Vân Chi Vũ

Chương 1: Chim sẻ và quạ gáy xám (1)



Bình minh vừa ló, bông tuyết bay khắp bầu trời.

Ở Sơn cốc Cựu Trần, mây khói lượn lờ hòa vào trong màn trời xanh thẳm chỉ lộ ra một cái bóng lập lờ trống trải sâu hoắm khiến người đời khó mà nhìn thấu. Đường phố trong cốc đã có vài tiếng vang rộn ràng, tiếng đoàn xe ngựa qua lại và những người bán hàng rong bên đường rao bán khiến sơn cốc bị tách biệt này có chút hơi thở quen thuộc ở nhân gian.

Ánh nến lấp lóe trong gian phòng, trong tia sáng mập mờ, có một đôi chân trắng nõn mịn màng vươn ra từ trong chăn gấm ở buồng sưởi, một cô gái mặc một chiếc sa mỏng chậm rãi xuống giường, đôi chân trần của cô ấy bước tới, thêm than vào trong chậu than đã sắp tắt.

Bên trên chiếc giường êm còn có một thiếu niên đang ngủ say.

Sau một lúc lâu, cô gái mới đi đến mép giường, cô ấy ngồi dưới đất rồi xích lại gần mặt chàng. Làn da thiếu niên như ngọc, đường nét rõ ràng, môi mỏng, lông mày đậm, cho dù là chàng đang ngủ say thì vẫn lộ ra một vẻ ấm áp khó tả.

Vạn Hoa Lâu là nơi mua vui, trong đêm tối lộ ra vẻ quãnh quẽ, cô đơn. Hành lang ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, có một người đưa tay vào, lật lại bảng hiệu bên trên cửa ra, mẫu đơn đang nở rộ cứ vậy biến thành một nụ hoa chớm nở.

Sau đó thì chiếc chuông đồng treo ở một góc trong gian phòng chợt rung lên, tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm yên tĩnh.

Cô gái này chính là người đứng đầu của Vạn Hoa Lâu, tên là Tử Y. Chuông đồng vang, nghênh đón, và đến.

Tử Y quay đầu nhìn về phía chuông đồng, lúc này, Cung Tử Vũ nằm trên giường đã mở mắt.

"Tỉnh rồi à?"

Cung Tử Vũ hãy còn buồn ngủ, nhưng con ngươi đen láy, đôi mắt sáng như sao trong đêm. Chàng đứng dậy đi thẳng tới bên cửa sổ, ngón tay tinh tế thon dài đẩy cửa sổ ra, giữ lấy cánh cửa. Bông tuyết lẻ tẻ bay vào trong phòng, gió thổi bay áo choàng của chàng, chàng lạnh đến mức nhíu mày lại, khép kín quần áo rồi khoanh tay vào, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám xanh.

"Tuyết rơi rồi... Mùa đông năm nay tới sớm quá..."

Một bông tuyết rơi vào trên lông mày Cung Tử Vũ, đen trắng rõ ràng. Tử Y ở sau lưng bước tới đặt một chiếc lò sưởi đựng trong chiếc túi thêu vào ngực chàng.

Tử Y nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thật là uổng cho anh có một cái túi da đẹp đến thế, cao ráo khỏe mạnh, vung đao múa kiếm, mà lại sợ lạnh như vậy. Ài, lò sưởi tay mới, cho anh này."

Sau đó Tử Y lại đưa thêm một chén trà nóng tới, hai người cầm hai chén trà bốc hơi trắng xóa đứng trước cửa sổ ngắm tuyết.

Cung Tử Vũ cười một tiếng, ánh mắt ấp áp như hơi nóng đang vờn trong lò sưởi: "Lò sưởi ấm áp và trà nóng cũng không ấm được bằng Tử Y, cô không chỉ có thân thể ấp áp và trái tim cũng vậy."

Nét mặt Tử Y có nỗi buồn không tên, cô ấy dời mắt đi: "Đừng đùa nữa, anh nên dọn dẹp một chút rồi về đi."

Cung Tử Vũ vô thức nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ: "Sao, mới sáng sớm đã có khách rồi à?"

Tử Y trêu chọc: "Các vị khách khác cũng không giống như anh, bỏ tiền ra rồi lại ngủ một mình trên giường."

"Tôi thích ở cũng với cô, cũng không phải vì... Cái đó..." Cung Tử Vũ luôn có vẻ mặt bất cần đời nay lại lộ ra đôi chút ngượng ngùng, cuối cùng chàng cũng không mở miệng nói ra.

