Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 115: Cách xa tôi một chút



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Bởi vì lên sàn thi đấu hai trận, cho nên khi vừa rời game Hà Tấn liền được Hầu Đông Ngạn nghênh đón bằng một cái ôm đầy kích động: “Quá tuyệt vời nha Tấn đại ca! Sắp chạm tới giải quán quân rồi!” Tuy rằng biểu hiện của Hà Tấn trong hai trận đấu vừa rồi có chút chênh lệch so với những gì Hầu Đông Ngạn chờ mong, thế nhưng tốt xấu gì thì Hà Tấn cũng không phải là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa!

Hà Tấn day day huyệt Thái Dương, cả thân lẫn tâm đều tập trung cao độ vào trận đấu cho nên tinh lực hao tổn khá nhiều, vừa rồi còn không thấy gì, song vừa tháo mũ giáp xuống, mỏi mệt liền đánh úp lại ngay.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Hầu Đông Ngạn vừa nằm trên giường vừa lẩm nhẩm: “Nếu thắng liền có năm mươi vạn tiền thưởng, ôi chao, mày cũng được chia phần phải không?”

Hà Tấn nhất thời sửng sốt. Cậu quá mức chuyên chú vào trận chiến của bản thân, thiếu chút nữa đã quên giải đấu này có tiền thưởng…

Nghĩ tới đây, chẳng hiểu vì sao Hà Tấn lại thoáng động tâm một cái, bọn hắn sẽ thắng ư? Nếu thắng, cậu có thể trả lại khoản tiền thiếu của Tần Dương, cũng không cần lo chuyện học phí của học kỳ sau nữa… Nhưng chẳng bao lâu, cậu liền cảm thấy trơ trẽn vì chính suy nghĩ trong đầu mình, bỗng chốc bản thân cứ như một kẻ đi mua xổ số chỉ vì trông chờ trúng độc đắc vậy. Chuyện đánh thắng giải đấu nhận được tiền thưởng có xác suất không cao, Hà Tấn không hy vọng lúc mình chơi game còn mang theo tâm lý ham lợi và cầu may như vậy.

Song, nói đi cũng phải nói lại, đối với trận đấu ngày mốt quả thực cậu có rất nhiều áp lực, dường như áp lực này còn lớn hơn cả những gì cậu phải đối mặt trong kỳ thi đại học nữa kìa…

Khi cả hai sắp đi vào giấc ngủ, Hầu Đông Ngạn đột nhiên ấp úng nói: “À đúng rồi, Tấn đại ca, tao mới nhớ ra một chuyện, chiều mai tao phải đi họp mặt bạn đồng hương, không thể ở trong ký túc xá giúp mày canh cửa được, phải làm sao đây?”

“Hả? Vậy à,” Hà Tấn không phát giác được sự chột dạ ở trong giọng nói của Hầu Đông Ngạn, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời, “Không việc gì, đến lúc đó tao đóng cửa phòng ký túc lại, rồi dán một tờ giấy đại loại như ‘Xin đừng quấy rầy’ ở ngoài là được.”

Hầu Đông Ngạn không cần biết Hà Tấn có biện pháp gì, dù sao thì cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Tần Dương giao, coi như đền đáp ân tình của bữa cơm hôm trước rồi —— Đại thần à, tôi chỉ có thể giúp cậu đến nước này thôi! (=_=)

Sáng sớm ngày kế, Hà Tấn nhận được tin nhắn của Tần Dương, người nọ hỏi cậu giữa trưa có rảnh hay không.

Từ khi vào học tới nay, tuy hai người bọn họ không gặp mặt ngoài đời, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn liên hệ qua tin nhắn.

Chẳng qua là, từ tuần trước, sau khi Tần Dương nhờ Hầu Đông Ngạn mang sườn chua ngọt về cho Hà Tấn thì cậu liền không trả lời tin nhắn của hắn suốt ba ngày. Vì thế cho nên, người chủ động nhắn tin luôn là Tần Dương, bao gồm cả mấy cái tin bình thường như kiểu “Ngủ ngon” hoặc “Chào buổi sáng” linh tinh này nọ.

