Đây là một tòa tiểu thành nằm cách rất xa vùng trung tâm của đại lục. Trước đây nhờ vào nguồn linh thạch hệ mộc trù phú mà được Thiên Nguyên Tông, vốn là một trong tứ đại tông môn thu vào vòng bảo vệ.
Nhưng mà bây giờ Thiên Nguyên Tông lại đem tòa thành đã khô kiệt mạch khoáng này tặng cho một vị tu sĩ.
Từ lúc Thiên Đạo biến đổi đến nay đã qua ba ngàn năm, với một tòa tiểu thành nằm ở bên rìa của Tiên Lục mà nói nếu không có trận pháp của tông môn bảo hộ, cũng không có vật tư mà tông môn cung cấp thì chẳng khác nào là hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.
Mặc kệ trước đây có thù hận cỡ nào với Thiên Nguyên Tông nhưng khi nhìn thấy các tu sĩ của Thiên Nguyên tông rời đi, người dân thành Thanh Châu vẫn lộ ra nét không muốn.
Bọn họ tình nguyện tiếp tục bị xem như heo như chó còn hơn là hoàn toàn không còn đường sống.
Lúc này Tô Thu Duyên đang điều khiển trận pháp hộ thành, vẫn chưa biết rằng y vừa đến thành Thanh Châu là người trong thành đã chuẩn bị xong tâm lý chịu chết hết rồi.
Mà Tạ Ngang, người vốn là quản gia của thành Thanh Châu lại đang thấp thỏm nhìn vị thành chủ mới nhận chức của bọn họ.
Các tu sĩ vốn không sợ lạnh nhưng thành chủ của bọn họ lại khoác lên người một bộ áo lông trắng như tuyết, mái tóc đen dài dùng sợi vải trắng cột lại, bên hông là dải lụa màu trăng sáng pha với màu bạc, ngoài những thứ này ra thì hoàn toàn không còn vật trang sức nào khác,
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng mảy may đến vẻ đẹp của y.
Tuy rằng thành chủ chỉ mặc một bộ bạch y đơn điệu nhưng dung mạo của y lại cực kỳ điệt lệ.
Thế nhưng trong sự điệt lệ đó lại chẳng hề nhiễm chút bụi trần khói lửa nào, bởi y sở hữu một đôi mắt lạnh nhạt đến tột cùng.
Rõ ràng bề ngoài là một đóa đào hoa nhưng bên trong đồng tử xanh thẳm kia không có vui cũng chẳng mang sầu, không hề thấy được một chút đa tình.
Hai hàng chân mày thon dài ẩn vào hai bên thái dương kia lại càng khiến vẻ ngoài y sắc bén thêm vài phần.
Một khuôn mặt như thế chỉ gợi người nhớ đến áng mây quanh đỉnh núi, chỉ biết nảy sinh lòng yêu mến chứ không dám có thêm suy nghĩ vượt rào.
Những suy nghĩ đó cũng chỉ quanh quẩn trong đầu Tạ Ngang một lúc, ông thấy Tô Thu Duyên vẫn không có phản ứng nào nên không dám tùy tiện lên tiếng.
Không giống với những thành chủ mà mấy năm lại đổi một lần như trước đây, Tô Thu Duyên đã thật sự trở thành chủ nhân chân chính của tòa thành này.
Vận mệnh của tất cả bọn họ đều đang bị vị tu sĩ trẻ tuổi này nắm chặt trong tay. Thế cho nên Tạ Ngang không dám lỗ mãng dù là chỉ một chút.
Một lúc lâu sau ông mới nghe Tô Thu Duyên nói: “Trận pháp đã ổn định rồi, quay về thôi.”
Tô Thu Duyên bước đi rất chậm, bởi tuy y là kim đan tu sĩ nhưng cơ thể lại không tốt, tuổi thọ cũng không dài.
Nếu không phải một tháng này y cứ mơ thấy được tương lai thì y đã không từ bỏ cuộc sống cá mặn của mình mà chạy đến tòa tiểu thành cái gì cũng không có này.
Trong cảnh báo mộng mà y nhìn thấy, một người tu sĩ như ác ma giết sạch toàn bộ Tiên Lục khiến máu chảy thành công, ngoại trừ các thành trấn nằm ở rìa Tiên Lục may mắn tránh thoát thì những nơi khác đều thương vong vô số.
Ngay cả Tiên Sơn của y cũng không ngoại lệ.
Mà vị tu sĩ kia bị mọi người xưng là Ma Tôn.
Báo mộng của y chưa bao giờ là sai cho nên dù rằng không biết thời gian chính xác mà tên Ma Tôn kia sẽ xuất thế nhưng các sư phụ của y vẫn quyết định xuống núi tìm kiếm tung tích của người nọ, cũng thuận đường tiễn y đến tòa tiểu thành ở rìa Tiên Lục này.
