Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 73: Chờ một chút



Sáng hôm sau, Thư Vưu phát hiện chân mình đang quay về phía đầu giường, ngủ trong vòng tay của Lận Minh Húc.


Cậu hệt như con bạch tuộc, nếu không phải tay chân là bộ phận cơ thể không thể tách rời của cậu thì có lẽ nó đã xông tới quấn chặt lấy Lận Minh Húc rồi.


Thư Vưu bỗng chốc đỏ mặt, vô thức lùi lại, nhưng rồi cậu sợ Lận Minh Húc phát hiện ra, vì thế đành nhẹ chân nhẹ tay rụt về sau.


Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, nhướn mày: “Thư Vưu?”


“Em đang làm gì thế?”


Động tác của Thư Vưu khựng lại, dừng lại ở tư thế uốn cong, cậu cười gượng: “… Đi lấy bữa sáng, tặng anh một niềm vui bất ngờ?”


“Không cần đâu.”


Khóe miệng Lận Minh Húc khẽ cong lên, bỗng nhiên anh áp sát tới, cho cậu một nụ hôn buổi sáng.


Nụ hôn vừa ngọt dính vừa gấp gáp, hôn đến mức Thư Vưu nhũn cả người. Hôn xong, Lận Minh Húc tỉnh rụi nói: “Cái này mới là niềm vui bất ngờ.”


Thư Vưu:… Được được được!


Mặt mũi cậu đỏ bừng, chạy chân trần vọt thẳng vào phòng tắm.


Sau đó nhìn chằm chằm bản thân trong gương, suýt nữa không nhận ra.


… Nét mặt phơi phới, như cậu sắp giàu sụ rồi vậy.


Trong gương, Thư Vưu cười khúc khích đầy ngây ngô.


Không biết từ khi nào, Lận Minh Húc đã đứng ở cửa, dịu dàng nhìn cậu.


Chỉ nhìn cậu.


Thư Vưu nhìn anh qua gương.


Cậu duỗi hai ngón trỏ ra, một bên mặt một ngón, đặt lên trên má, làm luôn một cái mặt hề.


Lận Minh Húc hơi nhướn mày, bước tới và trao cho cậu một nụ hôn lần nữa.


Hơn nữa…


Anh lấy ra một tấm thẻ đen.


Lận Minh Húc đưa thẻ đen cho Thư Vưu, mặt không đổi sắc nói: “Cho em.”


Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ sửa được thói quen tiết kiệm quá mức của Thư Vưu.


Để cậu vui vẻ hơn xưa, sống một cuộc đời hạnh phúc, khiến cậu vĩnh viễn chẳng thể hối hận vì ở bên anh.


Thư Vưu hơi ngượng ngùng.


Cậu nhận thẻ đen, rồi vội chạy ra chỗ vali, tìm xem mình có thể đưa Lận Minh Húc thứ gì không.


Coi như một tín vật đính ước.


Nhưng lục lọi cả buổi, Thư Vưu nhận ra đây toàn là đồ vật của chủ nhân ban đầu của cơ thể này, chẳng có món đồ nào thuộc về cậu.


Lỗi do cậu, quá keo kiệt, hễ món đồ nào vẫn có thể dùng, cậu nhất định sẽ không mua mới.


Nghĩ đi nghĩ lại, món đồ duy nhất trong nhà có thể coi là đồ của cậu, ngoài tấm nệm kia ra, thì chỉ còn lại… Tấm thảm điện?


Nhưng hai thứ đồ đó, đều chẳng thể làm lễ vật được.


… Trên đường về nhà, cậu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.


Ngô Hữu Triết ngồi bên cạnh lo lắng sốt ruột nhìn cậu.


“Thư Vưu? Thư Vưu?”


Anh ta gọi vài tiếng, Thư Vưu cũng chẳng đáp lại anh ta.


Mấy ngày nay anh ta luôn trong trạng thái mông lung.


