Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 135: Ba mày đến



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Không có chỗ để lẩn trốn, trước tầm mắt kinh ngạc cùng phỏng đoán của người kia, Hà Tấn cứng nhắc giơ tay chào tạm biệt, sau đó mở cửa khoang sau, bước lên ô tô.

Tần Dương: “…”

Đến khi chiếc xe rời khỏi bãi đỗ, Hà Tấn vẫn chưa trầm tĩnh lại được, một mực băn khoăn không biết trưởng phòng Cù có hiểu lầm cái gì hay không. Qua một hồi lâu, cậu mới phát hiện không khí trên xe có phần gượng gạo — Bởi vì hành động vừa rồi mà Tần Dương bắt đầu làm mình làm mẩy với cậu.

Thanh niên ngồi trên ghế lái lộ ra vẻ mặt xám xịt như tro, chẳng nói chẳng rằng xem chừng đang cực kỳ buồn bực… Tỉ mỉ chuẩn bị một phen, còn đặc biệt mua hoa hồng, chờ mong có thể tặng cho người yêu một niềm vui bất ngờ, thế nhưng phản ứng của Hà Tấn lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tần Dương.

“Người vừa rồi là sếp của em.” Hà Tấn nhanh chóng lên tiếng giải thích.

“Thì làm sao?” Tần Dương bực bội mà nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, bày tỏ, hắn biết cậu đang lo lắng cái gì, “Chẳng phải đợt thực tập của em sắp kết thúc rồi à?” Kỳ thực, căn bản Tần Dương không hy vọng người nọ ra ngoài làm việc, hắn muốn nuôi người ta, cũng mong Hà Tấn ỷ lại vào mình nhiều hơn một chút.

Hà Tấn sờ sờ cái mũi: “Hiện tại còn chưa nói chắc được, nếu biểu hiện tốt, rất có khả năng được ký hợp đồng. Ở công ty, sếp cũng chiếu cố em nhiều, tuy không xác định sau khi tốt nghiệp sẽ làm ở chỗ này hay không, nhưng đây cũng là một cơ hội, nếu mọi chuyện thất bại chỉ e sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.”

“Xin em đấy!” Gặp đèn đỏ, Tần Dương nhanh chóng dừng lại, quay đầu nói, “Em muốn giấu diếm quan hệ của chúng ta cả đời à?”

Hà Tấn: “…”

Tần Dương không sao hiểu nổi, vì cái gì mà ở trong mắt của Hà Tấn quan hệ giữa hai người bọn họ lại giống “phạm tội” đến như vậy. Giờ đã là năm 202X rồi, nếu một công ty còn vì tính hướng của nhân viên mà khinh miệt với xem thường, vậy thì căn bản nó không đáng để Hà Tấn tận tâm cống hiến!

Phiền muộn không có chỗ trút, Tần Dương hậm hực thúc giục: “Nhanh ra đằng trước ngồi đi, một trước một sau như vậy, muốn nói chuyện cũng rất khó chịu!”

Hà Tấn: “Nhưng đang đỗ đèn đỏ mà…”

Tần Dương: “Nhanh lên, còn hơn mười giây, hiện tại hẳn là không có sếp hay đồng nghiệp của em ở quanh đây đâu.”

Hà Tấn bất đắc dĩ xuống xe, rồi lại nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái, bó hoa và hộp quà kia thật sự quá lớn, cậu chỉ đành ôm nó vào trong ngực.

“Thích không?” Tần Dương hơi hơi bớt giận, nghiêng đầu nhìn người kia, ngữ khí tựa hồ lơ đễnh song ánh mắt lại không che giấu được vẻ ân cần.

“Ừm… Cảm ơn, nhưng sau này đừng mua, em cũng không phải con gái.”

Còn chưa vui vẻ được quá một giây, vừa nghe được nửa câu nói phía sau của Hà Tấn, Tần Dương lại đen mặt, thầm nghĩ người này sao lại thiếu lãng mạn như vậy chứ! Hắn muốn tặng hoa, việc này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, liên quan gì tới chuyện Hà Tấn là trai hay là gái?

Đúng vào lúc ấy, vòng tay của Tần Dương vang lên tiếng nhạc, do đó cả hai liền không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa.

“Alo? Tần đại ca, bác đang lái xe à?” Tần Dương mở video call, người ở đầu dây bên kia có thể nhìn thấy trạng thái hiện tại của hắn.