Tô Thu Duyên thở dài. Y vốn là một con cá mặn, lại không còn sống được bao lâu nên dù là l thoát được một mạng dưới tay Ma Tôn thì có ích lợi gì đâu chứ?
Nếu so với chính mình thì y càng mong các sư phụ có thể tiếp tục sống sót.
Trong giấc mơ của y, không biết vì sao mà vị Ma Tôn kia hoàn toàn không đếm xỉa gì đến các thành trấn nhỏ rằm ngoài rìa. Nên nếu y có thể gầy dựng nơi này thật tốt, vậy có thể để lại cho các sư phụ một nơi để sinh sống, cũng coi như là báo đáp ơn dưỡng dục những năm qua của các sư phụ.
Dù vậy Tô Thu Duyên vẫn không nhịn được tiếp tục lần than trời lần thứ hai mươi lăm của mình. Bởi với loại thành trì rách nát thế này, các sư phụ cùng lắm ở lại nghỉ ngơi hai ba ngày là đã muốn cao chạy xa bay rồi.
Đại sư phụ của y có tình yêu to lớn mỹ thực, trong khi nơi này chỉ toàn là khoai lang đỏ, bắp, cơm sống.
Nhị sư phụ của y thì yêu nhất là mỹ nhân, các tu sĩ nơi này đều mặt mày xám tro, không hề có chút sức sống.
Tam sư phụ của y thì yêu nhất là phong nhã mà nơi này ngoại trừ phủ thành chủ đầy tục khí kia ra thì nơi nơi đều là các căn nhà cũ nát hết dùng được.
Tứ sư phụ của y…
Thôi, chắc là vụ trả ơn dưỡng dục này phải tạm gác sang một bên rồi.
Tô Thu Duyên nấn ná một lát mới quyết định lên giường đánh một giấc rồi tính tiếp.
Nhưng mà qua ngày hôm sau quản gia Tạ Ngang đã đem đến một tin tức khiến y không thể nào tiếp tục nằm trên giường làm cá mặn được nữa.
“Lương thực trong thành sắp hết rồi?” Tô Thu Duyên chớp mắt rồi lại chớp mắt. Y không có nghe lầm chứ, Thiên Nguyên Tông vậy mà tặng cho y một tòa đồ bỏ tiểu thành!
Gương mặt đầy các nếp nhăn của Tạ Ngang cũng muốn rớt nước mắt.
Ông không còn cách nào khác cả, thành Thanh Châu đúng là sắp cạn kiệt lương thực.
Từ sau Thiên Đạo biến đổi, lương thực thế mà lại trở thành thứ trân quý nhất. Bởi vì những hạt giống bình thường trước kia đã không thể nảy mầm được nữa. Những loại giống có thể gieo giống và thu hoạch được đều là loại giống tốt do các đại tông môn cải tiến.
Lũng đoạn loại hạt giống này là biện pháp hiệu quả nhất để khống chế các tòa tiểu thành của các tông môn.
Trước đây mỗi tháng thành Thanh Châu phải tốn ít nhất là ba vạn linh thạch đi đổi lại lượng lương thực và các vật dụng sinh hoạt tối thiểu cần có cho dân trong thành. Nhưng lúc này mạch khoáng đã sắp khô kiệt, gần như đã đào không được viên linh thạch nào, mà những linh thạch dự trữ lúc trước lại bị thành chủ cũ đem đi hết. Thế nên dựa theo những gì còn lại của kho lương thực thì cùng lắm là trong một tháng sẽ cạn sạch lương thực.
Nghe đến đó, biểu cảm luôn lười biếng thâm niên của Tô Thu Duyên cũng phải thay đổi.
Vậy mà lại cạn lương thực!
Với địa vị của Tiên Sơn, sao Thiên Nguyên Tông dám!
Tô Thu Duyên im lặng một lúc, lần này trừ khi là các sư phụ lên tiếng…
Nhắc mới nhớ trước khi y đi các sư phụ đã dùng hết các loại lý do để đào rỗng quỹ đen của y, bây giờ trong túi trữ vật của y chỉ còn lẻ loi một trăm cái linh thạch…
Cái này là bọn họ muốn y có việc để làm, khiến y không đến nỗi tuổi còn trẻ mà chỉ biết nằm trên giường chờ chết sao?
Y nhìn thoáng qua lão nhân sắp khóc đến nơi bên dưới, đành chấp nhận sự thật: “Không cần rêu rao, đi mạch khoáng với ta một chuyến.”
Tuy ở đời này Tô Thu Duyên là một con cá mặn nhưng ở đời trước, y lại là một người có trách nhiệm vô bờ bến đến nỗi chết vì làm việc kiệt sức. Cho nên dù thế nào y cũng sẽ không trơ mắt nhìn toàn bộ người dân trong thành bị đói chết trước mặt mình.
