Vai chính công muốn "ngủ" với tôi, phải làm sao bây giờ? Online chờ!
... Rất cấp bách!
Ơ, cậu chỉ là một tên nam phụ đóng vai vật hy sinh thôi mà nhỉ!
Vậy thì không sao rồi.
Cậu đờ người ra trong giây lát, có lẽ do vẻ ngây ngốc lộ quá rõ trên khuôn mặt, nên ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm, hờ hững nói: "Giờ cậu muốn chạy còn kịp đấy."
"Không không không!"
Thư Vưu hiểu rồi, đây chỉ lời giận lẫy của Lận Minh Húc thôi! Anh cố ý nói thế!
Nhất định là do buổi sáng anh quá tức giận, dù sao thì suýt chút nữa anh đã bị kẻ thù đội nón xanh cho, dù là ai cũng thấy nhục nhã không chịu nổi thôi. Dù cho Thư Vưu đã cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, người bình thường đều sẽ cảm thấy có điều bất thường.
Trông cậy vào mấy câu nói đó mà lừa được Lận Minh Húc ấy hả, chắc chắn là không có khả năng rồi… Thư Vưu quyết định, cậu phải giáng thêm một đòn mạnh hơn.
Cậu lập tức đổi giọng ngoan ngoãn: "Tôi không đi, tôi không đi đâu cả."
Giọng nói cậu thanh niên dào dạt tình cảm như phát ra từ tận đáy lòng: "Anh cũng đừng đuổi tôi đi. Tối nay tôi sẽ qua phòng anh ngủ. Anh không cần thử tôi đâu, tôi đã nếm nhiều thử thách từ lâu lắm rồi, đảm bảo tôi vô cùng trung thành, ai đi thì đi chứ tôi không đi đâu, tối nay tôi sẽ lấy máy hàn điện rồi tự hàn mình lên giường của anh."
Khóe môi Lận Minh Húc hiện lên một tia giễu cợt: "Trong nhà có máy hàn điện hả?"
"Không có, tôi chỉ đang dừng biện pháp tu từ để thể hiện quyết tâm vững vàng như tùng trên non xanh mãi chẳng già."
Lận Minh Húc:...
Anh nhìn chằm chằm Thư Vưu một lúc lâu, rồi lướt qua người cậu đi vào phòng ngủ, hiển nhiên anh cũng chẳng có ý định muốn ăn tối với Thư Vưu.
Thư Vưu cảm thấy hơi bất lực.
Chẳng còn cách nào khác, xuyên thành một tên nam phụ đóng vai vật hy sinh sẽ tệ như vậy đấy, điểm ấn tượng quá thấp, muốn bù cũng không bù nổi. Nhưng cậu cũng nghĩ kỹ rồi, vì giữ được mạng nhỏ của mình, đây cũng chỉ là khúc nhạc đệm cỏn con thôi.
Cậu tự múc một bát mỳ thịt bò đầy ụ, "rột rột" chén sạch cả bát mỳ. Sau khi ăn xong cậu mới nhận ra mình tính sai mức độ tức giận của Lận Minh Húc, nên giờ còn dư lại phần ăn của một người.
Thư Vưu bưng bát mỳ, gõ cửa phòng ngủ chính: "Lận Minh Húc? Anh không ăn mỳ thật à?"
"Là mỳ thịt bò, tôi đã cho rất nhiều thịt bò đó."
"Một bát to, nước canh đậm đà, thêm cải xanh, anh đoán xem? Ưmmm… ăn rất rất ngon!"
Cậu đứng trước cửa phòng, lải nhải giống hệt đầu bếp làm mỳ đang đứng ở đầu đường để chèo kéo khách, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lận Minh Húc đen mặt nói: "Tôi ăn rồi."
"Chậc..."
Thư Vưu chép miệng: "Vậy sao anh không nói sớm, anh không biết tiền gas rất đắt hả?"
Cậu lập tức xoay người lại: "Được rồi được rồi, tôi đành đem cất, sáng mai hâm nóng lại vậy."
Lận Minh Húc:...?