Hà Tấn cảm thấy giọng nói kia vô cùng quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, hình như là Đại Bàng Giương Cánh ở trong game? Cậu nghiêng đầu nhìn sang, ngay lập tức bắt gặp một gương mặt béo tròn với tóc tai tán loạn và cái miệng còn dính một ít bột phấn màu trăng trắng, đúng là có chút lôi thôi.

“Ừa, đưa A Tấn đi hưởng thụ lễ tình nhân, chuyện gì?” Tần Dương không chút e dè khi nói về quan hệ của hắn và Hà Tấn trước mặt bạn game.

“Chậc chậc, lãng mạn quá nha!” Người nọ cười cười, lại nói, “Em gọi để báo tin tốt lành, phim với áp phích quảng cáo Thần Ma tung ra đã thu được hiệu ứng tốt chưa từng thấy, mấy ngày gần đây, vài công ty giải trí đã gọi điện đề nghị ký hợp đồng với bác, bác có hứng thú không?”

… Công ty giải trí? Ký hợp đồng? Hà Tấn khiếp sợ mà quay sang nhìn Tần Dương!

Tần Dương: “Được, ông giúp tôi xem trước một chút, chọn ra rồi gửi tư liệu sang.”

Người nọ nói giỡn: “Này này, đại ca, em cũng không phải người đại diện chính quy nhé, bác còn dám sai sử em à!”

Tần Dương cười cười: “Bành Vũ Hạo, năng lực của ông mà chỉ dùng để làm một trợ lý cho chương trình game trực tuyến thì đúng là quá uổng.”

Lúc này Hà Tấn mới kịp thời phản ứng, thì ra “Đại Bàng Giương Cánh” chính là trợ lý của Tần Dương khi tham gia chương trình trực tuyến cho Flying Network, chẳng trách giọng nói lại quen như vậy.

Bọn họ trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy, trong khi đó Hà Tấn vẫn chưa hồi phục tinh thần: Nếu Tần Dương chỉ là một người phát ngôn của game, cậu còn có thể an ủi bản thân rằng, sẽ chẳng có ai nhàm chán đến mức đi tìm hiểu người phát ngôn kia đang hẹn hò với ai ở ngoài đời… Nhưng ngộ ngỡ Tần Dương trở thành ngôi sao lớn trong thế giới ảo, vậy thì bọn họ phải làm sao?

Áp lực hiện thực đáp tới thêm một lần nữa, Hà Tấn cảm thấy nhức đầu không thôi, cả tối bất kể ăn cơm hay là xem phim, đều không cách nào chuyên chú được.

Đêm xuống, về nhà, Tần Dương lại quấn lấy cậu đòi làm tình, xong đâu đấy, Hà Tấn mới do dự mà hỏi hắn có muốn gia nhập giới giải trí hay không. Tần Dương chẳng chút để tâm, đáp: “Thừa dịp còn trẻ lăn lộn một hồi cũng tốt, nghe nói giới giải trí rất biết cách tôi luyện con người, kiếm tiền cũng nhanh. Anh không muốn xin tiền của ba nữa, cho nên phải tự tích lũy để gây dựng sự nghiệp của riêng mình.”

Tần Dương nói cũng không sai, hắn đã có suy tính ở trong đầu, nhưng Hà Tấn đột nhiên nhớ tới lời nhờ cậy của Tần ba ba vào mấy ngày trước đó, nhịn không được nói: “Anh có nghĩ, một khi bước vào con đường kia sẽ có rất nhiều người biết đến anh, như thế, cuộc sống của chúng ta có lẽ khó mà bình yên như hiện tại hay không.”

“Vấn đề này lần trước đã nói rồi còn gì? Kỳ thực anh cảm thấy, em chính là không thích ứng. Em thấy đấy, trong game anh cũng nổi tiếng như vậy, thân là vợ của anh, chẳng phải mỗi ngày em đều bị vây xem đó sao, thế nào mà ra hiện thực lại thành tay chân luống cuống?” Tần Dương ôm lấy người nọ, thân thiết nói, “A Tấn, anh cam đoan, bất kể ở đâu, anh cũng sẽ cố gắng che chở cho em. Nhưng em có thể hứa với anh, rằng sẽ vì anh mà dũng cảm hơn một chút hay không? Đừng sợ hãi trước những lời đồn nhảm nhí, mặc kệ bản thân có nổi tiếng hay không, anh đều hy vọng có thể đường đường chính chính đứng cạnh bên em.”

Đường đường chính chính đứng bên nhau – Lời này thực sự rất là hấp dẫn.