Đầu tiên là Thư Vưu đột nhiên bỏ nhà trốn đi, trạng thái khi ghi hình chương trình rất tệ, và cả những câu trả lời phỏng vấn kỳ lạ kia nữa... Rồi khi ở phim trường Lận Minh Húc giận ngút trời xách Thư Vưu đi, Ngô Hữu Triết đã tưởng tượng ra cả vạn cái cốt truyện người vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo, không cái nào trùng lặp cái nào.


Tối hôm qua ngó thấy Thư Vưu vẫn khỏe re, cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi. Nhưng Thư Vưu đang say rượu nên anh ta cũng chẳng thể nói gì nên đã về phòng ngay sau đó.


Nhưng giờ thì…


Anh ta cảm giác Thư Vưu vẫn có gì đó không ổn.


“Thư Vưu?”


Ngô Hữu Triết không nhịn được mà hỏi: “Cậu có nhớ khi trở về thì cậu còn một buổi biểu diễn không?”


Ở Khách Xá Tiểu Cư.


Lẽ ra Thư Vưu có thể nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bởi vì tổ chương trình đột ngột giữ cậu lại để quay bổ sung nên cậu chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi nữa.


Ánh mắt Thư Vưu liếc ngang dọc, còn chẳng nhìn anh ta: “Không nhớ.”


Ngô Hữu Triết: “… Vậy cậu còn nhớ rõ tối qua tôi đã nói những gì với cậu không?”


Ánh mắt Thư Vưu chẳng có tiêu cự, liếc sang một hướng khác: “Không nhớ nữa.”


Ngô Hữu Triết: “…”


Anh ta muốn nói rồi lại thôi, bất giác nhìn theo tầm mắt của Thư Vưu: À, là Lận Minh Húc.


Đúng lúc này, Lận Minh Húc cũng quay sang nhìn, rồi duỗi tay nắm lấy bàn tay Thư Vưu, trong đôi mắt chan chứa ý cười.


Thư Vưu: Hì hì hì…


Ngô Hữu Triết:… Anh ta bỗng cảm thấy bản thân trông hệt như cái bóng đèn*.


(*) Bóng đèn: Chỉ những người xen vào chuyện của người khác hay những người lạc lõng trong một nhóm người nào nào đó.


Cả nhóm xuống máy bay, ai về nhà nấy.


Đêm đó, Thư Vưu bắt đầu cầm điện thoại tìm hiểu.


[Tặng bạn trai quà gì thì tốt?]


[Nên chọn tín vật đính ước là gì?]


[Mấy CEO thường thích gì?]


Thứ nhất, máy chơi game… Lận Minh Húc không chơi game.


Thứ hai, thẻ ngân hàng… Lận Minh Húc đã tặng thẻ đen cho cậu.


Thứ ba, bàn chải điện… Ừm? Xếp vào danh sách cân nhắc cũng được.


Thứ tư, thắt lưng… Khụ khụ khụ khụ!


Không biết tại sao, trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ Lận Minh Húc tao nhã xắn cổ tay áo lên vào tối qua.


Có thể do đã trong mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt* nên giờ trong đầu Thư Vưu toàn là mấy tư tưởng chẳng mấy “lành mạnh”.


(*) Lưỡng tình tương duyệt: yêu thích, hình dung đối phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng đã định.


… Mấy chuyện mà không thể cho người khác biết được ấy.


Ý nghĩ này vừa bật ra, cái bàn chải điện cũng chợt trở nên gay go hẳn.


Thư Vưu vội gạt sạch mấy ý nghĩ đầy màu sắc ra khỏi đầu, sáng hôm sau, cậu trịnh trọng thay một bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.


Cậu quyết định mua một chiếc đồng hồ cho Lận Minh Húc.


Tính toán số tiền kiếm được mấy ngày nay, cũng đủ để cậu mua một chiếc cao cấp tương xứng với Lận Minh Húc.


Trung tâm thương mại cách căn hộ không quá xa, Thư Vưu ngồi xe buýt đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đây, vừa bước vào cửa đã thấy cửa hàng trang sức và đồng hồ đặt ngay ở tầng một, cậu đi một vòng ngắm từng cái một, vừa ngước mắt lên đã bất ngờ nhìn thấy một… Bóng người hơi quen.