Thư Vưu cũng không thèm nhìn sắc mặt anh, cậu quay trở lại phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, cất bát mỳ xong, cậu lại quay trở lại phòng ngủ cho khách, kéo vali rồi bước sang gõ cửa phòng bên.
Lần này cửa mở rất chậm.
Lận Minh Húc mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng, sắc mặt âm trầm: "Cậu lại có chuyện gì nữa?"
Ánh mắt anh liếc đến vali hành lý của Thư Vưu, vẻ mặt hiểu rõ, anh nhướng mày: "Cậu nghĩ thông suốt rồi? Quyết định rời đi rồi hả?"
"Không không."
Thư Vưu giải thích: "Không phải anh muốn tôi chuyển sang ở cùng phòng sao?"
"Tôi nghĩ thông rồi, một mình tôi cô đơn khó ngủ, đêm dài thao thức, vừa ngủ chập chờn dễ mộng mị lại còn đổ mồ hôi trộm."
Cậu giả vờ ngại ngùng, cúi đầu rũ mắt: "Tôi nghĩ tôi rất cần anh."
Lận Minh Húc châm biếm: "Đó là triệu chứng của bệnh thận hư."
Thư Vưu sửng sốt: "Sao anh biết?"
Lận Minh Húc:...
Im lặng chính là bản nhạc nền của màn đêm.
Cuối cùng, Lận Minh Húc vẫn tránh sang một bên để Thư Vưu bước vào.
Phòng của Lận Minh Húc rất sạch sẽ, đồ đạc cũng không nhiều, có lẽ chủ phòng cũng không quá quan tâm, chỉ cần những đồ cơ bản, không muốn tốn thêm tiền cho những thứ khác. Sau khi Thư Vưu bước vào, cậu thấy giường của Lận Minh Húc chỉ trải một tấm đệm rất mỏng, nhìn cực kỳ giản dị.
Từ nhỏ Lận Minh Húc đã sống cẩm y ngọc thực, phúc quý tràn đầy, vừa sinh ra đã dùng tã lót từ loại tơ lụa tốt nhất, cũng không biết mấy ngày qua anh chịu đựng kiểu gì.
Thư Vưu đặt gối đầu của mình xuống, thái độ bình tĩnh. Thấy Lận Minh Húc đang sấy tóc, cậu tiện tay cầm lấy khăn lông, đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Trong phòng tắm có lắp một tấm gương.
Bởi vì Lận Minh Húc vừa mới tắm xong, trong phòng tắm vẫn còn đầy hơi nước, gương cũng phủ lên một lớp sương mờ chẳng thấy rõ. Thư Vưu vẽ vài vòng tròn trên mặt gương rồi lau qua loa, để mặt kính phản chiếu rõ nét khuôn mặt hiện tại của cậu.
Tinh xảo, xinh đẹp, có hơi giống cậu, nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực. Nhưng ước chừng sau một khoảng thời gian thì sẽ hoàn toàn trở thành cậu của trước kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghiên cứu cơ thể qua một lượt, ừm, không có vết sẹo do hồi nhỏ cậu đi móc trứng chim rồi té ngã, quả nhiên đây không phải cơ thể vốn có của cậu.
Dòng nước tí tách chảy xuống, Thư Vưu vừa tắm, vừa suy nghĩ xem sau này phải làm gì.
Cậu chỉ muốn yên ổn thoát thân, không muốn lăn lộn mù quáng. Huống chi những lời đón ý nói hùa của nguyên chủ chỉ là giả vờ, mà Lận Minh Húc cũng chẳng thích điểm ấy của cậu ta.
Cho nên cậu cứ xử sự như bình thường, đạt đến cái kết "không hợp nên cứ thế mà chia tay" với Lận Minh Húc là được.
Còn về chuyện sau khi tắm xong, cậu có thể phải đối mặt với hoạt động "diễn xiếc gay"...
Trong lòng Thư Vưu thầm thấy tội lỗi, sờ lên mông của cậu.
... Vừa trơn vừa mềm.
