Vạn Biến Hồn Đế

Chương 266: Nỗi Lòng Phụ Huynh





Không phải Thiên Tiếu ngốc nghếch, hắn ta tiếp xúc trực tiếp với các nàng quá nhiều lại không bị gì nên không nghĩ là do họ.
Trong đầu hắn hiện tại đang nghĩ có phải nguyền rủa đang là xu thế của trung cấp vi diện hay không, đi đến đâu cũng gặp người bị nguyền rủa cả.


Người kia bị mang đi một lúc thì cũng ít người chú ý tới đám Thiên Tiếu hơn, mọi người cũng chỉ coi như hiếu kỳ một chút thôi.
Kể cả bốn cô nàng kia có kinh khủng đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không chạm vào người bọn họ, sẽ chẳng có vấn đề gì cả.Thứ bọn họ cần quan tâm hơn chính là nội dung kiểm tra đầu vào sắp tới.


Hoàng Tử Lam vội vàng ném Thiên Tiếu nên chưa kịp giải thích hết toàn bộ mọi chuyện cho hắn.
Thực ra quá trình kiểm tra của Chấp sự khi đi tuyển chọn cũng chỉ trong phạm vi vài chục hành tinh của Hạ cấp vi diện.
Đánh giá vì thế chắc chắn cũng sẽ phiến diện ít nhiều, cần phải tổng hợp lại một lần nữa để có thể đưa ra đánh giá cuối cùng.


Bình thường thì một tháng sau nhập học mới tổ chức, bây giờ tình hình khá nguy cấp, ở các nơi cổng không gian ngày nào cũng mở, sinh hoạt của dân chúng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cần phải đánh giá năng lực tổ đội càng sớm càng tốt, như thế có thể bổ sung lực lượng nếu tổ đội quá yếu, rút bớt lực lượng ở những nơi có tổ đội mạnh, cai quản mười vạn hành tinh với vô số thành thị nên Nguyệt Thần Cung không thể mạo hiểm một tháng được.


Đám người mới này sẽ chỉ lo những cánh cổng cấp thấp khi không trong thời gian tu luyện tại môn phái.
Nghe thì có vẻ vô dụng, nhưng nếu thiếu họ thì không ổn, xuất hiện quá nhiều quái vật cấp thấp cũng có thể khiến cường giả phân tâm, giống như chơi cờ vậy, đừng bao giờ khinh thường quân tốt, chúng có thể thay đổi thế cục của bản cờ bất cứ lúc nào.


Ngoài ra thì Nguyệt Thần Cung còn nắm giữ một cái tổ đội gánh trách nhiệm mở chức năng bang hội, một chức năng cực kỳ quan trọng, có nó thì sẽ xuất hiện các tổ chức đủ lớn để phân chia gánh nặng cho các đại môn phái.
Chuyện này rất quan trọng nhưng buồn thay lại rơi vào tay của đám người không đáng tin, kể cả có Thiên Tiếu tham gia vào đó cũng chẳng ai yên tâm được.



Chuyện mấy cô nàng sẽ gặp khó khăn về sau Thiên Tiếu dễ dàng nhìn ra được, mấy con cáo già kia không có lý nào lại không nhìn ra.
Hoàng Tử Lam chọn Thiên Tiếu do hắn có thiên phú đủ tốt, lại thuộc Hạ cấp vi diện, phù hợp với yêu cầu.
Nhưng thực ra cũng chỉ là quyết định cá nhân của nàng thôi, nếu để bầu chọn đàng hoàng tất nhiên sẽ khó tới phiên của Thiên Tiếu.


Thậm chí cả khi hắn ta bộc lộ hết toàn bộ trạng thái yêu biến của mình thì vẫn chưa đạt chuẩn, Hoàng Tử Lam chỉ ước lượng sức chiến đấu của Thiên Tiếu thông qua lời nói của người khác.
Điều này xảy ra do nàng có chút sợ, nàng sợ rằng nếu để môn phái tự chọn thì sẽ có rắc rối, không phải ai cũng tự nguyện kiêm luôn bảo mẫu như Thiên Tiếu,

Người đã tới được môn phái thì chắc chắn sẽ sớm bị truyền tai về các sự tích của mấy cô nàng, trừ mấy tên quá sức mê gái thì ai lại dám ở gần các nàng.
Kể cả khi chọn ra được người phù hợp để tổ đội, nàng ấy vẫn khó thoát khỏi việc vẫn phải tiếp tục làm bảo mẫu, đã chịu đựng quá lâu rồi nên nàng hiện tại muốn được giải thoát.


Kể cả khi Thiên Tiếu vì mấy cô gái kia bỏ mạng như những bảo mẫu khác thì nàng cũng đã có thời gian vui vẻ của riêng mình.
Hy sinh tính mạng của người khác để đổi lấy khoảng thời gian bình yên cho mình, nghe có vẻ độc ác nhưng nàng hết cách thật rồi, cứ ở bên mấy bốn tỷ muội chắc nàng sẽ phát điên mất.


Hậu quả sau khi hắn ngỏm nàng cũng đã tính toán kỹ càng rồi, bối thường là chuyện nhỏ bởi nàng không thiếu tiền.
Còn bắt đi sám hối thì chắc chắn là không rồi, bọn họ cần người để quản bốn cái tai họa kia, chắc sẽ cách chức thêm một lần nữa, nhưng rớt xuống chấp sự rồi thì còn gì nữa.
Chính xác thì ngày rớt khỏi vị trí Phó Cung Chủ thì nàng nàng đã không còn lưu luyến gì mấy cái chức vụ rồi.



