Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 51: Sau bức bình phong



Mối quan hệ nam nam bất chính…

Tay Lận Minh Húc siết chặt, Thư Vưu la thất thanh: “Đau đau đau, bạn trai, tôi sai rồi!”

Cậu là người co được dãn được, nhanh chóng xin tha: “Hu hu hu, đôi ta không phải quan hệ nam nam bất chính...”

“Cho tôi thêm một cơ hội,” Thư Vưu tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói: “Tôi có thể quay lại câu trước đó để cứu vãn sai lầm của tôi không?”

“Có thể.”

Lận Minh Húc nhướn mày nhìn cậu: “Cậu nói thử xem.”

“Ờm...”

Thư Vưu xấu hổ, thử hỏi: “Câu trước đó là gì ấy nhỉ?”

Lận Minh Húc: “...”

... Đầu đĩa DVD mang tên Thư Tiểu Vưu gần như báo hỏng một cách thảm thiết.

Sau một trận cười đùa, Lận Minh Húc buông cậu ra, Thư Vưu mở rộng hai tay, giả bộ như mình đang bơi ngửa trong suối nước nóng, miệng vờ như đang sủi bọt “lụp bụp”.

Đôi khi hệt như một chú cá, có lúc lại giống một chiếc thuyền.

“Lụp bụp lụp bụp lụp bụp…”

Cậu xoay chân sang hướng khác, “trôi nổi” đến trước mặt Lận Minh Húc, tủi thân nói: “Bạn trai, anh bạo lực gia đình với tôi.”

Mặt Lận Minh Húc tỉnh bơ nhìn cậu: “Tôi bạo lực gia đình với cậu thế nào cơ?”

“Anh nạt tôi!”

Thư Vưu hùng hồn nói: “Vừa rồi anh còn véo tôi nữa!”

“... Véo chỗ nào của cậu?”

“Chỗ này!”

Thư Vưu duỗi thẳng tay ra, chỉ cho Lận Minh Húc xem: “Nè, đỏ rồi đó.”

Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật, nhìn vùng “đỏ” còn chẳng lớn bằng một cái móng tay kia: “Ừ, nghiêm trọng thật.”

“Đúng không đúng không!”

“... Qua năm phút nữa chắc hết nhìn thấy luôn, nhỉ?”

Thư Vưu:... Khụ, nào có.

Ăn vạ không thành công, cậu nhanh chóng thay đổi kịch bản: “Vậy việc anh nạt tôi thì sao?”

Lận Minh Húc dựa lưng vào bờ suối nước nóng, thong thả nhìn cậu: “Nói thử xem, tôi nạt cậu thế nào?”

“Anh…”

Tròng mắt Thư Vưu đảo láo liên: “Thôi được rồi, đánh là thương mà mắng là yêu...”

Bỗng nhiên tim Lận Minh Húc đập thót lên.

Thư Vưu thẹn thùng nói: “Bạn trai, anh nhất định quá yêu tôi.”

Lận Minh Húc:... Quả nhiên.

Anh hơi quay mặt đi, lảng sang chuyện khác: “Cậu muốn ăn gì nữa không?”

Dòng suy nghĩ của Thư Vưu cũng chuyển hướng theo: “Ừm… Vừa rồi tôi cảm thấy bánh thủy tinh kia ăn khá ngon, nhưng ăn nhiều thì hơi khô miệng.”

Nói xong, cậu theo bản năng dùng lưỡi liếm môi dưới.

Ánh mắt Lận Minh Húc liếc sang, nhìn về phía đôi môi hồng phớt của cậu… Đúng là có hơi khô.

Nhưng bởi vì đầu lưỡi đã liếm qua một lượt nên cũng không bị nẻ quá, dưới làn hơi nước quấn quýt, rất nhanh lóe lên thứ ánh sáng căng mọng.

Thư Vưu nói tiếp: “Cho nên tôi định gọi thêm đồ uống.”

Cậu đi kiếm menu.

Chút màu đỏ nhợt nhạt rời khỏi tầm nhìn của anh, yết hầu Lận Minh Húc lăn lộn, bỗng nhiên anh thay đổi dáng ngồi.