Bỗng chốc, Hà Tấn lại nghĩ tới mẹ mình. Đây chính là cái gai cắm thật sâu trong lòng của cậu, trừ khi nó được nhổ bỏ và biến mất hoàn toàn, nếu không, cậu sẽ không có khả năng bước tới một tương lai chói lòa như Tần Dương vừa miêu tả.

Tần Dương lại nói: “Hơn nữa, thế giới nhiều người như vậy, ai cũng bận rộn với cuộc sống của mình, anh lại chẳng phải siêu sao hay thiên vương hạng một, bọn họ hơi đâu mà nhòm ngó cuộc sống của chúng ta?”

“Ài,” Hà Tấn thở dài, “Tùy anh, em cũng không quản chuyện của anh được.”

Tần Dương ôm mặt người nọ, vừa hôn vừa cọ, vừa làm nũng nói: “Em có thể quản chứ, em không vui thì cứ nói với anh. Nếu em thật sự không hy vọng anh bước lên con đường này, anh sẽ nghe theo, chờ sau khi tốt nghiệp liền tham gia vào đội ngũ sáng chín chiều năm giống như là em vậy.”

Hà Tấn bị hắn hôn nhột mà phì cười mấy lượt, né né, ậm ừ cho qua: “Được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi.”

“Vợ à ~~” Tần Dương cảm động, xoay người bổ nhào lên, kế tiếp lại là một hồi ân ái.

Kỳ thực, thời điểm tỉnh táo, Hà Tấn đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân mình, cậu có quyền can thiệp vào tương lai của Tần Dương sao? Hình như là không! Cậu không có lối suy nghĩ an phận ở xó nhà như chị em phụ nữ, đối với tiền đồ và sự nghiệp, cậu còn xem trọng hơn cả người ta.

Ngày hôm sau đi làm, Trưởng phòng Cù không đề cập tới chuyện ở bãi đậu xe vào tối qua, Hà Tấn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Nhưng ngay sau đó cậu phát hiện lượng người thảo luận về “Thần Ma” xung quanh mình càng lúc càng nhiều, mà cậu cũng nhận được không ít tin nhắn hỏi thăm của bè bạn, bao gồm cả Hầu Đông Ngạn: “Tấn đại ca, có phải Tần Dương làm người phát ngôn cho Thần Ma không?”

Hà Tấn: “Ừ, mày cũng biết hả?”

Hầu Đông Ngạn: “Quảng cáo hot thế, có thể không biết được à, bây giờ chúng mày ra sao?”

Hà Tấn: “Rất tốt, có chuyện gì?”

Hầu Đông Ngạn: “Cũng chẳng có gì, chỉ là trên mạng trường đang lan truyền chuyện của mày với Tần Dương, còn có người nói ra chuyện chúng mày là vợ chồng trong game nữa, nói chung là nhiều người quan tâm lắm.”

Hà Tấn: “…”

Hầu Đông Ngạn: “Ựa, kỳ thực phần lớn là bọn hóng hớt thích xem náo nhiệt thôi, không ai nói gì không tốt đâu, mày đừng để ở trong lòng.”

Hà Tấn có thể không để lòng được sao, chung quy, cậu vẫn cảm thấy mỗi lần đến trường đều có rất nhiều ánh mắt dõi theo, không biết tại sao Tần Dương lại có thể chịu đựng được kiểu sinh hoạt lấp lánh dưới ánh mặt trời như vậy.

Vài ngày sau, Tần Dương bắt đầu bận rộn. Có một buổi cuối tuần, khi hai người đang đi ăn, Tần Dương đột ngột nhận được điện thoại gọi tới bàn công chuyện, Hà Tấn chỉ biết hắn đi ký hợp đồng với một công ty giải trí tên là ‘Đông Hoàng International’ mà thôi.

Trước ngày bắt đầu năm học mới, Hà Tấn kết thúc công tác thực tập, trưởng phòng Cù viết cho cậu một phần nhận xét phi thường tốt đẹp, đồng thời hoan nghênh cậu quay về công ty làm việc bất cứ lúc nào. Được khen, Hà Tấn vô cùng vui vẻ, không thể không nói, sự kiện này đã cho cậu thêm vài phần dũng khí, khiến cậu cảm thấy, có lẽ lúc trước bản thân đã quá bi quan rồi.

Khi cách ngày khai giảng không đến một tuần, Hà Tấn máy mắt liên tục, tựa hồ có dự cảm cực kỳ không tốt. Cậu vốn tưởng đây là hệ quả do bản thân sắp phải đối mặt với áp lực của dư luận, nào ngờ khai giảng được ba ngày, Hà Tấn đột nhiên nhận được điện thoại của Hầu Đông Ngạn, đối phương phi thường cấp bách nói: “Tấn đại ca! Ba mày đến đây!”