Ơ? Nhìn bóng người ấy thật sự rất quen.


Cậu liên tục ngó sang bên đó, không biết có phải đã khiến đối phương chú ý hay không, người đó quay đầu nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, Thư Vưu đã hoảng sợ trợn tròn mắt… Thôi xong, là… Là nhân vật chính thụ!


Không đúng, là Minh Thu Vận.


Minh Thu Vận nhận ra cậu.


Bạn trai của khách hàng lớn, là sự tồn tại cần quan tâm đặc biệt.


Anh ta lập tức trưng ra nụ cười xã giao, bước nhanh tới chào: “Cậu Thư!”


Thư Vưu: “…”


Giờ cậu vờ là bản thân không tồn tại, có phải hơi muộn rồi không?


Vẻ mặt Thư Vưu nhanh chóng thay đổi, nở một nụ cười sượng trân mà cậu dùng vào dịp Tết khi phải hỏi thăm người thân để đối mặt với Minh Thu Vận: “Chào anh, giám đốc Minh… Minh phải không?”


“Là tôi là tôi.”


Minh Thu Vận hào hứng nói: “Không ngờ là sẽ gặp được cậu ở đây. Cậu Thư tới đây để mua đồ à?”


Thư Vưu rụt rè gật đầu: “Đúng vậy, tôi tới để mua đồ.”


Minh Thu Vận nhìn thấy cửa hàng sau lưng cậu, nhiệt tình nói: “Là mua đồng hồ sao? Thật khéo, tôi cũng định mua một chiếc đồng hồ.”


Anh ta thoáng dừng lại, giọng điệu xen lẫn chút ngọt ngào: “Tôi định mua tặng bạn trai.”


Thư Vưu: “Thật trùng hợp, tôi cũng mua tặng bạn trai…”


Không đúng!


Minh Thu Vận có bạn trai?


Cậu ngạc nhiên đến mức không khép miệng được.



Nhưng Minh Thu Vận lại hiểu lầm vẻ mặt của cậu, xấu hổ cười: “Thật ra vẫn chưa xác định quan hệ, nhưng tôi muốn chủ động một chút, thổ lộ với anh ấy vào ngày sinh nhật”


Thư Vưu lẩm bẩm: “Ngày sinh nhật?”


“Đúng vậy,” Minh Thu Vận cười rất phóng khoáng: “Cho nên cũng coi như là quà sinh nhật.”


Thư Vưu cảm giác đầu óc cậu kẹt băng rồi.


Minh Thu Vận là nhân vật chính thụ mà?


Bạn trai anh ta nên là nhân vật chính công chứ?


Tuy rằng cậu sắp quên gần hết cốt truyện rồi, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, nếu Lận Minh Húc đã gặp được Minh Thu Vận… À không, giờ Lận Minh Húc là của cậu.


Là của cậu.


Nghĩ đến đây, Thư Vưu bỗng ưỡn ngực: “Chào anh, giám đốc Minh.”


Minh Thu Vận: ???


Tại sao cậu ấy lại phải chào mình lại lần nữa?


… Một tiếng sau, Thư Vưu phấn khích chạy vào tòa nhà văn phòng, sau khi vui vẻ chào hỏi với chị gái ở quầy lễ tân, cậu chạy như bay thẳng vào văn phòng của Lận Minh Húc.


“Lận Minh Húc!”


Trên mặt Thư Vưu tràn đầy vẻ hạnh phúc, thấy trong văn phòng không có người khác, cậu không nói hai lời, nhào vào lòng người đàn ông, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hân hoan nói: “Em tới gặp anh nè!”


Lận Minh Húc không nhịn được mà trêu cậu: “Tôi nhớ là chúng ta mới xa nhau ba tiếng thôi mà?”


“Thế thì sao chứ!”


Thư Vưu đúng lý hợp tình nói: “Em nhớ bạn trai em, không được sao?”


Lận Minh Húc: “…”


Không còn lời nào để nói, đành phải hôn cậu.