Chàng thích tới đây, cũng không phải vì mua vui thưởng nhạc, chỉ là tìm một nơi thanh tịnh, yên tâm mà thôi.

Tử Y xoay người sang chỗ khác: "Hôm nay là ngày Cung Môn rước tân nương, anh còn không mau về đi, cha anh lại mắng bây giờ."

Cung Tử Vũ nghe được câu này thì trầm mặc, chàng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ, mái tóc đen dày xõa ra được phản chiếu dưới nắng sớm. Sau một lát, chàng mới thản nhiên 'ừ' một tiếng.

Ngày tuyết rơi đầu tiên luôn đặc biệt và náo nhiệt, cho dù trời đầy mây đen, tuyết phủ trắng xóa thì vẫn là một ngày đẹp để cưới gả.

Ở trấn Lê Khê cách xa ngoài sơn cốc cũng mờ ảo trong màn tuyết trắng.

Một cái viện to lớn đặc biệt nổi bật trong các căn nhà tường xám ngói trắng bình thường. Nhà họ Vân cũng xem như nhà giàu có trong trấn, mấy ngày nay luôn đóng cửa, từ chối tiếp khách. Người hầu trong phủ đều sợ hãi, sân âm u đầy không khí chết chóc, chỉ thoáng nhìn thấy vài dây lụa đỏ và chữ 'hỷ' trên cửa sổ một gian phòng ngủ, có thể thấy là chủ nhân có chuyện vui.

Sáng sớm, thị nữ đang bê một bộ áo cưới rực rỡ, cô ấy đẩy cửa phòng ngủ ra rồi đi vào.

Bên trong gian phòng, có một vị phu nhân đoan trang đang chải đầu có con gái, thiếu nữ kia ngồi im đưa lưng về phía cửa, người bên ngoài không nhìn thấy mặt của cô gái, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô.

Đến khi thị nữ đặt áo cưới lên bàn trà thì người phụ nữ kia mới quay đầu lại hỏi:

"Là nhà họ Cung đưa tới à?"

"Vâng, sáng sớm hôm nay đã đưa tới..." Thị nữ cẩn thận trả lời, "Còn bảo... Bảo phải lên đường ngay lập tức."

Nghe thấy câu này, rốt cuộc thì thiếu nữ ngồi im từ đầu tới cuối cũng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ phàn nàn.

"Cưới vợ mà cũng che che giấu giấu như thế, sao không quang minh chính đại được à?"

Chiếc lược trong tay người phụ nữ khẽ rung, bà có vẻ nhẫn nhịn, trong mắt có nước mắt và sự áy náy, bà chỉ có thể vừa chải đầu vừa nhỏ giọng nói: "Thế lực của Vô Phong quá lớn... Cẩn thận một chút cũng tốt, cẩn thận một chút cũng tốt..."

Vai thiếu nữ xệ xuống, hơi lạnh rét run thổi vào từ khe cửa.

"Tuyết rơi rồi... Mùa đông năm nay đến sớm vậy..."

Người phụ nữ hít sâu một hơi, "Sau khi tuyết dừng thì mùa xuân sẽ đến." Bà tự lẩm bẩm, "Sẽ tốt... Cuộc sống sẽ tốt thôi."

"Sẽ vậy chứ?" Thiếu nữ như chấp nhận số phận rụt cổ tay vào trong tay áo.

Đột nhiên, sau lưng vang lên một loạt tiếng gào thét, cửa sổ mở toang ra, gió rét ùa vào.

"Gì đấy?"

Hai mẹ con còn chưa kịp quay đầu thì một người đàn ông mặc đồ màu đen đã đột nhập vào phòng như bóng ma, cuốn theo làn tuyết tới. Động tác của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã điểm huyệt được hai người, sau đó hai ngón tay hắn gắp chiếc lược trên bàn lên rồi nhanh chóng tung ra, theo sau là tiếng thị nữ thét chói tai chạy về phía cửa ngã xuống đất. Tuyết trên đầu vai của người tới còn chưa tan thì hắn đã làm xong hết thảy rồi.

Hàn Nha Tứ lặng lẽ thả tay xuống nhìn ba người đã ngã, tự nhiên đứng dậy đi tới cửa rồi cài then trong lại. Một cô gái mặc đồ đen khác cũng đồng thời nhảy vào từ cửa sổ.

Cả người Vân Vi San toàn là gió tuyết, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Nha Tứ đang lộ ra ánh mắt nguy hiểm.

