Người ở tổ sản xuất bận bù đầu bù cổ, đến cuối ngày hôm sau cũng tìm được một quặng mỏ mới.
Bây giờ tính thử thì có hai quặng mỏ mới bọn họ có thể khai thác được. Và với lượng linh thạch tồn tại trong đó, chắc có thể đổi được lương thực đủ cho một hai tháng. Dù có ra sao ít nhất vẫn duy trì được đến mùa thu năm nay.
Nhưng mà sau đó thì phải làm sao?
Bọn họ cũng đâu biết được, thôi cứ được tới đâu hay tới đó vậy.
Từ đó tổ sản xuất chia thành hai nhóm nhỏ. Nhóm đầu tiên bắt đầu khai thác linh thạch bên trong quặng mỏ mới, nhóm còn lại quay lại quặng mỏ cũ xem xem ở đó có còn sót lại linh thạch hay không.
Điều này khiến quản sự Lưu của bộ phận an toàn cảm thấy gánh nặng đầy mình.
Tô Thu Duyên đã nói, nếu có người chết ở khu vực khai thác mỏ, hắn sẽ phải “tan học”.
Quản gia Tạ còn đặc biệt giải thích cho hắn hiểu thế nào là “tan học” – mất chức nghỉ hưu sớm.
Vậy nên hắn tức tối chạy đến chỗ bộ trưởng mới của bộ phận sản xuất, Quản sự Lý: “Ngươi không thể cho người đến quặng mỏ cũ được. Mấy chỗ đó giờ nguy hiểm dữ lắm. Lỡ có người chết thì phải làm sao?”
Quản sự Lý nói: “Ngươi là bộ trưởng bộ phận an ninh, có nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho thợ mỏ. Giờ ngươi hỏi ta, ta biết phải hỏi ai đây?”
Nhưng là chỗ bạn bè lâu năm, hắn tâm tình: “Bây giờ trong thành áp lực nặng nề bao nhiêu chẳng lẽ ngươi không biết? Chẳng mấy chốc thu đã đến, mà qua mùa đông một cái là không thể đào quặng được. Vậy nên chúng ta phải tích đủ lương thực cho từ đầu mùa đông đến tận mùa xuân năm sau. Ngươi cứ tính thử xem, nếu bây giờ khai thác xong hai quặng mỏ này, rồi cộng thêm cả lương thực đã trữ từ trước thì cùng lắm chỉ ăn được trong ba tháng là hết. Ba tháng sau vừa đúng lại là quãng thời gian lạnh lẽo nhất, đến đầu xuân còn khoảng một trăm ngày. Nếu bây giờ ta không sai người đi đào quặng thì hơn một trăm hộ dân kia ăn gì? Chẳng lẽ đều để họ chết đói hay sao?”
Thật ra áp lực của quản sự Lý cũng rất nặng. Giờ là cuối tháng tám, tính đến trường hợp khả quan nhất thì lương thực dự trữ sẽ chống đỡ được đến tháng 11, mà tháng 11 bão tuyết tung hoành tận mấy ngày liền. Trong khoảng thời gian đến tháng ba năm sau, nếu không được cung cấp thêm lương thực thì chắc sẽ cùng nhau chết đói hết.
Vậy nên thời điểm này việc tận dụng mỏ quặng cũ là thật sự cần thiết.
“Vì vậy, ta cho ngươi thời hạn ba ngày. Trong ba ngày đó ta cũng sẽ cho nhóm kia tiếp tục đi tìm quặng mỏ mới. Ba ngày sau, trừ khi tìm được quặng mỏ mới, còn không ta chắc chắn phải cho người đến quặng mỏ cũ.” Quản sự Lý đưa ra tối hậu thư.
Quản sự Lưu nghe vậy thì phát hỏa ngay.
Quặng mỏ mới dễ tìm lắm hả? Hai ngày nay huy động đến 500 người cho toàn bộ khu vực khai thác mỏ, lục tung cả khu vực đó nhưng cũng chỉ tìm được có một quặng mỏ mới. Thế mà còn muốn tìm thêm một cái khác à? Mơ cũng không thấy mờ mờ!