Mặt cậu đỏ bừng, có lẽ là do bị hơi nước hun. Thư Vưu vội vàng chuyển hướng suy nghĩ, mò lấy sữa tắm trên kệ.
Sữa tắm được chọn bừa ở siêu thị gần đây sau khi chuyển nhà, Thư Vưu cũng không nhìn kỹ, tiện tay cầm lên, đổ một ít vào lòng bàn tay rồi xoa lên khắp người.
Bọt sữa tắm bắt đầu nổi lên, Thư Vưu đang trầm tư trong bồn tắm, ma xui quỷ khiến thế nào cậu bỗng ngâm nga: "Trên người của cậu có mùi nước hoa của anh ấy..."
Lề mà lề mề tắm xong, Thư Vưu mở cửa phòng tắm ra, ló đầu ra thăm dò trước: Rất tốt, Lận Minh Húc không để ý đến cậu, anh đang ngồi trước bàn làm việc gõ bàn phím, hình như đang bận việc quan trọng.
Dáng vẻ tập trung nghiêm túc làm việc của người đàn ông rất đẹp, đến góc nghiêng khuôn mặt cũng rất tuấn tú, nhìn tư thế của anh thì ít nhất cũng đang làm hợp đồng đến hàng tỷ.
Cậu nhanh chóng lau khô người, cố bò lên giường một cách lặng lẽ nhất có thể. Vừa lên giường, Thư Vưu mở điện thoại, nhấp mở app "Cá muối(*)" đã được cậu tải từ trước.
(*) Ở đây tác giả đề cập đến app Nhàn ngư (闲鱼) thuộc tập đoàn Alibaba. Từ "Cá muối" và "Nhàn ngư" đều có pinyin là [xián yú], là một app mua bán đồ cũ.
Thư Vưu rất quen thuộc với app này, cậu quen cửa quen nẻo đăng ký tài khoản rồi đăng nhập, bắt đầu chụp ảnh.
Đầu tiên là... Ừm, lắc tay kim cương, giá gốc là 58.000, còn biên lai, còn bao bì. Kim cương giờ vẫn được giá, căng nhất cũng chỉ chiết khấu xuống 9... 98% thôi, cấm mặc cả.
Tiếp đến là túi xách bằng da thật của một hãng tên tuổi, vẫn còn biên lai mua hàng, nguyên nhãn mác, nhưng không phải phiên bản giới hạn. Nhiều nhất chiết khấu xuống 7… 79% phần trăm, không bao gồm phí ship, cũng cấm mặc cả nốt.
Còn cái đồng hồ nạm kim cương kia, vẫn còn biên lai, hộp đựng vẫn còn, món này nhiều nhất chỉ được xóa đi số lẻ đằng sau thôi. Mặc cả... Mặc cả cái gì mà mặc cả, cấm mặc cả!
Cuối cùng là một ít quần áo, Thư Vưu chẳng nhớ nổi mấy bộ đồ đấy mua mất bao nhiêu tiền, cậu cũng không có hóa đơn nên cậu dứt khoát có bao nhiêu chụp bấy nhiêu, ước lượng giá rồi niêm yết, hơn nữa ghi ở phần mô tả một dòng chữ: "Nhưng vì hình tượng phong cách của bạn, tôi khuyên bạn chặt chém vừa thôi.”
Đăng hết ở app "Cá muối" xong, cậu lại chia sẻ lên mạng xã hội.
Lận Minh Húc đang thực hiện một phần kế hoạch kinh doanh thì điện thoại của anh đột nhiên rung lên, làm gián đoạn suy nghĩ của anh. Anh vừa cầm điện thoại lên đã thấy… là bạn tốt Thư Vưu vừa cập nhật trạng thái.
Hai người đang trong mối quan hệ tình nhân dự bị, nên trước đó Lận Minh Húc đã cài đặt chế độ theo dõi đặc biệt, vì vậy sẽ có thông báo riêng.
Anh nhìn thấy cái tên ghi chú trên màn hình, nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng sau khi nhìn thấy loạt hình ảnh quần áo đồ trang sức đắt tiền thì nét mặt lại chuyển sang vẻ kinh ngạc.