Có điều trong tay y không có hạt giống đã qua cải tiến nên không thể đi theo hướng làm ruộng được, mà linh thạch của y lại không còn bao nhiêu, không thể đi tìm Thiên Nguyên Tông giao dịch. Tu vi của y lại không đủ mạnh để đi đến nơi khác cướp bóc. Thế nên bây giờ chỉ còn một cách đó là đào quặng.
Cứ đào quặng tìm được linh thạch để giải quyết tình huống cấp bách trước mắt đã.
Mười lăm phút sau, Tô Thu Duyên ngồi trên phi hành pháp khí duy nhất của phủ thành chủ lảo đảo bay đến Thanh quặng – nguồn sống chính của dân thành Thanh Châu.
Từ xa nhìn lại, nơi này như là cái hang bị con chuột đào bới mà thành vậy, không có lấy một chỗ bằng phẳng.
Linh khí nơi này cũng vô cùng hỗn loạn đến nỗi Tô Thu Duyên không kiềm được phải nhíu mày.
Trong căn phòng bên cạnh lối vào Thanh quặng có bốn người quản sự đang tụm lại với nhau cùng bàn bạc đối sách.
“Các ngươi nói thử xem nếu thành chủ biết được chuyện mạch khoáng rồi thì có khi nào…” Một người trong số đó nói với vẻ lo lắng sốt ruột.
Những người khác nghe vậy vừa định thở dài thì nghe thấy có người bên ngoài chạy vào báo.
“Ngoài kia có pháp phí bay tới!” Người này mặt đầy sợ hãi: “Là bay từ phủ thành chủ tới!”
Lời nói vừa dứt, bốn tên quản sự đã đứng phắt dậy cùng một lúc.
Chẳng lẽ là vị thành chủ mới kia tới đây?
Bọn họ lập tức chạy ra ngoài cửa nhìn lên trời. Không ngoài dự đoán, trên đầu đang có một chiếc kiệu xa hoa vô cùng đang thong thả rơi xuống.
Bốn tên nhà quê này chưa từng gặp qua pháp phí lộng lẫy như vậy, cộng với nhìn thấy người đang đứng ở đằng trước là Tạ Ngang thì lập tức nhũn đầu gối quỳ xuống.
Tô Thu Duyên vén rèm lên rồi đi xuống kiệu.
Bốn người quản sự ở gần đó vẫn không dám ngẩng đầu lên, thế nên bọn họ chỉ nhìn thấy một đôi giày tuyết trắng.
“Đứng lên đi.” Tô Thu Duyên nói.
Tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh đứng lên.
Tô Thu Duyên nhìn về phía bốn người đang đứng ở trước mặt: “Ta nghe nói khu vực khai thác mỏ chia thành bốn khu đông tây nam bắc, mỗi phân khu đều có một người quản sự, xem ra là các ngươi.”
Bốn người quản lý cùng nói: “Vâng”.
Tô Thu Duyên lại hỏi: “Hiện tại Thanh quặng còn bao nhiêu quặng mỏ có thể khai thác?”
Trong nháy mắt, sắt mặt bốn vị quản sự trắng bệch.
Một người trong số đó run rẩy lên tiếng: “Khu một đã hết sạch.”
Quản sự của ba khu còn lại cũng trả lời giống như thế.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể đào kiếm linh thạch trong các quặng mỏ đã từng khai thác rồi, còn quặng mỏ mới thì mãi vẫn không cách nào tìm được.
Tô Thu Duyên nhìn bộ dạng sợ muốn chết của bọn họ, vừa mới định nói tiếp thì chợt nghe một tiếng oành.
Y theo phản xạ tự nhiên nhìn qua hướng mà âm thanh vừa truyền đến, tức khắc nhìn thấy cảnh cát đất bay mù mịt ở nơi xa.
Sắc mặt bốn vị quản sự đều tái mét.
Âm thanh thế này chắc chắn là lại có quặng mỏ ở chỗ nào đó sụp xuống!
Tô Thu Duyên cũng phản ứng lại: “Chuyện gì thế này?”
Hướng kia là khu một cho nên quản sự Lý của khu một vội nuốt nước miếng rồi cúi đầu nói: “Ba ngày trước, tất cả các quặng mỏ đều đã được khai thác xong hết nên là mấy ngày nay chúng ta đều cho các phàm nhân đến khu quặng mỏ cũ để đào quặng, xem xem có tìm được linh thạch nào còn sót lại không.”
“Quặng mỏ cũ vốn đã bị khai thác gần như là xong rồi cho nên rất dễ bị sụp xuống, các tu sĩ đi tuần tra nghe được tiếng động hẳn là sẽ đến cứu…”
Hắn còn định giải thích thêm gì đó thì chợt thấy vạt áo Tô Thu Duyên tung bay, người cũng đã đi xa.