Lần này Tần Dương nhắn tin, nói là muốn hẹn Hà Tấn đi ăn một bữa cơm trưa, hoặc ra quán cà phê gặp mặt một chút cũng được, chủ yếu muốn bàn với cậu về chuyện trận chung kết trên game.

Vốn dĩ Hà Tấn nghĩ, đội mũ giáp lên game rồi thảo luận cũng được, đâu nhất thiết phải gặp mặt ở ngoài đời, song cậu lại có chút băn khoăn, đây là trận đấu cuối cùng rồi, có lẽ Tần Dương thực sự có chuyện trọng yếu muốn dặn dò, vì thế cũng không từ chối nữa.

“Mười hai giờ gặp tại canteen số hai đi.” Hà Tấn trả lời.

Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng Tần Dương cũng tìm được cái cớ thích hợp để gặp mặt người kia. Hắn hưng phấn y như một thằng nhóc mới rơi vào mối tình đầu, bật dậy khỏi giường, vừa ngâm nga ca hát vừa đi vào phòng tắm tắm rửa. Thay áo sơmi trắng, phối hợp với áo khoác lông dê màu lam thẫm, quần bò Levi’s, giày vải dập nổi vân da nhãn hiệu Gucci… Hắn chăm sóc chỉn chu gọn gàng từ đầu đến chân, còn đặc biệt vẩy hai giọt nước hoa Versace nam lên cổ tay nữa.

Lúc hắn đang định ra ngoài, bỗng nhiên cửa phòng vang lên vài tiếng “cốc cốc”, sau đó là tiếng gọi với vào: “Tần Dương! Có đấy không?”

Tần Dương mở cửa, lập tức bắt gặp Tưởng Bạch Giản đang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp nói gì đã thấy đối phương kinh hãi thối lui về sau một bước: “Ôi đậu má, chú làm cái gì thế…”

“Em mới phải hỏi anh đang muốn làm gì.” Tần Dương nhìn nhìn đồng hồ ở trên vòng tay, rất không kiên nhẫn nói.

Tưởng Bạch Giản kinh ngạc: “Chăm chút bản thân đến linh lung thế này là muốn đi hẹn hò hả?”

Tần Dương cười cười, đẩy đối phương ra ngoài, bản thân cũng đu ra sau đó dứt khoát đóng cửa phòng lại: “Đúng vậy.”

Tưởng Bạch Giản: “…”

Tần Dương: “Anh có việc gì?”

“Cũng không có gì…” Tưởng Bạch Giản vốn chỉ định rủ Tần Dương đi ăn cơm thôi. Trước đây anh vẫn luôn trêu chọc tên nhóc này lạnh lùng lãnh đạm, nhiều người theo đuổi như vậy mà vẫn không tìm ra nổi một cô bạn gái vừa lòng, hiện tại thực sự tìm được rồi, Tưởng Bạch Giản lại cảm thấy có hơi mất mát, muốn hóng hớt mấy câu, nhưng đối phương lại ra vẻ rất vội vàng.

“Không có gì thì em đi trước đây, có hẹn ăn cơm với người ta rồi.” Tần Dương tiêu sái phất phất tay, nhanh chân bước xuống dưới lầu. Thời điểm đến lầu ba hắn còn đặc biệt dừng một chút, xem thử có khi nào Hà Tấn đột ngột bước ra ngoài hành lang hay không, đáng tiếc là không có, phỏng chừng người kia đã xuất phát từ sớm rồi… Hắn cũng không biết vì sao Hà Tấn lại hẹn mình ở canteen mà không phải là dưới lầu ký túc xá, hành động của đối phương thực sự khiến người ta có chút mất mát mà.

Đến cửa canteen số hai, Tần Dương không thấy Hà Tấn, cho nên dùng vòng tay nhắn tin cho cậu: “Ở đâu thế?”

Hà Tấn: “Tầng hai, xếp hàng ở cửa 12.”

Tần Dương nhanh chóng đi lên, bây giờ đang là giờ ăn cơm, trong phòng ăn chật kín người. Hắn vốn đã rất đẹp trai, bình thường bất kể mặc gì cũng khiến nhiều người chú mục, hiện tại lại tỉ mỉ ăn diện một phen, rõ ràng là càng thêm chói loá, một đường hút hoa dụ bướm, chiếm đoạt hết tất cả ánh mắt của đám nữ sinh.