Hà Tấn chấn động cả người, vừa vội lại vừa hoảng: “Ba tao? Ông ấy đến một mình à?”

“Ừ, hiện tại đang ngồi chờ ở ký túc xá, mày mau mau trở về đi!” Thanh âm của Hầu Đông Ngạn không lớn, Hà Tấn muốn hỏi thêm mấy câu, song người nọ đã dập máy rồi. Lát sau, cậu liền nhận được tin nhắn, “Giường mày đã lâu không ai ngủ, bàn học cũng đóng bụi một tầng dày, có lẽ ba mày đã biết cái gì đó, sắc mặt cực kỳ không tốt, trực tiếp hỏi tao mày đang ở chỗ nào, tao cũng không biết nên ứng phó ra sao nữa!”

Hà Tấn: “…”

Sau khi ở chung với Tần Dương, Hà Tấn gần như không quay lại ký túc xá, lần này vội vã trở về, trong đầu không khỏi suy đoán lung tung. Lẽ nào ba đã biết được chuyện gì, tại sao đột nhiên chạy đến chỗ này, vì cái gì không gọi điện thoại trước, còn mẹ cậu hiện tại đang ở đâu?

Về đến ký túc xá, Hà Tấn vừa thở hồng hộc vừa đẩy cửa bước vào, nhìn người đàn ông già nua tiều tụy đang đứng trước mặt của mình, định gọi một tiếng “Ba”, nào ngờ đối phương đã giơ tay tát cho cậu một cái.

Một người đàn ông ngày thường vốn đã ít nói, gặp lại đứa con trai xa cách nửa năm của mình, dĩ nhiên là trực tiếp cho một cái bạt tai.

Hà Tấn rơi vào trạng thái mụ mị, Hầu Đông Ngạn cũng sợ tới mức giật bắn cả mình, một lúc lâu sau mới kịp thời phản ứng, nhanh chóng đi vòng ra phía trước, đem cửa phòng ký túc đóng lại.

“Hà Tấn! Mày, mày…” Người đàn ông nâng cánh tay còn đang run rẩy, nhíu chặt lông mày, chỉ vào Hà Tấn, lớn tiếng ép hỏi, “Mày nói đi, hiện tại mày đang ở đâu, ở cùng với ai!”

Hà Tấn ôm một bên mặt, toàn thân liên tục trải qua cảm giác nóng nóng lạnh lạnh. Cậu cường ép bản thân dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, hỏi: “Ba, ba biết chuyện gì rồi?”

“Tao biết cái gì à, cái gì tao cũng biết!” Người đàn ông gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ lên, giơ tay muốn đánh, lại bị Hầu Đông Ngạn một phen kéo lại, “Chú à, chú đừng xúc động, ngồi xuống trước đã, có gì từ từ nói!”

Người đàn ông bị Hầu Đông Ngạn lôi kéo, chỉ giương đôi mắt tràn đầy thất vọng và chỉ trích mà nhìn về phía Hà Tấn: “Tết nhất mày cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà đi, tao đã nghĩ mày chỉ là giở tính trẻ con một chút, ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng không vấn đề gì. Tao tin mày tự biết chừng mực, nhưng suốt nửa năm trời, một cuộc điện thoại mày cũng không gọi về nhà, nếu tao không gọi cho thầy giáo của mày, hẳn là vẫn chưa biết mày dám làm ra loại chuyện nặng nghiệp thế này ở sau lưng chúng tao đâu!”

Hà Tấn muốn lên tiếng biện bạch, rằng cậu thực sự thích Tần Dương, ở bên hắn cũng phi thường vui vẻ, nhưng loại chuyện như thế, một người đàn ông bảo thủ đã ngoài sáu mươi có thể hiểu được sao?

Cậu cũng có rất nhiều chuyện tốt đẹp khác muốn nói cho ba biết, tỷ như chơi game kiếm tiền, được đề cử học nghiên cứu sinh, còn tìm được một công việc tốt… Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo như băng của ông, Hà Tấn tựa hồ rụng mất một tầng da, mím môi, một chữ cũng đều nói không nổi.

Cậu có thể chịu đựng được việc mẹ mình lên cơn thần kinh mà lải nhải hoặc nhục mạ đủ điều, nhưng cũng không cách nào chấp nhận, ngay cả ba mình cũng xem mình như quái vật mà đối đãi.
— QUẢNG CÁO —