Thư Vưu bị nụ hôn làm cho nhột, vừa cười khanh khách vừa vùng vẫy muốn thoát, nhưng vẫn bị Lận Minh Húc bắt lấy, đặt lên đùi.


… Giống hệt một phân cảnh trong phòng làm việc.


Tròng mắt Thư Vưu đảo láo liên, vẻ mặt đứng đắn nói: “Sếp Lận, xin hỏi ngài có cần dịch vụ gì không?”


Lận Minh Húc:… Cần chứ.


Rất rất cần.


Yết hầu anh lăn lộn, xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc nói: “Em có dịch vụ gì?”


Thư Vưu ho khan một tiếng: “Ngân sách hàng quý, quản lý hậu cần, chỉ cần liên quan đến tiết kiệm tiền thì có tất.”


Lận Minh Húc: “…”


Những suy nghĩ vẩn vơ, dai dẳng đằng đẵng năm ấy, cuối cùng lại trao cho sai người.


Anh cảm thấy một lời khó nói hết, buông người trong lòng ra. Nhân cơ hội Thư Vưu vội lủi xuống, quay đầu hỏi anh: “Phương án trang hoàng lần trước đâu rồi anh?”


“Trên kệ sách.”


Lận Minh Húc bất đắc dĩ điều chỉnh lại dáng ngồi rồi mới tiếp tục làm việc bình thường được.


Thư Vưu tìm trên kệ sách, quả nhiên tìm được một chồng tài liệu dày cộp. Có mấy tập của công ty khác, cũng có tập do Minh Thu Vận đưa tới, đặt hết cùng một chỗ.


Cậu xem xét kỹ từng công ty, bất ngờ nhận ra bản thiết kế của Minh Thu Vận cũng khá tốt.


Thư Vưu cầm lấy tập tài liệu trong tay, chậm rãi bước tới, vờ như lơ đãng hỏi: “Này? Lận Minh Húc, anh thấy bản dựng thiết kế này đẹp không?”


“… Cũng không tệ lắm.”


Lận Minh Húc ngẩng đầu lên từ chồng giấy tờ, liếc qua: “Em thích bản này?”


“Bản này là của… Của nhà thiết kế đến hẳn công ty kia.”


Bàn tay Thư Vưu đặt sau lưng siết chặt, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Hôm nay em ra ngoài tình cờ chạm mặt anh ấy, có phải anh ấy rất muốn nhận được đơn hàng này không?”


“Đúng vậy.”


Đúng lúc Lận Minh Húc xem xong một tập tài liệu, anh đáp: “Việc tân trang thiết kế một căn biệt thự năm tầng không phải một dự án nhỏ đối với công ty họ.”


Dự toán cũng rất hào phóng, ước chừng bảy con số, cũng không giới hạn đối với hạn mức cao nhất.


“… Vậy anh thấy sao?”


Thư Vưu mím môi, không chớp mắt nhìn anh chằm chằm: "Anh cảm thấy bản thiết kế của anh ấy thế nào?”


Lận Minh Húc nói: “Tôi vẫn chưa xem.”


Anh nhướn mày nói đầy ẩn ý: “Ngày ấy em vẫn chưa xem hết, đã nói chia tay với tôi.”


… Anh nào còn tâm trạng để xem.


Thư Vưu: “…”


Cậu đỏ mặt, thuận tay buông tập tài liệu xuống, ngoan ngoãn bước tới dỗ bạn trai: “Ôi chao, đó chỉ là hiểu lầm thôi!”


Chàng trai dựa vào lòng anh như đang làm nũng, hệt như tự chui đầu vào lưới, còn cố ý kề sát, dụi dụi vào lòng anh.


“Chuyện quá khứ, cứ để nó trôi qua đi.”


“Được.”


Lận Minh Húc thuận tay ôm lấy cậu, trầm giọng nói: “Vậy em cũng phải nghĩ như vậy, được không?”


“… Ò.”


Thư Vưu thầm nghiến răng… Chết tiệt, Lận Minh Húc giỏi tận dụng cơ hội thật.