... Thư Vưu thật sự muốn bán những món đồ đó sao?
Cậu ta giữ biên lai và bao bì đóng gói là để hôm nào đó chụp ảnh khoe khoang. Một người ham phú quý lại có lòng hư vinh rất nặng như cậu ta, lại có thể thật sự bán sạch những món đồ xa xỉ mà cậu ta vất vả lắm mới mua được để đổi lấy tiền mặt ư?
Anh không tin.
Thư Vưu bị quay như chong chóng, bận từ trên giường xuống dưới đất, ngón tay đau nhức hết cả. Buổi tối thường có rất nhiều người lướt web nên chỉ mất một lúc, đã có người nhắn hỏi giá, nhìn trúng một chiếc áo sơmi của một thương hiệu lớn.
Thư Vưu nhấn vào giao diện chat, cậu ngồi luôn xuống sàn nhà, đọc tin nhắn.
Người mua A: "Anh đẹp trai, 30 tệ, bán không?"
Thư Vưu: "Bán chứ, thêm 2000 tệ thì bán."
Một lát sau lại có người hỏi.
Người mua B: "Chào anh, anh có thể mặc rồi chụp một kiểu không? Quần áo đảm bảo hàng thật không? Miễn phí ship không? Có thể quay một đoạn video không?"
Thư Vưu: "Chào anh, không thể, cam đoan hàng thật, miễn phí ship, không thể."
Đồng thời cũng có một người khác nhắn.
Người mua C: "Bộ quần áo này là màu vàng hả? Tôi thấy sao hơi giống màu xanh lục thế?"
Thư Vưu: "Là màu xanh lam, bạn có cân nhắc đến việc đổi một chiếc điện thoại có độ sai lệch màu sắc nhỏ hơn không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc im hơi lặng tiếng đứng sau lưng cậu.
Màn hình điện thoại rất sáng, có thể nhìn rõ từng ký tự màu đen trên nền trắng, Lận Minh Húc nhìn vào màn hình bằng ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Hai chân Thư Vưu tê rần, cậu đang định đổi tư thế nhưng vừa ngửa ra sau một chút thì suýt đụng phải anh, cậu tức khắc hoảng sợ: "Lận Minh Húc?"
"Anh làm gì vậy? Anh đứng sau lưng định đánh úp bất ngờ hả?"
Lận Minh Húc vẫn đứng thản nhiên, nói: "Cậu thật sự muốn bán những thứ này sao?"
"Đúng vậy."
Thư Vưu thầm nghĩ mình nói đi nói lại mấy lần rồi mà Lận Minh Húc vẫn hỏi lại câu này. Quả nhiên trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện ngày hôm nay. Nhưng mà điều này cũng khó trách anh được, nếu đổi lại là Thư Vưu, cậu cũng sẽ xé xác đôi nam nam chó chết đó.
Nhưng nếu người trong cuộc đổi thành cậu, thì cảm giác đó chua xót biết bao.
Thư Vưu nhấn mạnh: "Tôi thật sự muốn bán những thứ đồ cũ này, giữ lại cũng chẳng làm được việc gì."
Vẻ mặt cậu như đã khám phá hồng trần, nghĩ thông suốt tỉnh ngộ: "Tôi đã nghĩ thông rồi, hoa nở thấy Phật! Ở trong mơ Phật Tổ khuyên nhủ tôi, muốn tôi không được sa vào những thứ dung tục tầm thường, phải chú tâm vào điểm mấu chốt, tìm ra cốt lõi, hiểu được đâu mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống."
Ánh mắt Lận Minh Húc thâm thúy: "Ồ? Vậy cậu cảm thấy điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời này?"
Tí nữa là Thư Vưu buột miệng thốt ra câu "là tiền", nhưng cậu kịp phanh lại, tỏ vẻ ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Là tình, là ấm áp, là ngày tháng Tư của nhân gian!"
Thái dương Lận Minh Húc giật giật.
Anh chợt cảm thấy mình không nên hùa theo lời Thư Vưu làm gì.
