Cô gái anh thích ngồi trước mặt, đáy mắt thoáng hiện lên một chút tổn thương: “Người mà anh đang nói đến...!là ai?"
Chính là em.
Quá khứ là em, sau này cũng là em.
Bùi Tư Viễn muốn bày tỏ tâm ý của mình với cô.
Anh muốn nói rằng cô không đơn phương, anh muốn nói rằng anh cũng thích cô, còn thích cô trước khi cô thích anh.
Nhưng anh không thể làm như vậy, chỉ có thể nuốt xuống những gì mình thật sự muốn nói, theo yêu cầu của kịch bản mà nói những lời trái lương tâm: “Là Giang Dao.
Tôi thích cô ấy từ khi còn nhỏ, sau này cũng sẽ không d.a.o động.”
Đối với sự lựa chọn của mình, Bùi Tư Viễn chưa bao giờ hối hận.
Tỉnh táo diễn xuất đương nhiên là đau đớn đối với anh, nhưng đối với Cố Ninh Du, điều này có thể giảm những tổn thương anh gây ra cho cô xuống mức thấp nhất.
Ở mấy kiếp trước, khi bị khống chế, anh luôn không tự chủ được mà nói ra những điều làm tổn thương cô, nhưng lần này anh đã đi theo con đường hoàn toàn ngược lại - im lặng.
Khi đối mặt với Cố Ninh Du, anh luôn im lặng và thờ ơ, kiệm lời như vàng, xa cách ngàn dặm.
Anh không thể chịu đựng được việc làm tổn thương cô, thậm chí không muốn nặng lời với cô.
Điều tổn thương nhất mà anh từng nói với cô là vào buổi sáng sau khi bị cô “cưỡng bức”.
Lúc đó cô đã uy h.i.ế.p anh, ép anh phải hẹn hò với cô giống như trong kịch bản, còn anh đang nghĩ phải nói thế nào để không đả kích cô, lại không vi phạm kịch bản, nhưng lúc đó cơ thể đột nhiên mất kiểm soát.
Anh đẩy cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt chán chường và mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh lùng: “Cố Ninh Du, sao cô có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy?”
Sau khi anh nói xong, đôi mắt của cô gái trước mặt anh đột nhiên đỏ lên, cô trông có vẻ tủi thân và bất lực đến cùng cực, nhìn thấy vậy, Bùi Tư Viễn đột nhiên hoảng sợ, lúc này, cái gì mà nhân vật trong kịch bản đều bị anh quên hết, anh gần như muốn tiến tới ôm cô và giải thích cho cô hiểu, nhưng cô gái trước mặt đã lao vào vòng tay của anh trước, ôm chặt lấy eo anh.
“Bản thân em cũng ghét mình như vậy, nhưng em rất thích anh...!Em không biết tại sao em lại như thế này, em thực sự không muốn như thế này...”
Không trách em, không trách em…
Thứ vũ khí gây tổn thương nhất trên thế giới hóa ra là nước mắt của một người con gái, những giọt mắt rơi trên lồng n.g.ự.c của anh cứ như một thanh kiếm sắc nhọn đ.â.m thật mạnh vào tim anh, để lại đằng sau đó một vết sẹo sâu, rỉ máu.
“Đừng khóc.” Anh vuốt ve lưng cô gái trong vòng tay mình, cố gắng hết sức chịu đựng sự thôi thúc muốn an ủi cô: “Được rồi, tôi đáp ứng em.”
“Thật không?” Cố Ninh Du ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt vẫn lờ mờ một tầng 8 mắt: “Anh đồng ý?”
“Ừ.” Thời gian vừa rồi đã đủ để Bùi Tư Viễn thu lại cảm xúc thật trong lòng của mình, hình như càng ngày anh càng diễn xuất tốt, làm ra biểu cảm lạnh lùng cũng rất dễ dàng: “Về phía Giang Dao, tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy.”
“Không phải anh bảo sẽ không kiểm soát lời nói và hành của tôi nữa sao?” Đương nhiên câu nói đả kích kia không phải là điều mà Bùi Tư Viễn muốn nói, rõ ràng là do một tay Đấng Tạo Hóa.
Việc Đấng Tạo Hóa không giữ lời khiến cho Bùi Tư Viễn nghi ngờ: “Chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ Đấng Tạo Hóa nói Cố Ninh Du sau này sẽ an toàn và hạnh phúc cũng là nói dối?
“Tôi thấy cậu mâu thuẫn nên giúp cậu, tránh cho cậu nói lung tung.” Đấng Tạo Hóa chế nhạo: “Tôi không cần phải lừa cậu.”
Cảm giác mặc cho người khác thao túng, suy nghĩ dễ dàng bị nhìn trộm thực sự rất khủng khiếp.
Bùi Tư Viễn siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng anh cũng không nói thêm gì nữa.
Vào ngày Giang Dao đến tìm Bùi Tư Viễn để tỏ tình, Bùi Tư Viễn đã từ chối cô: “Xin lỗi, Dao Dao, anh đã ở bên Cố Ninh Du rồi.”
Giang Dao kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao? Không phải anh vẫn luôn...!rất lạnh nhạt với cô ấy sao?”
“Bởi vì anh thích cô ấy.”
Nhắc đến cũng thật buồn cười, anh chỉ thức tỉnh ý thức sau khi gặp Cố Ninh Du, không bao lâu liền được Đấng Tạo Hóa thông báo về kịch bản, từ ngày đó đến nay, gần 4 năm anh sống trong thế giới giả dối, cuối cùng anh cũng có thể nói ra một lời thật lòng lại phải dựa vào cách này.
“Anh đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, người anh thích từ đầu đến cuối vẫn là cô ấy.”
“Tư Viễn...!Đây không phải là lời thật lòng của anh đúng không?” Giang Dao lắc đầu: “Tư Viễn, em muốn nghe lời giải thích của anh, chỉ cần anh...”
Nước mắt Giang Dao tuôn rơi: “Tư Viễn, em…”
“Không có gì để giải thích cả.” Bùi Tư Viễn dứt khoát nói, anh rất hưởng thụ khoảnh khắc có thể nói thật lòng này: “Những gì anh nói đều là sự thật.”
“Vậy được rồi...!chúc anh hạnh phúc.”
Nói xong lời này, Giang Dao vừa khóc vừa xoay người rời đi, Bùi Tư Viễn nhìn thấy cô ấy rơi mắt, nhưng trong lòng không có ý định an ủi.
Hóa ra chỉ có nước mắt của Cố Ninh Du mới là lưỡi d.a.o có thể làm tổn thương anh.