Còn một lý do nữa, nàng hy vọng vào một ngày nào đó có người giúp được mấy cô cháu gái của mình, giúp các nàng thoát ra khỏi lời nguyền chết tiệt kia.Chứng kiến bốn cô gái từ khi bọn họ còn chưa thành hình, so với mấy cái người cha mẹ kia, nàng càng xứng làm mẹ của bốn người hơn.


Tuy hơi hão huyền nhưng nàng từng mơ tới một ngày cả bốn có gái đều thoát khỏi lời nguyền, lần lượt lên xe hoa, có được người mình yêu, sống một cuộc sống thoải mái như như bao người khác.
Nói là hão huyền bởi mấy cô gái chạm vào người nào thì kẻ đó tới số, cả cha mẹ còn không chạm vào được nói gì nam nhân khác.


Hôm nàng quay lại cũng chẳng phải vì có công việc gì, chỉ muốn xem mấy cô gái kia có thẳng thắn nói ra chuyện kia cho Thiên Tiếu biết hay không.
Nếu chuyện ở bên cạnh người khác là không thể, nàng muốn bốn cô gái học cách đối mặt với nó, khi nào họ có thể thẳng thắn với người khác về nguy hiểm của bản thân thì coi như được rồi.


Quảng trường rộng lớn này có thể dư sức chứa mười vạn đệ tử mới, mọi người đều được sắp xếp vị trí rõ ràng.
Chỉ cần chịu khó đi tìm vị trí là được, vị trí thì được sắp xếp theo tòa thành, Thiên Tiếu loay hoay mãi không tìm thấy chỗ của mình trong hàng ghế.


Tây Phương Bất Khả thấy hắn ta bối rối như thế liền hỏi:

“Tiếu ca huynh sao thế?”

Vẫn là cái ngọt ngào tiểu muội khiến hắn nhẹ lòng, Thiên Tiếu nhỏ giọng nói:

“Ta đang muốn tìm vị trí ngồi của chúng ta, thế nhưng tìm hết cả quảng trường lại không thấy.”


Tây Phương Bất Khả từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc ghế, khi Thiên Tiếu còn chưa kịp hiểu gì thì nàng đã đặt chiếc ghế xuống đất, ngay tại chỗ ngồi xuống.
Hắn nhìn sang thấy mấy người khác cũng làm y chang như vậy, hình như bốn người này thích ngồi đâu thì ngồi.


Nam Phương Bất Hạnh lên tiếng giải thích nghi hoặc cho Thiên Tiếu:

“Thực ra chúng ta là trưởng lão danh dự của bốn thế lực khác nhau, trước giờ đều chưa từng làm đệ tử, năm nay từ bỏ tu vi nên mất luôn chức vị trưởng lão.
Nguyệt Thần Thành cũng chưa từng có tổ đội nào đồn trú, bởi vì cả một cái to lớn Nguyệt Thần Cung đều ở gần đó, sao có thể xảy ra chuyện gì được, căn bản họ tùy ý nhét chúng ta vào thôi.”

Đông Phương Bất Nhã từ trong giới chỉ lấy ra một cái ghế, nếu Thiên Tiếu nhớ không nhầm thì đây là chiếc ghế ở phòng ăn, dùng để ngồi khi nhặt rau thì phải.
Nàng vẻ mặt đắc ý:

“Sớm nghĩ tới trường hợp này nên ta đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế dự phòng rồi, ngươi ngồi tạm đi.”

Nhìn chiếc ghế cao nửa thước Thiên Tiếu cạn lời, bốn người các nàng thì ngồi mấy chiếc ghế rất đẹp.
Hắn nếu thật sự ngồi lên thì sẽ thấp hơn các nàng rất nhiều, đầu cao cũng chỉ đến ngang hông của mấy cô nàng, nhìn về đằng trước cũng thì mười vạn cái mông chiếu thẳng vào mặt.


Hắn ta cười trừ, xua tay:

“Không cần thiết, ta đứng cũng được.”

Tây Phương Bất Khả khẽ giọng:

“Nếu không ngài thì ngồi chung với ta cũng được.”


Chiếc ghế của nàng rộng thật, người nàng lại gầy nữa nên có lẽ hắn ngồi chung cũng không sao cả.
Thiên Tiếu cũng không ngại ngùng, nàng là con gái còn không ngại, một cái nam nhân như hắn thì ngại cái quái gì.


Mà có ngại thì cũng không thể so được việc ngồi nhìn mông của người khác, đứng bên cạnh thì chẳng khác gì người hầu cả.


Ở trên đài cao không mấy người chú ý tới mấy cô nàng, chỉ có mỗi Hoàng Tử Lam ánh mắt vẫn tập trung vào họ.
Nam Phương Bất Hạnh từ xa thấy được cô cô nhìn, nàng nghĩ một chút rồi vươn tay ra nắm lấy tay của Thiên Tiếu rồi mỉm cười.


Thiên Tiếu vẻ mặt lạ lùng quay sang, giọng khó hiểu hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Nàng buông tay ra rồi nói:

“Cũng không có gì, chỉ là nhắc ngươi nên ngồi yên một chỗ, đừng có nhìn ngó lung tung làm gì, nhiều người sẽ không thích bị người khác quan sát đâu.
Đặc biệt là đám người bản địa, không phải ai cũng thoải mái như chúng ta đâu, bọn họ sẵn sàng kiếm chuyện nếu thấy ngươi đang nhìn đấy.”

Lập liếm cho qua chuyện rồi, ở trên đài cao Hoàng Tử Lam quan sát một hồi vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra với Thiên Tiếu thì đột nhiên nở nụ cười.
Không hiểu vì sao, nhưng hình như nàng làm đúng rồi, có lẽ ước mơ của nàng sẽ thành hiện thực không chừng.



.