Hai người đều chỉ mặc đồ đen, nói ít, bí ẩn khó lường, khí chất rất giống nhau. Ánh sáng xám chiếu xuyên từ cửa sổ vào, chỉ thấy Vân Vi Sam chưa thoa phấn trang điểm, làn da trắng trẻo gần như hòa cùng với tuyết, khuôn mặt lại dịu hiền như họa, màu môi tươi tắn, chỉ có ánh mắt lạnh như băng. Nàng khẽ nhíu mày nhìn ba người ngã dưới đất.

"Yên tâm, chưa chết." Hàn Nha Tứ đứng khoanh tay, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan sắc bén như đao gọt rìu đục, thế nên khi hắn nhìn người khác thì luôn lộ ra một vẻ cợt nhả mê người đáng sợ: "Chỉ điểm huyệt thôi, lát nữa là hết."

Vân Vi Sam thu ánh mắt lại, không nói một lời, như cũng chẳng thèm để ý. Nàng đưa tay cởi dây buộc tóc của mình, mái tóc đen dài tung ra, sau đó nàng bắt đầu cởi quần áo như chốn không người, chuẩn bị thay sang bộ áo cưới bên đó.

Áo ngoài, đai lưng, còn có áo trong, thi nhau rơi xuống đất.

Hàn Nha Tứ hơi bất ngờ vì nàng lại không e dè như vậy, ngượng ngùng cười xòa.

"Cô đúng là không kiêng dè gì cả, dù sao ta cũng là nam."

Vân Vi Sam hững hờ trả lời: "Thân thể của tôi thuộc về Vô Phong, cũng chẳng phải của tôi thì có gì mà phải kiêng dè?"

Ngón tay thon dài cởi một cúc cuối cùng, ngay khi bả vai trắng nõn của Vân Vi Sam lộ ra, cuối cùng Hàn Nha Tứ cũng hơi xấu hổ xoay người sang chỗ khác.

Vân Vi Sam thay áo cưới tân nương. Áo cưới tươi đẹp làm giảm bớt vẻ u ám trên người nàng, làm nổi bật đôi mắt dịu hiền. Hàn Nha Tứ nhìn Vân Vi Sam từ trên xuống dưới, chợt nở một nụ cười, hai mắt cong lên như rất hài lòng với biểu hiện của nàng.

Hàn Nha Tứ gật đầu: "Ta thuật lại nhiệm vụ lần này cho cô."

"Không cần." Vân Vi Sam từ chối, "Hàn Nha Tứ, tôi nhớ rõ rồi."

"Cô có nhớ rõ thì ta cũng phải thuật lại, đây là công việc của ta."

Mệnh lệnh của Hàn Nha Tứ không được từ chối, Vân Vi Sam lại chỉ cảm thấy tiếng nói bên tai đang bay xa, nó khiến nàng có chút bồn chồn day dứt, khó chịu nhắm mắt lại.

Trong trí nhớ của Vân Vi Sam, đó là một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời. Người ngoài rất khó biết được kết cấu kiến trúc của Vô Phong là bởi vì nơi đó chỉ có ngói đen trùng điệp không dứt, tầng tầng lớp lớp, rối loạn phức tạp tạo dựng nên tổng bộ của Vô Phong. Gạch xanh, ngói đen, tường đen, ngay cả ánh sáng ở nơi đó cũng có vẻ ảm đạm u tối, tiêu điều.

Ngày đó, Vân Vi Sam và Hàn Nha Tứ đứng đối mặt trong phòng huấn luyện, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuyên hết qua cửa sổ khiến Vân Vi Sam nhịn không được đưa mắt nhìn, nhưng mà tầm mắt ngoài cửa sổ vẫn chỉ là tường cao màu đen không giới hạn.

Hàn Nha Tứ biết nàng đang nghĩ gì, biết hi vọng rực sáng trong ánh mắt nàng.

Thế là Hàn Nha Tứ mở miệng nói: "Nhiệm vụ lần này có hơi... Đặc biệt."

Vân Vi Sam nhìn không chớp mắt: "Đặc biệt nguy hiểm à?".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân 2. Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà 3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn 4. Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng =====================================

"Đúng, nhưng cũng đặc biệt... Đáng giá." Hàn Nha Tứ cười, tuy là huấn luyện viên tàn khốc máu lạnh của Vô Phong, nhưng dù sao hắn vẫn quen nở nụ cười trước Vân Vi Sam.

Cuối cùng Vân Vi Sam cũng quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Nha Tứ.

Hàn Nha Tứ nhếch mày: "Khi trước cô từng hỏi ta, khi nào mới có thể rời khỏi Vô Phong, sống cuộc sống tự do tự tại."