Nước quá nóng.

Lận Minh Húc cố giữ bình tĩnh mà nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt vừa khép lại, trong đầu anh lại hiện lên một hình ảnh khác.

Quyến rũ động lòng người.

Tiếng nước chảy “rì rào” bên tai, hơi nóng lần lượt dâng lên khắp cơ thể, rồi dường như lan tỏa khắp nơi, dần nhuốm đẫm mọi thứ.

Giọng nói của Thư Vưu chợt vang lên: “Lận Minh Húc?”

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt u ám nặng nề, trong giọng nói có chút khàn khó mà nhận thấy: “Sao?”

“Anh muốn uống gì?”

Thư Vưu đang đứng trước mặt anh.

Vì thế gợn nước kia dập dờn tan ra, vây quanh chàng trai xoay thành từng vòng, từng vòng…

Ánh mắt Lận Minh Húc càng tối lại: “... Gì cũng được.”

Thư Vưu “à” một tiếng, nhưng cậu không đi gọi đồ uống ngay mà nghiêng đầu, cười hì hì nói: “Lúc tôi mới vào đây, nhìn thấy họ có dịch vụ mát xa bằng tinh dầu nữa, không thì...”

Lận Minh Húc hít sâu một hơi: “Tôi không cần.”

“Đừng mà.”

Thư Vưu tận tình khuyên bảo: “Không phải anh tăng ca đã nhiều ngày rồi sao? Bả vai không nhức hả? Thắt lưng không xót sao? Có thể một hơi mà leo năm tầng không?”

“Giới trẻ ngày nay không yêu quý sức khỏe của mình một chút nào, về già sẽ dễ mắc chứng khó ngủ một mình, đêm dài thao thức, vừa ngủ chập chờn vừa dễ mơ thấy ác mộng, lại còn đổ mồ hôi đêm…”

Lận Minh Húc đột ngột cắt ngang bài phát biểu như đang bán hàng đa cấp của cậu: “Sao tôi lại khó ngủ một mình? Cậu đi đâu?”

“Tôi...”

Thư Vưu chớp mắt, thẹn thùng nói: “Đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ bởi vì ghét bỏ anh mà chạy nhảy với ông lão khác ở quảng trường rồi.”

Lận Minh Húc:???

Anh nghiến răng, rít lên một câu: “Cậu đang nói thật lòng?”

Thư Vưu không hề thấy ngượng, cậu nói có sách, mách có chứng: “Đây không phải chuyện rất bình thường sao?”

“Đàn ông khi còn trẻ nếu chỉ bôn ba vì sự nghiệp mà không màng quan tâm đến gia đình, khi về già sẽ có kết cục như thế đấy. Cho nên anh đừng bao giờ bước lên con đường cũ của những người đi trước.”

Mặt Lận Minh Húc lạnh tanh, anh nói: “Chẳng bằng tôi đánh gãy chân của cậu trước.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Thế sao được, việc đó cũng không giải quyết được nguyên nhân cơ bản đâu.”

Thư Vưu mỉm cười: “Đến lúc đó tôi sẽ chạy với ông lão khác ở cùng viện điều dưỡng, kết quả vẫn như vậy thôi.”

Lận Minh Húc: “...”

Được rồi, anh nên cân nhắc đến việc đầu tư sản nghiệp vào viện điều dưỡng.

… Hoặc là hạng mục camera kín thôi.

Cuối cùng Thư Vưu quyết định lên trước, lát nữa Lận Minh Húc sẽ lên sau.

Theo bước chàng trai rời đi, gợn sóng trong hồ mãi chẳng tan.

Thư Vưu lau khô người, thay yukata, xỏ dép lê lạch bạch đi ra khỏi phòng. Nhưng cậu vừa bước vào đại sảnh thì phát hiện Sở Thanh không phải là đang mát xa mà lại cãi nhau với ai đó.

Đối phương cũng là một cô gái trẻ, có thái độ rất tức giận, đối chọi gay gắt với Sở Thanh, chẳng ai chịu nhường ai, nhất định phải phân rõ cao thấp.