Tạ Ngang liếc nhìn bọn hắn một cái: “Còn không đuổi theo!”
Chờ đến khi bọn họ đuổi đến nơi là quản sự Lý cũng tự biết tình huống không ổn rồi.
Bởi vì quặng mỏ đã sụp hẳn xuống dưới, nhìn phía trên chỉ thấy toàn là bùn đất và cát đá, vùng bị đè lên quá lớn hoàn toàn không nhìn thấy được đường đi vào, càng không biết làm sao mới khai thông đường đi được.
Với năng lực của bọn họ thì gần như là không có khả năng cứu người bên dưới ra.
Không chỉ là không cứu được mà một khi có sơ xuất gì thì những người vẫn còn sống sót bên dưới cũng bị đè chết.
Quản sự Lý đành phải đứng ra nói: “Thành chủ, tình hình của quặng mỏ này không ổn lắm, chúng ta chỉ sợ là…”
Tô Thu Duyên nói: “Để ta đi cứu.”
Tiếng nói vừa dứt, các đầu ngón tay thon dài của Tô Duyên khẽ động một cái, lâp tức một luồn kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện, cứ như là hàn băng dưới ánh mặt trời, lập lòe vầng sáng sắt bén khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Bọn người quản sự Lý cũng không nhịn được lùi về sau một bước.
Bọn họ nào có gặp qua hơi thở nào cường thế đến như vậy. Nếu không biết kiếm quang này không phải là đang nhắm vào mình thì bọn họ chỉ thiếu điều quỳ xuống trước thành chủ.
Tô Thu Duyên nhẹ nhàng búng hai ngón tay, luồn kiếm quang này lập tức hóa thành vô số vụn tuyết nhỏ lưu loát dừng ở bên chân của y.
Tiếng tách tách tinh tế vang lên, những bùn đất và đá vụn ban nãy còn nằm trên mặt đất nay đụng phải bông tuyết lập tức như bị tan ra, hóa thành một vũng nước động.
Đám người Tạ Ngang đứng ở bên cạnh trừng to hai mắt, khiếp sợ đến nỗi chẳng nói nên lời.
Cái này, cái này, sao mà làm được vậy!
Những cục đá kia vừa nhìn đã biết ít nhất cũng nặng hơn trăm cân, sao có thể bị hòa tan một cách đơn giản như thế?
Bọn họ còn chưa kịp khép miệng lại đã thấp tiếp vũng nước trên mặt đất kia chậm rãi biến thành giọt nước bay lên, sau đó tựa như bọt biển tan biến giữa không trung.
Cùng lúc đó, một con đường cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, việc bọn họ xem là bài toán khó đã được giải quyết.
Tô Thu Duyên biểu cảm không chút thay đổi và cũng chẳng quay đầu lại mà chỉ nói: “Chờ ta ở bên ngoài, ta đi xuống nhìn xem.”
Chờ y đi khỏi rồi mọi người vẫn cứ mờ mịt không dám nói lời nào.
“Thành chủ, thành chủ thật là mạnh quá.” Lại qua một lát sau Lý quản sự mới run rẩy lên tiếng.
Tạ Ngang cũng muốn run lắm rồi nhưng dù thế nào thì ông vẫn còn nhớ mình là quản gia phủ thành chủ cho nên ông chỉ len lén nuốt nước miếng một cái, trong lòng thì lắp bắp hưởng ứng lời nói của quản sự Lý.
Thành chủ đúng là quá mạnh luôn!
Cũng vào đúng giờ phút này, bên trong quặng mỏ bị sụp xuống ấy, một cậu thiếu niên đang từ từ mở mắt.
Hắn nhìn khung cảnh tối tăm xung quanh, chỉ trong một lúc đã nắm bắt được tình hình.
Vậy mà quay về thời điểm này.
Không phải lời vô căn cứ cũng không phải là cảnh trong mơ.
Quả đúng như lời Thần khí đã nói, hắn đã quay về thật rồi.
Hắn gian nan nâng tay lên, bên trong đang đang cầm một viên đá xanh lục.
Đúng là cục đá này, nhờ có nó mà khó khăn lắm hắn mới sống sót ra khỏi quặng được, cũng là nhờ có nó mà hắn mới có cơ hội sống lại một lần nữa.
Đáng tiếc hắn không cần.
Bởi vì hắn mãi mãi cũng không hối hận vì lựa chọn của mình.
Cho nên hắn nhắm mắt lại, mặc cho ý thức của mình ngủ say. Đợi đến khi mở mắt lại lần nữa, hắn đã biến về lại cậu thiếu niên không biết gì cả.