Vậy nên quản sự Lưu vừa sốt ruột vừa bực mình, đến nỗi bạc cả một thớ tóc tên đầu.
Hắn cũng đâu có muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng giờ đây trong tay chẳng có lấy một người, là hữu tâm vô lực đó!
Ngày thường hắn đã ít nói, kiệm lời, cũng không biết cách trình bày ra suy nghĩ của mình. Lần phân phối tu sĩ này, hắn không giành lại quản sự Lý hoa ngôn xảo ngữ (*) kia, cho nên tu sĩ của bộ phận an ninh đều là những người trẻ tuổi chừng mười mấy hai mươi.
(*) Hoa ngôn xảo ngữ: ý chỉ có khả năng nói lời ngon tiếng ngọt, khiến người nghe mát tai.
Mà quản sự Lý kia cũng có lý do của mình: “Thành chủ nói thành viên của đội cứu hộ phải là tu sĩ có kinh nghiệm phong phú. Ngươi xem đó, có phải mấy người mà ta đưa cho ngươi mỗi lần cứu viện họ đều xông xáo tham gia không?”
Cái này thì phải xác nhận là đúng. Chính vì những tu sĩ lớn tuổi đều đã là những lão bánh quẩy (*), khi nghe được tin quặng mỏ sắp sụp đều ba chân bốn cẳng lo chạy trước. Chỉ có mấy con người trẻ tuổi kia thì may ra còn chút nhiệt huyết, tình nguyện góp sức xuống quặng cứu người.
(*) Lão bánh quẩy: ý chỉ những người đã làm việc lâu trong một lĩnh vực nào đó.
Nhưng bọn họ đều mới vừa vào Luyện Khí kỳ, tới quặng mỏ còn đánh không bể được thì làm sao mà cứu người được đây?
Giá như bọn họ có thể cứu, thì lúc trước đã không có nhiều người chết ở khu khai mỏ đến thế.
Chẳng lẽ lần nào cũng là người tuổi già sức yếu như hắn đi đào động hay sao?
Nhìn hơn bốn mươi tu sĩ trước mắt, quản sự Lưu lại lên cơn đau đầu rồi.
Trong đám tu sĩ này, Trang Thừa là người có tu vi (*) cao nhất, là thiên tài trong lớp thanh niên trẻ. Năm nay hắn chỉ mới mười tám nhưng đã luyện thành Luyện Khí tầng ba. Cho nên khi thấy quản sự Lưu có vẻ khinh thường bọn họ, hắn bất mãn nói: “Quản sự Lưu, tuy rằng tu vi của chúng ta không cao, nhưng đã được phân công đến bộ phận an ninh rồi thì sẽ cần cù làm việc hết mình. Ngài không cần quá lo lắng.”
(*) Tu vi; ý chỉ cấp bậc/trình độ đã tu hành được.
Sau lần giới thiệu bản thân trước đó, cụm từ “cần cù làm việc” đã trở thành “trend”. Mọi người ngày nào cũng phải mấy lần mới chịu, cứ như làm vậy là mình có thể bắt kịp trào lưu.
Những người trẻ tuổi khác nghe vậy cũng gật đầu theo.
Quản sự Lưu khẽ cắn môi nói: “Ta biết các ngươi có tâm, nhưng sức lực các ngươi lại không đủ! Hay là thế này, bây giờ các ngươi theo ta đi đến gặp thành chủ, ta nhất định phải kể tội lão Lý một phen!”
Từ trước đến nay hắn “nước sông không phạm nước giếng” với lão Lý. Nhưng mà bây giờ thì khác, lão Lý cướp sạch người của hắn, còn ép hắn phải nghĩ ra kế sách trong vòng ba ngày. Như vầy không phải là đang bẫy hắn sao?!
Hắn phải đi tìm thành chủ nhờ y làm chủ (*) cho mình!