"Nhớ cho rõ. Tôi nói là cuộc sống 'hai tay không còn dính máu'." Vân Vi Sam đáp lại hắn.

Hàn Nha Tứ từ chối cho ý kiến.

Vân Vi Sam cười lạnh: "Lúc đó anh đã trả lời tôi, chết, là được rời khỏi Vô Phong."

Hàn Nha Tứ không nhịn được mà khẽ mấp máy khóe môi: "Nhớ cho rõ. Ta nói là, chết, 'mới' được rời khỏi Vô Phong."

"Cho nên..." Vân Vi Sam ngước lên, hai mắt như đuốc, "Anh tìm tôi, là vì đáp án thay đổi rồi à?"

"Không đổi, chỉ là có thêm một đáp mới án." Hàn Nha Tứ đưa một cuộn sách bị niêm phong ra, "Hoàn thành nhiệm vụ này là cô sẽ được rời khỏi Vô Phong, sống cuộc sống mà cô muốn."

Vân Vi Sam hơi rung động nhìn quyển sách đưa tới đó, nàng im lặng, không đưa tay tiếp nhận, cũng không từ chối.

Hàn Nha Tứ cười khẽ một tiếng, hắn biết Vân Vi Sam sẽ không từ chối nhiệm vụ này, dù sao thì ánh sáng hi vọng chợt lóe lên trong mắt đã trả lời thay nàng rồi.

Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Vân Vi Sam còn phải tiếp nhận một loạt huấn luyện đặc biệt.

Lúc Hàn Nha Tứ nói chuyện với cô thì nhỏ nhẹ từ tốn, nhưng huấn luyện cũng không hề có ý nương tay.

Trong thạch thất có một chiếc bàn dài, trên bàn bày sáu cái chén nhỏ, màu chất lỏng bên trong chén nhỏ khác nhau. Vân Vi Sam ngồi ở một đầu bịt mắt bằng miếng vải đen, Hàn Nha Tứ thì ngồi ở một đầu khác.

Vân Vi Sam không nhìn được, chỉ có thể mò mẫm cầm cái bát sứ trước mặt rồi đưa lên mũi ngửi để phân biệt mùi vị.

Hàn Nha Tứ nhàn nhã vừa ăn hạt dẻ rang đường trên giấy dầu trong tay, vừa chậm rãi thuật rõ nhiệm vụ lần này cho Vân Vi Sam nghe: "Tộc Cung thị ẩn cư ở sơn cốc Cựu Tần nhiều năm, đã tự lập thành một phái, không bị ràng buộc bởi quy định của giang hồ nữa, coi Vô Phong là kẻ địch. Địa hình của sơn cốc Cựu Trần hiểm trở, dễ thủ khó công. Bên trong Cung Môn có trạm gác ẩn khắp mọi nơi, cơ quan ám khi thông suốt bốn phương, đề phòng nghiêm ngặt, đổi cương vị luân phiên ngày đêm, chưa từng gián đoạn, người ngoài tộc khó mà tiến vào."

Vân Vi Sam ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chuyên tâm ngửi chén trà trước mặt, sau đó hỏi: "Đây đều là trà?"

Hàn Nha Tứ đáp: "Một chén là thuốc, năm chén là độc."

Thậm chí nàng còn không biết câu hỏi. Vân Vi Sam hỏi tiếp: "Chọn uống một chén à?"

Hàn Nha Tứ cười chứ không trả lời, nói tiếp: "Tộc Cung thị có tổng cộng bốn đời dòng chính, lấy Cung làm họ, lấy Thương, Giác, Chủy, Vũ làm tên. Cung Chủy am hiểu y, độc, ám khí, cung Thương am hiểu rèn đúc binh khí, cung Giác chưởng quản chuyện bên ngoài, phụ trách công việc của gia tộc và hòa giải giang hồ, cung Vũ phụ trách phòng thủ, phòng vệ, thống lĩnh trên dưới Cung Môn."

Vân Vi Sam chọn một chén trong đó, ngửa đầu uống cạn không chút do dự.

Hàn Nha Tứ thở dài: "Chén đó là độc."

Vân Vi Sam nhẹ nhàng lau sạch thuốc còn vương trên khóe môi, trả lời không chú để ý: "Tôi biết."

