Hà Tấn mang theo tâm tình mất mát bất an trở về căn hộ thuê chung cùng với Tần Dương. Người nọ còn chưa quay lại, vì thế cậu một mình một người ngồi trên ghế sa lông ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Trên bàn trà có một gốc rau má nho nhỏ, tán lá của nó xòe to gần như sắp sửa che kín thân bồn; trong khay trái cây đựng thanh long và mận còn rất tươi ngon, xem ra mới mua không đến vài ngày; cái giá âm tường bên phải sô pha đặt các loại mô hình Thần Ma mà công ty game đưa tặng; trong phòng bếp còn có hai cái bát được rửa sạch úp ngược, mặt trên phủ một lớp vải thô, đây chính là kiệt tác của mình; cửa phòng ngủ được mở to, có thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong không xót một cái gì, Tần Dương kia lại lười biếng không chịu gấp chăn sau khi thức dậy; đôi dép lê bông mỗi cái một nơi mà vứt chỏng chơ trên mặt đất; tấm thảm trải sàn dùng được nửa năm, đã có chút ố màu, nhưng nhìn vẫn thực là ấm áp… Tầm mắt của Hà Tấn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ chiếu thẳng ra ngoài ban công, màn trời, một màu u tối.
Đây là đất trời của bọn hắn, thế giới của bọn hắn, ở đây bọn hắn giống như một đôi vợ chồng cùng nấu nướng, cùng ăn cơm, không kiêng nể gì mà ôm hôn ân ái, tự do tự tại nói chuyện yêu đương… Nửa năm ngắn ngủi, góc nhỏ không tới năm mươi mét vuông này thế nhưng đã tràn đầy những hồi ức đẹp tươi, thật sự là cậu không dứt bỏ được.
Song, cậu lại không có biện pháp quên đi người cha với sống lưng đã hơi còng, cũng không cách nào phớt lờ người mẹ vì trầm cảm uất ức mà nửa đầu bạc trắng… Cậu không thể để một mình cha gánh vác trách nhiệm chiếu cố người bệnh, nếu tinh thần người phụ nữ kia thực sự có vấn đề, vậy thì đó cũng là trách nhiệm của cậu, cậu trốn cũng không thoát được.
Hà Tấn ôm mặt, khóe mắt cay cay, không biết nên làm cái gì cho phải.
Hơn mười giờ tối, Tần Dương ngồi máy bay gấp trở về từ thành phố C, hắn vừa dùng tư cách khách mời để ghi hình một tiết mục phỏng vấn sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần ở nơi đó.
Hà Tấn nhận được điện thoại báo sắp về đến nhà của Tần Dương thì nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, lấy thanh long ra gọt vỏ rồi cắt thành những miếng con con.
Kỹ thuật cắt gọt hoa quả của cậu rất kém, các miếng lớn nhỏ không đồng đều, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian. Cắt xong, Hà Tấn chia những miếng thanh long này vào hai cái bát thủy tinh, cho thêm chút mật, vừa vặn Tần Dương mở cửa bước vào.
Buông hành lý, thanh niên phong trần mệt mỏi lập tức vội vàng chạy vào phòng bếp, một phen ôm chặt lấy Hà Tấn, cũng không kịp xoay đối phương lại, cứ như vậy mà nhiệt tình hôn lên phần gáy, lỗ tai cùng với nửa bên mặt nghiêng của người ta.
Trên đầu hắn có mùi gel vuốt tóc, thân thể lại mang theo hương vị hỗn tạp của nước hoa, Hà Tấn khẽ quay đầu, đón nhận nụ hôn với làn môi lạnh lạnh, đầu lưỡi nóng cháy của đối phương mà u sầu thật sâu.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Tần Dương hôn như chưa bao giờ được hôn, mười phút trôi qua vẫn không chịu buông tay, còn hừ hừ làm nũng: “Vợ à, anh nhớ em ~”
“… Anh là chó sao, thấy người liền bổ nhào lên hôn hôn liếm liếm, buông tay!” Hà Tấn cười khẽ rồi vỗ nhẹ vào bàn tay ôm chặt thân thể mình, đưa cái bát đặt trên thớt gỗ cho hắn, “Này, mau ăn đi.”
Tần Dương lộ vẻ cảm động, vừa cầm bát vừa vươn cổ ghé mặt qua trộm hôn lên má Hà Tấn một cái, rồi mới lấy dĩa ăn cắm một miếng thanh long đưa vào trong miệng, hỏi: “Mẹ em sao rồi?”
Hà Tấn hạ mắt: “Vẫn ổn, em bỏ nhà ra đi mất nửa năm, tâm tình bà ấy không tốt lắm, lần này em trở về là để hòa giải.”
Tần Dương nghiêng đầu, không khỏi lộ ra vẻ mặt mất hứng. Hắn biết, rất có khả năng gia đình Hà Tấn sẽ là rào cản lớn nhất trên con đường nắm tay đi tới tương lai của cả hai người, cho nên đôi khi hắn cũng “ác độc” mà hy vọng, người kia có thể hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một khi như vậy, Hà Tấn sẽ chỉ có thể ở bên cạnh mình thôi.