Khoé mắt Sở Thanh liếc thấy Thư Vưu đang đi tới, lập tức reo lên: “Thư Vưu!”

“Cậu mau tới đây, mồm mép tôi không nhanh nhẹn bằng cậu. Nhanh lên, tôi cãi không lại cậu ta!”

Thư Vưu:???

Bỗng nhiên cảm thấy mình đang gánh một trọng trách vô cùng quan trọng trên vai.

Thư Vưu ngẩng cao đầu bước tới, mới vừa dừng lại, cô gái đứng đối diện bỗng “ồ” lên một tiếng: “Ơ? Cậu là Thư Vưu à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Người tên Tiếng Anh là Vưu Thư ấy?”

“… Đúng, đúng rồi.”

“Nói về talk show?”

“Là tôi.”

Thư Vưu dường như bừng tỉnh mà hiểu ra, trong lòng thầm mừng rỡ: “Cô từng đi xem talk show của tôi rồi?”

“Đâu có.”

Cô gái kia thành thật trả lời: “Tôi đã xem show giải trí có cậu tham gia, chương trình mà cậu ghi hình với Đoạn Tư Kỳ ấy.”

Thư Vưu: “… Ò.”

… Khoan đã, show giải trí kia phát sóng rồi hả?

Sở Thanh đứng bên cạnh, buồn bã hỏi: “Hai người có nên tôn trọng một bên khác có xuất hiện trong cuộc cãi vã này không?”

“Xời,” Cô gái kia cười sang sảng: “Không ầm ĩ với cậu nữa, tôi cũng rất thích Thư Vưu… Vị trí này nhường cho cậu đấy, tôi đi tìm bạn trai đây, lát nữa lại đến spa sau.”

Cô nàng hất tóc, dáng người duyên dáng rời đi. Sở Thanh tức đến dậm chân: “Ai cần cậu ta nhường chứ!”

“Nếu sớm biết thì tôi đã bao cả khu nghỉ dưỡng này rồi! Hừ!”

“… Chúng ta không giận, không giận ha.”

Thư Vưu vội an ủi cô nàng: “Cậu xem cô ấy có bạn trai, cậu lại không có, chứng tỏ cô ấy vẫn đang phải chịu đựng nỗi khổ của tình yêu! Mà cậu thì đã thoát được khỏi biển khổ rồi!”

Sở Thanh:... Không phải chứ?

Cô cũng muốn ăn trái đắng của tình yêu lắm, vấn đề là có được ăn đâu?

Hai người nằm sấp trên giường massage, Sở Thanh nhịn không được hỏi: “Này, cái người Đoạn Tư Kỳ kia có thật sự đẹp trai không?”

“Cũng được.”

Thư Vưu nghĩ ngợi: “Trong số những người tôi từng gặp, thì cậu ta cũng xem như đẹp trai.”

Đoạn Tư Kỳ còn rất trẻ, đi theo hình tượng chàng thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời… Đương nhiên, tiền đề là cậu ta không nhắc tới lịch sử yêu thầm của bản thân.

“Sao nói thế được.”

Sở Thanh trở nên vui vẻ một chút: “Nói như vậy là cậu đã từng gặp qua rất nhiều trai đẹp à.”

“Thật ra thì cũng không nhiều.”

Thư Vưu ngẫm nghĩ, bất chợt thốt lên một câu: “Nhưng tôi đã gặp được người đẹp trai nhất.”

Sở Thanh: “… Ai ai?”

Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu kiêu ngạo vung vẩy: “Lận Minh Húc đó!”

Sở Thanh: “…”

Mấy người yêu đương có thể buông tha cho cẩu độc thân không!

Cô nàng thở gấp, suýt chút nữa đã giơ tay che ngực. Nhưng ngay sau đó, Sở Thanh nhớ lại một chuyện, cô thở dài: “Cũng đúng, từ nhỏ tới lớn Lận Minh Húc luôn là nam thần, có rất nhiều người thích anh ấy.”