Hàn Nha Tứ hơi bất ngờ, vẻ mặt đáng suy ngẫm, hắn nói tiếp nhiệm vụ: "Cung Môn đã được trăm năm, gom góp được rất nhiều công pháp bí thuật thất truyền đã lâu trong giang hồ, người võ công cao cường nhiều vô kể, truyền thừa Tân Hỏa đời này sang đời khác. Bọn chúng rất đoàn kết, đồng lòng đối ngoại, khó tan rã được. Mà bây giờ, cuối cùng bọn ta cũng đã tìm được cách tốt nhất để có thể tiến vào Cung Môn, đó chính là giả thành tân nương chờ được chọn."

Nghe tới đây, Vân Vi Sam lại phối hợp cầm một cái chén khác lên, lưu loát uống cạn. Uống xong, nàng tháo miếng vải đen trên mắt xuống thì nhìn thấy Hàn Nha Tứ đang nhìn chằm chằm mình với vẻ thâm sâu.

Hàn Nha Tứ tạm dừng rồi nói: "Đây là chén là thuốc."

Vân Vi Sam đáp: "Uống thuốc độc trước rồi mới uống thuốc giải."

Hàn Nha Tứ hơi hào hứng hỏi nàng: "Sao không uống thẳng thuốc giải?"

Vân Vi Sam nói chắc nịch: "Không trúng độc mà đã uống thuốc giải, vậy thuốc đó cũng là độc."

Chính xác tuyệt đối, không có kẽ hở, Vân Vi Sam vẫn xuất sắc như trước. Hàn Nha Tứ lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Lúc này, Vân Vi Sam mới đáp lời vừa rồi của Hàn Nha Tứ: "Thế, sau khi tiến vào Cung Môn thì sao?"

Hàn Nha Tứ dời ánh mắt đi, không ra vẻ thần bí, trái lại còn tận tình dặn dò đôi chút: "Sau cánh cửa lớn là bốn bề đơn độc, hiểm cảnh không nơi nương tựa, tất cả mọi người đều là kẻ địch của cô, chỉ có thể tin vào chính mình."

Hắn nhấn mạnh: "Nhớ kỹ, là tất cả mọi người."

Vân Vi Sam nheo mắt lại, điểm này, hình như cũng không cần Hàn Nha Tứ đặc biệt căn dặn.

Sau đó Hàn Nha Tứ nhanh chóng đổi sang bài huấn luyện tiếp theo.

Vẫn trong phòng huấn luyện như vậy, hai hàng dấu chân được vẽ bằng vôi trắng xếp thành vòng trên nền gạch xám xanh.

Hàn Nha Tứ dựa vào cột, vừa ăn một nắm hạnh nhân trong tay vừa nói: "Khoảng cách và hướng đi của mỗi dấu chân đều rất chuẩn xác, cô đi theo đó là có thể nắn được các bước chân."

Vân Vi Sam mặc một bộ quần áo màu đen, nàng nghe lời, chậm rãi bước lên đó, luyện tập đi đi về về theo các dấu chân cố định.

Nhưng nàng không hiểu: "Tại sao tôi phải lãng phí thời gian luyện tập thứ vô dụng như này?"

Hàn Nha Tứ nhai hạnh nhân, nói: "Vì để cho cô giống con gái của gia đình gia giáo hơn. Tân nương được chuẩn bị cho thiếu chủ Cung Hoán Vũ của Cung Môn, hắn là người kế vị 'Chấp Nhận' đời tiếp theo của Cung Môn."

Vân Vi Sam vẫn không dừng tại, tiếp tục đi dọc theo dấu chân, nàng nhanh chóng thích nghi được bộ pháp đó.

"Vậy tôi là ai?"

Khi đó nàng hỏi như vậy, con mắt như rất hoang mang nhìn Hàn Nha Tứ.

Hàn Nha Tứ đáp: "Vân Vi Sam, con gái duy nhất của nhà họ Vân, con nhà lái buôn nổi tiếng, nhưng gia cảnh sa sút, bị ép phải tìm kiếm sự che chở của Cung Môn."

Vân Vi Sam hơi sửng sốt, tên đó trùng với tên của nàng, nhưng mà từ một khắc đó trở đi, nàng đã biến thành Vân Vi Sam của trấn Lê Khê, quên đi xuất thân, ngay cả bản thân nàng cũng phải tin vào điều đó.

Giờ phút này, bước chân của nàng chậm lại, Hàn Nha Tứ nói: "Cho nên lời nói và cử chỉ, dáng đi và dung nhan của cô, đều phải phù hợp với thân phận tiểu thư khuê các."

Nói xong, hắn bấm tay bắn ra một viên hạnh nhân, đánh vào mu bàn tay đang vô thức rũ bên người của Vân Vi Sam.