(*) Nhờ ai đó làm chủ cho mình: nhờ người có uy quyền làm trọng tài xét xử và bênh vực mình.
Thế là Tô Thu Duyên đang ngủ ngon bị gọi dậy.
Nhìn vẻ mặt tủi thân của người trung niên đứng ở dưới, Tô Thu Duyên không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhưng y không tiếp tục chủ đề đang nói, mà lại hỏi quản sự Lưu một câu: “Ngươi là bộ trưởng bộ phận an toàn, vậy ngươi có quy hoạch gì cho công tác trong thời gian sắp tới không?”
Quản sự Lưu đang tủi thân kia bị câu hỏi này chặn đứng ngay.
Hắn lắp bắp nói: “Quy, quy hoạch?”
Tô Thu Duyên nói: “Bộ phận an toàn, ngoại trừ tạo tổ đội cứu viện ra thì còn phải đảm bảo an toàn cho thợ mỏ. Điều này ta có viết trong ngọc giản.”
Quản sự Lưu nuốt nước miếng: “Thuộc hạ, thuộc hạ…”
Tô Thu Duyên tiếp tục gây khó dễ: “Đúng là tu vi của đội cứu viện không cao, nhưng người thì lại có rất nhiều. Ngươi không thể nghĩ tới việc tận dụng ưu thế đông dân này của bọn họ à?”
Quản sự Lưu nói không nên lời.
Tô Thu Duyên thấy có vẻ hắn đã bắt đầu suy xét lại vấn đề của mình thì nói ngay: “Nếu ngươi đã là trưởng bộ phận thì phải biết dùng chức của mình sao cho đúng. Hãy cẩn thận suy nghĩ lại về vấn đề ta mới hỏi ngươi.”
Quản sự Lưu thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng hắn là người đi kêu oan, sao giờ lại trở thành người bị thành chủ la mắng thế này?
Mấy cái quy hoạch gì gì đó mà thành chủ nói, thật sự là hắn, hắn thật sự không thể nghĩ ra cái gì hết!
“Thành chủ, thuộc hạ ngu dốt…” Hắn sắp tủi thân đến phát khóc.
Tô Thu Duyên thấy hắn thật sự không thể ngộ ra điều gì thì dứt khoát hướng ánh nhìn sang những tu sĩ trẻ đang đứng phía sau hắn.
“Trong số các ngươi có ai có ý tưởng gì không?” Tô Thu Duyên hỏi.
Trang Thừa nghe vậy liền nói: “Thành chủ, ta có một vài ý tưởng chưa biết đúng sai.”
Hắn chẳng qua là ngựa non háo đá, ỷ rằng tu vi của mình tiến bộ nhanh, còn là thiên tài trong nhóm những người đang đứng ở đây, cho nên mới dám đứng dậy phản bác thẳng mặt lãnh đạo trực tiếp của mình.
“Ngẩng đầu lên nói đi.” Tô Thu Duyên nói.
Trang Thừa đã nghĩ sẵn ý trong đầu, thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thấy rõ được từng đường nét của Tô Thu Duyên thì ngay tức khắc mặt hắn ửng đỏ như mông khỉ, mọi lời muốn nói đều quên sạch trơn.
Chỉ đơn giản vì hắn chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy!
Là thanh niên trai tráng, đương nhiên hắn cũng từng tưởng tượng ra người thê tử sắc nước hương trời (*). Nhưng đến khi nhìn thấy Tô Thu Duyên, hắn mới ngộ ra rằng tất cả những ảo tưởng kia đều chẳng thể rung động lòng người bằng người trước mắt này.
(*) Sắc nước hương trời: rất xinh đẹp
Dù biết rằng nam nữ khác nhau, nhưng sắc đẹp thì không phân biệt giới tính.
Gương mặt này, họa sĩ vẽ không nên, văn chương chẳng thể tả, chỉ có thể là kiệt tác do chính tạo hóa tỉ mỉ tạo thành.