Mấy người bọn họ luôn học ở trường tư nhân, thẳng một đường từ nhà trẻ đến hết cấp ba thì cũng chỉ quanh quẩn từng ấy người, vốn dĩ đã quá quen thuộc với nhau rồi.

Mặc dù không phải lúc nào Sở Thanh cũng học với Lận Minh Húc ở cùng một tòa nhà giảng dạy, nhưng với tư cách là một thành viên của hội nữ sinh hóng hớt xuyên suốt trường học mười mấy năm, cô dám nói bản thân mình đã nắm rõ trong lòng bàn tay đối với mấy vụ gút mắt tình cảm ở trường, thậm chí có thể vẽ ra một sơ đồ quan hệ nhân vật hoàn chỉnh… Cái loại bonus mang mũi tên kèm theo chân dung ấy.

“Vậy tại sao anh ấy lại không yêu đương?”

Thư Vưu khó hiểu: “Cho dù không có mấy cô gái xinh đẹp nhiệt tình đầy táo bạo, thì cũng phải có ai đấy nông nổi mà bất chấp mọi thứ chứ?”

“Có mà.”

Sở Thanh nhịn không được mà nở một nụ cười xấu xa: “Hồi lớp mười một thật ra có một người, là học sinh chuyển trường, vô cùng tự tin về bản thân mình…”

Trong đầu Thư Vưu đã sớm chuẩn bị hít drama rồi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao vậy?”

“Lận Minh Húc từ chối cậu ta rất nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, đúng kiểu lì lợm ấy… Vào học kỳ hai của năm lớp mười một, Lận Minh Húc có phụ trách công tác MC của tiệc tối trong trường, khi buổi tiệc sắp kết thúc, đối phương ôm một bó hoa xông lên…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sau đó sao nữa, sau đó thì sao nữa?”

“Sau lại… Phì.” Sở Thanh cười đến đau bụng, khiến thầy mát xa ở sau lưng cũng phải trưng ra bản mặt đành chịu thua: “Lận Minh Húc rất lạnh lùng cầm microphone mà nói, phần tặng hoa cho lãnh đạo còn chưa tới, mời bạn học này không tự ý hành động, lúc ấy cả hội trường đều vang lên tiếng cười… Ha ha ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha…”

Thư Vưu nghe rất hăng say: “Lận Minh Húc từng đảm nhiệm vai trò MC của tiệc tối hồi cấp ba hả?”

“Đúng vậy, anh ấy lợi hại lắm.”

Bây giờ ở trong đôi mắt của Sở Thanh chỉ còn lại vẻ tâm lặng như nước đối với nam thần khi còn ở độ tuổi thanh xuân: “Cũng là hội trưởng hội học sinh, tham gia thử thách đổi mới trí tuệ nhân tạo dành cho thanh thiếu niên cả nước và đã giành chức vô địch… Thành tích học tập cũng luôn thuộc top đầu.”

“Khi đó chúng tôi từng lén tám chuyện, ai cũng nói Lận Minh Húc ưu tú như vậy, tương lai người nào đủ may mắn mới có thể làm bạn đời của anh ấy, có lẽ cũng phải là một người rất xuất sắc và nổi bật đến nhường nào?”

… Đúng vậy.

Thư Vưu ở trong lòng nói: Nhân vật chính xuất sắc như vậy, tất nhiên sẽ có một couple chân ái đang chờ anh ấy mà.

“… Cho nên sau này khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, lúc ấy trong lòng tôi từng nghĩ, gặp phải chuyện như vậy, Lận Minh Húc sẽ thế nào?”

Sở Thanh tiếp tục nói: “Nhưng không ngờ tới ngày đó ở sân trượt tuyết khi nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy trạng thái của anh ấy vẫn khá ổn?”

Tuy rằng đúng là bản thân anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không khiến cô ấy cảm giác rằng anh… Không gượng dậy nổi?

Phải chăng là bởi vì ở bên anh có Thư Vưu.

… Không phải đâu.

Thư Vưu thầm nghĩ tiếp: Dựa theo cốt truyện gốc mà nói, thì vẫn rất khó khăn.

