Vân Cái Nguyệt Quang

Chương 10



10

Thế cục trong triều càng lúc càng rõ ràng, Không ít người đã theo Hoằng vương, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, nhưng cũng có không ít cựu thần đến đỡ Tiêu Trầm Châu duy trì sự nghiệp thống nhất đất nước.

Gió mưa muốn kéo đến, tưởng như đã ập xuống mà lại chưa.

Nhưng cuối cùng, tất cả cũng vỡ òa trong tiệc sinh nhật của Minh ý Hoàng hậu.

Hoằng vương cùng Tiêu Trầm Châu không hẹn mà cùng tặng nàng một con nai. Thế nhưng một con thì sống, một con đã chết, toàn thân đẫm máu.

Gió ngừng thổi, bên ngoài điện tuyết cũng đã ngừng rơi, cảnh xuân như mới, chim bay én lượn.

Bên trong điện giương cung bạt kiếm, quần thần nhìn nhau, sợ hãi không dám lên tiếng, chờ xem hoàng hậu sẽ nhận quà của ai.

Trong không gian yên tĩnh, Thẩm Vân Thư chậm rãi bước xuống, đang muốn dùng tay xoa đầu nai nhỏ đáng yêu thì một mũi tên xé gió lao đến, bắn con nai nhỏ chết lăn ra đất.

Thậm chí chỉ thêm chút nữa thôi là bắn trúng nàng.

Nàng bị dọa sợ đứng chết lặng tại chỗ, giây tiếp theo đã bị Tiêu Trầm Yến kéo lại phía sau, gắt gao che chở.

Tiêu Trầm Châu tay nắm chặt cung, mắt bắn ra một tia lạnh, khiến cho toàn bộ quần thần khiếp sợ quỳ xuống.



Không ai nghĩ rằng hai người bọn họ chẳng ai nể ai như vậy.

Ngay sau đó, vũ lâm vệ cũng ở trên nóc điện hiện thân, còn có rất nhiều thị vệ cầm kiếm canh giữ ở ngoài điện.

Quần thần kinh hãi một lúc, các võ tướng mới chậm rãi rút ra binh khí giấu kín trong người, cấm vệ quân cũng đã tầng tầng lớp lớp phòng thủ kiên cố.

Kiếm đối kiếm, mặt ai nấy đều hung dữ, nhưng tạm thời lại chưa phân định được ai về phe ai. Hãy‎ 𝒕ìm‎ đọc‎ 𝒕rang‎ chính‎ ở‎ --‎ Tr𝗨m‎ Truyen.Vn‎ --

Tiêu Trầm Châu chỉ tung một cái lưới, cố tình thả lỏng quá trình khám xét trước khi vào cung, mà hiện giờ toàn bộ người của Tiêu Trầm Yến cũng đã lộ ra, thật hợp ý hắn.

Đột nhiên, một tiếng chén vỡ vang lên.

Đại điện bỗng chốc hỗn loạn, chém giết lẫn nhau.

Tiêu Trầm Châu lúc đó cũng nhìn về phía, cong môi nhướng mắt.

Ta mỉm cười, vươn tay ra, một con cổ trùng lặng lẽ theo ống tay áo của ta bò xuống, bò đến dưới chân Tiêu Trầm Yến, theo ống giày của hắn bò dần lên phía chân hắn.

Hắn vừa muốn rút kiếm đâm thẳng vào Tiêu Trầm Châu, lại đột nhiên không hiểu vì sao quỳ rạp xuống đất, thất khiếu bắt đầu chảy máu.

Thẩm Vân Thư nhìn thấy vậy trong lòng kinh hãi, nàng vội muốn đỡ hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể đỡ được.

Chỉ có ta cùng Tiêu Trầm Châu biết đã có chuyện gì xảy ra.

Cổ trùng cùng Thiên Cơ tán, là ám vật của thanh lâu Tô Châu, mỗi lần vui vẻ thì thừa dịp đưa Thiên Cơ tán vào cơ thể, khi muốn lấy mạng người khác chỉ cần thả cổ trùng ra dẫn độc.

Cổ trùng này được chế tạo để giết người cướp của. Cổ trùng xuất hiện, người sẽ chết bên ngoài thanh lâu, thậm chí những người không vào thanh lâu cũng chết, cho dù là ai cũng không thể điều tra được là do nữ tử thanh lâu làm

Lần này ta cùng Tiêu Trầm Châu lấy ra dùng, chẳng qua cũng chỉ để tìm vây cánh của hắn, một lưới bắt gọn.

Nếu không, hắn đã sớm chết.