Hà Tấn vừa thấy đối phương mới hối hận vì quyết định qua loa của mình! Sớm biết vậy đã chẳng nhận lời mời ăn cơm của hắn!

Hai người mua hai phần ăn giống hệt nhau, đi quanh nhà ăn một vòng mới tìm được hai chỗ trống, vừa ngồi xuống, mấy nữ sinh gần đó liền đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.

Hôm nay Tần Dương thật sự… không bình thường, cứ như là cái bình phun hormone di động vậy!

Hà Tấn vùi đầu ăn cơm, cũng không dám nói nhiều với hắn, mãi đến khi bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng “A” quen thuộc, mới ngẩng đầu. Ngay sau đó, cậu liền thấy Tưởng Bạch Giản đang bưng khay thức ăn, kinh ngạc mà nhìn bọn họ.

“Sao chú lại ở chỗ này?” Tưởng Bạch Giản hỏi Tần Dương trước, sau lại nhìn về phía Hà Tấn, “Thì ra chú mày ăn cơm với Hà Tấn à!”

Hà Tấn thấy Tưởng Bạch Giản thì hệt như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nói: “Đội trưởng Tưởng, vừa khéo, ở đây có chỗ trống này.”

“Không quấy rầy hai người chứ?” Tưởng Bạch Giản tùy tiện khách sáo một câu, nhưng lại thực tự nhiên mà ngồi xuống, sau đó thản nhiên cười cười nói nói, “Vừa nãy tôi định rủ Tần Dương đi ăn cơm, nhưng cậu ta lại gạt tôi là bận đi hẹn hò rồi cứ thể vứt tôi lại đấy!”

Hà Tấn: “…”

Không gian xung quanh chìm vào im lặng vài giây, rồi đột nhiên vang lên những tiếng nói cười nho nhỏ, xôn xao tựa như tiếng một đàn chim đang đậu giữa đồng lúa lại bị dọa cho kinh sợ mà thoáng cái bay đi. Chẳng biết có phải ảo giác không, chung quy Hà Tấn vẫn thấy những người đó đang nói về Tần Dương và cậu…

Cậu không biết giải thích với Tưởng Bạch Giản ra sao, chỉ cười trừ, vội vàng và nốt cơm rồi chạy trối chết.

Đầu tiên là Hầu Đông Ngạn, sau là Tưởng Bạch Giản, kế đó là tất cả bạn học trong trường… Bọn họ đều sẽ biết…

“Này, em đi nhanh như thế làm chi,” Hai người đi khỏi canteen một quãng thật xa, Tần Dương lẽo đẽo sau lưng Hà Tấn, buồn cười nhìn bộ dáng cuống quýt của đối phương, “Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện nhé?”

Tần Dương đuổi theo, muốn sóng vai đi bên Hà Tấn, không ngờ người kia lại đột ngột đẩy hắn ra, lạnh mặt nói: “Cậu cách xa tôi một chút.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Dương liền thay đổi, ý cười cũng lập tức cứng đờ, còn có vẻ rất là xấu hổ. Hà Tấn cũng ý thức được lời mình nói vừa rồi có phần quá đáng, song lại không muốn xuống nước, vì thế nghiêng đầu gân cổ bảo: “Đi tới quán cà phê trong trường đi.”

Sau đó hai người không nói thêm câu nào, trực tiếp đi tới quán cà phê, bên trong cũng có không ít người!

Tất nhiên rồi, hôm nay là thứ bảy, trường học lại vừa mở cửa sau kỳ nghỉ đông, cho nên chỗ nào cũng có sinh viên tụ tập hàn huyên tâm sự…

Hà Tấn giống như phát bệnh sợ người, do dự chẳng biết nên vào hay ra. Đúng lúc ấy, Tần Dương đột ngột cầm lấy tay cậu, dứt khoát kéo đối phương ra ngoài: “Đi theo anh.”
— QUẢNG CÁO —