Phải chịu đựng biết bao gian khổ, gánh chịu rất nhiều sai lầm... Là những điều mà người từng được mệnh danh là con cưng của trời chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Hai người rủ rỉ tiếp đôi câu về những chuyện xấu hổ hồi còn đi học của những người khác, Sở Thanh thuận miệng hỏi: “Thư Vưu, chia sẻ đi, cậu có bí quyết yêu đương gì không?”

Làm thế nào để tìm được một người đàn ông tốt, dạy cho cô mau!

Thư Vưu xua tay: “Tôi cảm thấy con người không nhất thiết cứ phải yêu đương, có thể dành hết tâm trí vào việc gây dựng sự nghiệp mà.”

Sở Thanh băn khoăn, nói: “Nhưng những thứ khác tôi đều có hết rồi, không yêu đương thì có thể làm gì nữa chứ?”

Thư Vưu:… Là tôi sơ suất.

Đã quên vị này chính là chị gái phú bà trong truyền thuyết.

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng nói: “Thật ra cũng không có bí quyết gì.”

“Nhất quyết phải nói thì chỉ có tám chữ thôi.”

Sở Thanh: “Nói nhanh lên đi?”

Thư Vưu dừng một chút, trịnh trọng nói: “Duy trì hơi thở, đừng tắt thở.”

Sở Thanh:???

Điều này có liên quan gì đến tình yêu không? Sao lại nghe giống bí quyết trường thọ của rùa đen thế?

Lúc này rèm cửa bị xốc lên, Bành Thượng Ân bước vào: “Ơ? Ở đây chỉ có hai người thôi à?”

“Đúng vậy.”

Sở Thanh đáp: “Cậu muốn tìm ai hả?”

“Tôi có tìm ai đâu.”

Bành Thượng Ân đi loạng choạng, nằm xuống giường bên cạnh hai người bọn họ: “Nhanh nhanh, ấn cho tôi đi, gần đây mệt chết tôi rồi…”

Sở Thanh tò mò hỏi: “Cậu làm gì mà mệt?”

“Làm việc đó.”

Bành Thượng Ân làm ra vẻ đương nhiên nói: “Không phải tôi theo anh Lận làm việc sao? Anh ấy giao một số công việc cho tôi… Chậc, nói đến đây, tôi cũng phục anh Lận thật.”

“Sao?”

“Tôi chỉ làm một phần công việc, có lẽ là một phần mười khối lượng thôi, mà mỗi tối về nhà đã nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích rồi. Anh Lận phụ trách hơn phân nửa bộ phận, thế mà vẫn có thể 996*!”

(*) Hệ thống làm việc 996 đề cập đến hệ thống làm việc bắt đầu làm việc lúc 9 giờ sáng, tan sở lúc chín giờ tối, làm việc thêm một tiếng (hoặc ít hơn) vào buổi trưa hoặc buổi tối, làm việc hơn mười giờ một ngày và sáu ngày một tuần. Hệ thống này phản ánh văn hóa làm thêm giờ phổ biến ở các công ty công nghệ của Trung Quốc.

Bành Thượng Ân tấm tắc cảm thán: “Không hổ là anh ấy. Tôi nghe nói mấy hôm trước Thư Vưu đi công tác, anh Lận cũng có về nhà đâu.”

Vừa dứt lời, Thư Vưu giật mình.

Cậu vội bò dậy, tìm bừa một lý do rồi rời khỏi phòng mát xa.

Thư Vưu băng qua hành lang, rẽ vào một góc, nơi có căn phòng nhỏ mà vừa rồi họ đã ngâm mình trong suối nước nóng. Thư Vưu dựa theo trí nhớ của mình mà tìm được gian phòng kia, cậu đi đến chỗ bức bình phong thì thấy không có ai ở trong suối nước nóng cả, mà phòng tắm bên cạnh lại đang bật đèn, khi cậu vừa định lên tiếng, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên truyền đến từ bên trong.

Nghèn nghẹn, ẩn nhẫn, đầy kiềm chế.

… Gợi lên bao cảm xúc.