Nút thắt trong lòng Thư Vưu như đang được tháo gỡ, trái tim cậu run lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hỏi thẳng: “Lận Minh Húc…”


“Trước đây anh có quen biết Minh Thu Vận không?”


“…”


Lận Minh Húc khẽ nhíu mày.


Hôm nay Thư Vưu… Hình như luôn nhắc đến người này?


Đủ loại suy nghĩ vụt qua nhanh chóng, quay cuồng trong đầu anh, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Trước đây chưa từng quen biết… Nhưng mấy ngày em đi công tác ghi hình, có bữa tiệc xã giao, anh ta cũng có mặt.”


Từng ăn một bữa với nhau.


Thư Vưu trợn tròn mắt.


Nói như vậy, khi cậu không ở đây, Lận Minh Húc đã từng tiếp xúc với Minh Thu Vận rồi hả?


Trái tim cậu đập thình thịch như nhảy tới cuống họng, bất giác hỏi dồn: “Vậy, vậy sau đó đâu?”


“… Sau đó tôi về nhà.”


Lận Minh Húc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ như đang nói: Không thì sao nữa?


Thư Vưu: “…”


Cậu ấp úng, vắt hết óc tìm chỗ đột phá, cuối cùng chẳng hiểu sao thốt lên: “Anh không cảm thấy trông anh ấy rất đẹp trai à?”


Dáng người thẳng tắp, cao dong dỏng, nếu đặt trong “giới”, chắc sẽ rất được hoan nghênh.


Không ngờ vừa thốt ra lời này, Lận Minh Húc lập tức nhướn mày: “Em cảm thấy anh ta đẹp?”


“Không phải lần trước em nói, em cảm thấy tôi là người nhìn đẹp nhất hử?”


… Thế mà thoang thoảng vị chua đâu đây.


Thư Vưu sợ ngây người… Không phải? Có phải Lận Minh Húc nhận lầm đối tượng rồi không?


Người đàn ông ôm cậu lên đùi lần nữa, bàn tay to nhéo cậu một cái… Lời nói ra đầy ẩn ý: “Nói đến đây, đêm qua em hơi đổ mồ hôi, chắc là do đắp quá nhiều chăn.”


“Thư Vưu.”


Lận Minh Húc nhìn thẳng vào mắt cậu, như con diều hâu đang tiếp cận gà con, không hề có ý định buông cậu ra: “Em định khi nào lại ngủ chung giường với tôi đây?”


Cú nhéo này khiến Thư Vưu đỏ bừng mặt, muốn chạy nhưng lại không chạy được. Cậu lắp bắp nói: “Không phải, không phải anh định dọn về sao?”


Biệt thự nhà họ Lận có năm tầng, anh còn muốn chui vào cùng một cái ổ chăn với cậu? Có phải có chỗ nào sai sai rồi không?


À, hóa ra hai người họ là quan hệ nam nam không đứng đắn, vậy thì không sao cả.


Vành tai Thư Vưu đỏ như sắp nhỏ máu, cậu cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Chờ một chút.”


Lận Minh Húc: “Chờ gì?”


Tim Thư Vưu đập thình thịch: “Chờ anh trả lời câu hỏi của em.”


Lận Minh Húc nhướn mày: “… Em hỏi đi?”


Thư Vưu lấy lại bình tĩnh, chăm chú nhìn Lận Minh Húc.


“Em muốn hỏi anh,” bàn tay để sau lưng cậu siết chặt, gằn từng chữ một nói: “Anh nghĩ gì về Minh Thu Vận?”


… Đây là câu hỏi gì thế?


Lận Minh Húc thoáng ngẩn ngơ.


Một lúc lâu sau, anh ma xui quỷ khiến nói: “… Bữa ăn anh ta gọi đến bốn món, dùng quá nhiều khăn giấy.”


Thư Vưu: ???





Tác giả có đôi lời muốn nói:


Tổng tài bá đạo ngày xưa: Không cần món này, món này, món này, những món còn lại gói hết lại cho tôi.


Tổng tài bá đạo ngày nay: Thứ này mà 8,8 tệ á? 5 tệ thì tôi lấy.