Trang Thừa cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tô Thu Duyên, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như sắp nhảy bổ ra ngoài.
Mãi đến khi ánh nhìn của Tô Thu Duyên dừng lại trên người hắn, hắn mới chợt tỉnh táo lại, lấy lại được tiếng nói của mình: “Quản sự Lưu thấy tu vi của bọn ta không cao, không có khả năng tổ chức cứu viện. Vậy thì bây giờ chúng ta nên loại bỏ nguy hiểm trước. Chỉ cần quặng mỏ không sụp, không thợ mỏ nào bị thương thì không cần cứu viện nữa rồi.”
Tô Thu Duyên gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Trang Thừa nuốt nước miếng: “Hiện tại quần áo của nhóm thợ mỏ ai cũng đều rách tung tóe, thậm chí có vài người còn không có đôi giày để mà mang, như vậy rất dễ bị thương. Ta nghĩ trước tiên nên trang bị cho họ quần áo và giày thích hợp để xuống quặng làm việc.”
Thấy Tô Thu Duyên chẳng có phản ứng gì, hắn lại tiếp tục nói: “Tiếp theo là trong ba ngày tới, chúng ta có thể rà soát thật kĩ hết các mỏ quặng cũ. Hiện tại chúng ta có tất cả 600 quặng mỏ cũ, chúng ta có thể dựa theo trình tự tiến hành phân tích các tai họa ngầm, sẵn đó phát họa ra bản đồ bên trong quặng mỏ để dễ bề biết được tình hình bên trong và từ đó cũng thuận lợi cho công tác cứu viện hơn.”
“Quặng mỏ an toàn rồi thì có thể cho nhóm thợ mỏ đi vào ngay. Nếu chưa đủ an toàn thì phong tỏa lại trước. Làm như vậy cũng có thể giảm bớt một phần áp lực.”
“Còn gì nữa không?” Tô Thu Duyên càng nghe càng thấy có hứng thú, ngồi thẳng người dậy hỏi.
Trang Thừa nói: “Còn nữa, còn nữa là, mặc dù tu vi của bọn ta không cao, nhưng như thành chủ đã nói, chúng ta có rất nhiều người. Thế nên chỉ cần có bản vẽ, lúc đó có thể nhận biết được từng đường đi ngóc ngách trong quặng mỏ thì dù quặng mỏ có sụp đổ, bọn ta vẫn có thể lấy đạo cụ đi đào hầm cứu người.”
Trang Thừa nói có sách mách có chứng, khiến quản sự Lưu đứng bên cạnh nghe mà nghẹn đến nỗi mặt sắp biến thành màu gan heo.
Thế mà hắn lại không nghĩ ra!
Thằng nhãi Trang Thừa này trước sau không nói mà lựa ngay lúc này nói để cướp hết công của hắn!
Tô Thu Duyên: “Có thực hiện được hay không thì trước tiên các ngươi phải bàn bạc với nhau để đề ra được một chương trình hoàn chỉnh đã.”.”
“Nhưng mà có hai điều thế này. Về đồ bảo hộ như ngươi đã nói, thì ngoại trừ quần áo và giày ra, chúng ta còn phải có thêm găng tay và mủ bảo hộ.”
“Bản vẽ kiểm tra độ an toàn cũng cần phải chính xác. Đặc biệt là vị trí của cửa quặng cũng phải đánh dấu cẩn thận để tránh việc không tìm thấy cửa quặng sau khi sụp xuống.”
Y gọi Tạ Ngang tới: “Trong tư khố (*) còn bao nhiêu vải vóc? Có đủ để may quần áo cho tất cả thợ mỏ mỗi người một bộ không?”
(*)Tư khố: Qũy tiền riêng. Ở đây ý nói tiền riêng của Tô Thu Duyên chứ không phải tiền trong kho thành Thanh Châu.
Những người khác nghe xong đều ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới việc thành chủ sẽ dùng đồ trong tư khố để làm ra những thứ này!