Toàn thân Thư Vưu tê dại, cậu dùng sức nhéo đùi mình, hai mắt rưng rưng đẫm lệ nói: "Tôi biết chuyện hôm nay tôi làm đã khiến anh hiểu lầm. Nhưng thật ra, hôm nay lúc ở nhà soạn đồ đạc, tôi bỗng hiểu được..."
"Không phải chỉ là rơi vào thăng trầm của cuộc sống sao? Chẳng phải chỉ là tạm ở thung lũng của cuộc đời(*) thôi mà?"
(*)Thung lũng của cuộc đời: Ám chỉ một giai đoạn tồi tệ, có nhiều chuyện xấu ập đến trong cuộc đời.
"Mặt trời luôn ló rạng sau cơn bão, đừng nghĩ mình vô dụng! Tin tưởng bản thân, tương lai của tôi không phải là một giấc mơ(*)!"
(*)Tất cả các câu trên đều là tên những bài hát truyền cảm hứng.
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, thiếu niên chí khí không nói sầu…”
Lận Minh Húc: "... Câm miệng."
Thư Vưu che miệng, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay lộ ra mỗi đôi mắt to long lanh, đầy vẻ vô tội nhìn anh.
Nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Thư Vưu không nhịn được trước, cậu cười đầy ngại ngùng: "Ừm, ý tôi là vậy đó, chỉ cần anh hiểu là được rồi."
Cậu nhanh trí giơ tay lên, thề: "Tôi thật sự sẽ không rời đi, cũng không có người khác."
Lận Minh Húc hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.
Nét mặt anh vừa kỳ quái vừa phức tạp, Thư Vưu chẳng phân tích được, cậu chỉ cảm thấy nó khiến cậu rét run.
Một lúc rất lâu sau, chẳng rõ Lận Minh Húc đang có ý gì, anh thu hồi tầm mắt, nói: "Xem ra cậu đã thay đổi rất nhiều."
Ký ức về Thư Vưu trong trí nhớ của anh cũng hơi mờ mịt. Bởi vì đã qua nhiều năm rồi nên phảng phất bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ, nhưng cậu ta cũng không phải dáng vẻ như bây giờ...
Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu: "Tôi đã thay đổi triệt để làm một người mới.”
Lận Minh Húc nghiến răng.
Quên đi, không quan trọng.
Anh hít sâu một hơi, quyết định gạt bỏ nhân tố quấy nhiễu này, anh lạnh nhạt nói: "Cậu quay về phòng kia ngủ đi."
Thư Vưu: A?
Chuyện tốt, nhưng...
Cậu đã dọn hết chăn đệm sang đây rồi...
Được rồi, như vậy càng tốt.
Thư Vưu lại nhặt chiếc gối lên, kéo vali hành lý, bước về phía phòng ngủ dành cho khách. Nhưng còn chưa ra khỏi phòng ngủ của Lận Minh Húc thì chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên... Nửa đêm nửa hôm, mà cậu lại nhận được một cuộc gọi.
Hai tay Thư Vưu đều đang cầm đồ, cậu luống cuống nhấn nút trả lời, có lẽ do cậu chạm nhầm vào nút loa ngoài, điện thoại phát ra âm thanh ồn ào, giống như đang chơi bản nhạc cực cháy ở vũ trường quán bar nào đó, giọng của ai đó quá to, vọng hẳn sang đầu dây bên này: "Hey! Thư Vưu hả!"
"Cậu nhờ tôi giới thiệu quân dự bị tiếp theo, công tử họ Chu, thiếu gia nhà họ Lý, thiếu gia nhà họ Triệu... có cả Vương tổng đều đang ở đây, cậu muốn qua đây gặp bọn họ không?"
Thư Vưu:...
Đầu cậu như muốn nổ tung, cậu lập tức cúp điện thoại, xoay người phi lên giường, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, ánh mắt đảo láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt Lận Minh Húc.
"À thì..."
"Đêm nay tôi chẳng đi đâu hết! Chỉ ngủ trên chiếc giường này thôi!"