Máu chảy ra từ thất khiếu củaTiêu Trầm Yến ngày càng nhiều, những triều thần đang làm việc cho hắn ở tử phía kinh hãi hoảng sợ, có người đã mơ hồ dừng tay quỳ xuống cầu Tiêu Trầm Châu thứ tội.



Nhưng vẫn có những người quyết tử trung thành với hắn, nhìn Tiêu Trầm Châu cười lạnh, "Hôn quân đương triều, làm sao bảo vệ được đất nước?"

"Hôm nay đầu hàng, chỉ sợ sau này cũng rơi vào cảnh giống như tham lĩnh hộ quân."

"Nếu Hoằng vương chết, chúng ta cũng sẽ lập vua mới!"

"Giết hôn quân!"

"Theo ta giết hôn quân, giúp đỡ xã tắc!"

Lại là một trận mưa máu gió tanh hỗn loạn, không ngừng có người muốn giết Tiêu Trầm Châu, rồi lại bị từng nhát trường kiếm chém giết, máu người chết chảy đầy trong điện.

Tiêu Trầm Yến nắm chặt trường kiếm, nhìn ta nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không thể nói lên lời.

Thật lâu sau, hắn mới chĩa kiếm về phía Tiêu Trầm Châu, thất khiếu không ngừng chảy máu, khiến hắn cũng khó nói được một lời hoàn chỉnh, "Dựa vào nữ nhân...... Hoàng huynh, ngươi không cảm thấy đê tiện hay sao?"

Tiêu Trầm Châu nghe vậy chỉ tùy tiện cười lớn, hắn thậm chí còn mơ hồ cười ra mấy giọt nước mắt, "Hoàng đệ ơi hoàng đệ, ngươi chết dưới váy nữ nhân như vậy thì là gì đây?"

Thẩm Vân Thư nhìn hắn, mặt đầy hoảng loạn, không ngừng rơi lệ, cố gắng dùng tay lau máu trên mặt Tiêu Trầm Yến, nhưng càng lau lại càng ra máu.

Nàng vẫn còn muốn lau tiếp, thì lại bị Tiêu Trầm Châu túm lên, ôm chặt trong lồng ngực.

"Vân Thư, hoàng hậu của trẫm mà khóc sẽ không đẹp......"

Hắn từng chút lau nước mắt trên gò má nàng, lại tùy tiện cười lớn.

Thẩm Vân Thư oán hận giãy dụa, một lòng muốn đỡ Tiêu Trầm Yến đứng dậy.

Còn Tiêu Trầm Yến máu chảy đầy đất, không cam tâm ngã xuống, không còn sự sống.

Âm thanh chém giết xung quanh cũng dần ngừng lại, người của Tiêu Trầm Yến kẻ thì rút kiếm tự sát, kẻ thì bị bắt lại.

Chủ tướng đã chết, tâm phúc không còn, người ở lại tiếp tục sống thế nào được?



Trong điện tĩnh lặng, gió cũng ngừng thổi.

Thẩm Vân Thư cũng yên lặng ngừng lại, trong mắt chỉ còn tuyệt vọng, không hề giãy dụa.

Nàng ngẩn ngơ nhìn thi thể của người kia, lệ rơi đẫm mặt.

Ta có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Trầm Châu.

Mọi việc đã xong, Tiêu Trầm Châu cũng nên đáp ứng cho ta ngôi vị hoàng hậu kia rồi.

Nhưng hắn lại cười lạnh, không để ý đến ta, chỉ tràn đầy kiêu ngạo nhìn chằm chằm Thẩm Vân Thư đang ngồi thất thần trên mặt đất cùng thi thể kia,"Nàng lén lút báo tin cho hắn, giúp hắn trở về, cuối cùng thì sao? Hắn vẫn phải chết"

"Trẫm càng muốn khiến các ngươi cả đời không được ở cạnh người mình yêu, sống trong đau khổ, cả đời không quên."

Thẩm Vân Thư lúc này mới quay đầu liếc hắn một cái, nhưng cũng nhìn ta, oán hận nói, "Ngươi sẽ sớm gặp báo ứng, Tiêu Trầm Châu ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Tiêu Trầm Châu lại càng cười điên loạn, đưa mắt nhìn về bốn phía, máu tươi đầy đất, đám loạn thần tặc tử đều bị bắt lại.

Hắn tóm lấy Thẩm Vân Thư, từng bước ngồi lên ngai vàng của Đế hậu, cất giọng cười lớn, "Trẫm đang chờ báo ứng đây."

Mà ta, từ đầu đến cuối đều không được chú ý.