Tạ Ngang nói: “Trước kia khi thành chủ đến, Thiên Nguyên Tông có đưa hạ lễ (*) đến. Trong đó có vài đoạn vải, da với kim chỉ, có thể dùng để làm quần áo, giày và bao tay. Nhưng mà những thứ này vốn dĩ được tặng cho ngài, hơn nữa tú nương (*) của phủ thành chủ cũng chỉ có một người.”
(*) Hạ lễ: là đồ vật dâng lên khách phương xa để thể hiện lòng hiếu khách.
(*) Tú nương: là thợ may ngày xưa.
Tô Thu Duyên cắt ngang lời nói của Tạ Ngang: “Ta không thiếu những thứ đó.”
Nhị sư phụ thích nhất là chưng diện cho y. Dù mỗi ngày y mặc một bộ quần áo khác nhau thì sang năm cũng chưa mặc hết.
Nghĩ như vậy, đột nhiên y cảm thấy việc rời Tiên Sơn cũng không phải là không có ưu điểm gì. Ít ra thì mỗi ngày y chẳng cần phải thay tới thay lui mấy bộ quần áo cầu kỳ kia nữa.”
“Không có tú nương vậy cứ đem vải dệt phân phát cho phàm nhân, cho bọn họ cả kim chỉ để cho bọn họ tự may. Lần này xem như là phát trước vật tư của tháng.”
Mùa thu sẽ tới ngay thôi. Nếu không có quần áo và giày để mặc vào thì e là lại có người phải chết cóng mất.
Vả lại nếu không có bao tay cũng rất dễ bị thương.
Còn các tu sĩ, mỗi năm bọn họ đều có mức lương căn bản đủ dùng rồi, không cần y phải bận tâm nhiều.
Theo lý thuyết thì dù rằng phàm nhân không được hưởng lương cơ bản đi chăng nữa thì mỗi năm vẫn sẽ nhận được một ít vải vóc và kim chỉ. Nhưng từ kiếp trước là Tô Thu Duyên đã hiểu rằng, giữa “lý thuyết” và “thực hành” nó khác nhau một trời một vực.
Những chuyện đó đều đã qua lâu rồi, Tô Thu Duyên cũng không muốn truy cứu thêm: “Đến lần phát lương sau, ta không muốn nhìn thấy hiện tượng tu sĩ ăn bớt ăn xén nữa.”
Tạ Ngang gật đầu ngay. Nói đúng ra thì việc này là do sơ suất của ông. Đối với phàm nhân, ông chẳng mấy để tâm đến, dù sẽ không hãm hại bọn họ, nhưng cũng chẳng rảnh rang mà đi giúp bọn họ. Vậy nên trước đây ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bây giờ không ổn. Thành chủ đã quan tâm thì ông cũng phải quan tâm. Thành chủ đã để ý thì ông cũng phải để ý.
Thành chủ đã không cho các tu sĩ ăn chặn, vậy thì ông sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Có điều những vật này thì có rồi, vậy còn mủ bảo hộ mà thành chủ nói là cái gì?
Kiếp trước Tô Thu Duyên có từng thấy qua mủ bảo hộ, nhưng chưa từng làm thử nên kiên quyết phủi tay nhường quyền: “Chính các ngươi suy nghĩ thử xem. Mủ có hình tròn, vật liệu phải cứng cáp, bóng loáng, lại còn phải có độ đàn hồi nhất định. Nếu có thứ gì đó rơi trúng nó thì lực tác dụng vào nó phải giảm đi ít nhiều. Trước tiên các ngươi cứ làm mấy cái cho ta xem thử, nếu đã ổn thì phát cho mỗi người một cái ngay.”
Thế là người của bộ an toàn bắt đầu bận đến không có thời gian để thở (*).
(*) Ở đây tác giả dùng cậu thành ngữ “Mã bất đình đề”, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực tiến về phía trước. Trong hoàn cảnh này là ý chỉ sự bận rộn không ngừng nên team xin dịch thoáng hơn một chút.