Hà Tấn lườm Tần Dương một cái: “Anh đang nghĩ gì?”
Người sau kinh ngạc: “Không nghĩ gì cả!”
Hà Tấn cạn lời: “Suy nghĩ của anh lộ hết lên trên mặt kia kìa.”
Tần Dương: “…”
Hà Tấn: “Em biết anh không quá thích bà, em cũng không đồng ý với quan điểm của bà, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nhưng dù sao thì bà cũng là mẹ của em.”
“Được rồi, anh nhận lỗi là được chứ gì, nhưng thật sự anh rất lo mẹ em sẽ chạy tới chia rẽ chúng ta!” Tần Dương ăn một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Nếu mẹ em bảo em chia tay với anh, em sẽ đồng ý sao?”
Hà Tấn âm thầm giật mình, cười khổ một tiếng, trực giác của người kia chuẩn xác thật, “Không đâu.” Cậu trả lời rất rõ ràng, song trong lòng lại thầm nhỉ: Xin lỗi, Tần Dương, bởi vì có lẽ bà ấy sẽ vĩnh viễn không biết, em từng ở bên anh.
Vì cái đáp án này mà Tần Dương vui vẻ hồi lâu, buổi tối còn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ở trên giường, quấn lấy Hà Tấn đòi làm tình. Hà Tấn chẳng những không cự tuyệt, mà còn chủ động chưa từng thấy.
——- Tôi là phân cách tuyến siêu thuần khiết _(:з” ∠)_ ——-
Sau đó hai người ôm nhau nằm ngủ, Tần Dương hạnh phúc tới mức sắp sửa bay lên đến tận trời xanh.
Vài ngày kế tiếp, công việc vơi bớt, Tần Dương liền quay về trường học. Bởi vì quảng cáo Thần Ma đã được tung ra, cho nên hiện nay hắn không chỉ là hot boy số một vườn trường nữa mà đã thành người nổi tiếng luôn rồi. Hơn nữa, trong số sinh viên mới nhập học cũng có không ít người chơi game Thần Ma, bọn họ bắt đầu truy đuổi Tần Dương như săn thần tượng, đòi kí tên với chụp ảnh chung, vân vân và mây mây… Tuy nhiên, không khí bên trong Hoa đại vẫn có thể coi là rất tốt, Tần Dương cảm thấy mỗi khi ra ngoài, mức độ khiến người ngoái đầu nhìn lại có chút cao hơn, song cũng không đặc biệt phiền hà.
Mãi đến một tuần sau đó, chương trình phỏng vấn mà Tần Dương quay ở đài truyền hình tỉnh H được lên sóng, hôm ấy, Hà Tấn và Tần Dương cùng xem.
Tần Dương trong TV rất đẹp trai, rất có mị lực. Hắn thong dong ứng đối tất cả các câu hỏi của người dẫn chương trình, vừa thanh cao bình tĩnh lại khôn khéo thông minh, có thể nói là hoàn mỹ đến không chê vào đâu được – Sinh viên tài năng khoa cơ khí của Hoa đại, game thủ đệ nhất Thần Ma, người truyền bá với mức thu nhập cả trăm vạn một năm… Một loạt điểm mấu chốt lóe sáng trên người chàng thanh niên mới hai mươi hai tuổi ấy, thật sự là đáng chú ý vô cùng.
Hà Tấn một bên nhìn TV, một bên lặp lại quá trình so sánh nhân vật xuất hiện trên màn hình với người đang ngồi bên cạnh mình.
Hà Tấn quan sát hắn hồi lâu, nói: “Tại sao em cảm thấy trên TV anh như là một người khác?” Đúng vậy, cậu quen với một Tần Dương nhiệt tình, có hơi tùy hứng, có chút xấu xa, thường xuyên bắt nạt rồi lại làm nũng với mình, có đôi khi còn ngu ngu ngốc ngốc (=_=)…
“Đó là đương nhiên!” Tần Dương một phen nắm lấy bờ vai cậu, mạnh mẽ kéo vào lồng ngực của mình, “Anh chỉ thể hiện bộ mặt thật cho em xem thôi.”
Hà Tấn: “…”
Ở cuối tiết mục, Tần Dương lễ phép mà khẩn cầu khán giả ngồi trước TV, nói hiện nay hắn còn đang học đại học, nếu có đàn em trai gái hoặc bất cứ nam thanh nữ tú nào yêu thích hắn, xin hãy thông cảm, hắn không muốn bị quấy nhiễu tâm tình.
Hà Tấn lo lắng hỏi: “Nói vậy có tác dụng không? Giờ anh lên TV, sẽ có càng nhiều người biết đến, trong trường học hẳn cũng càng nhiều người quấy rầy anh đi?”
“Phải chịu thôi, đây là cái giá của sự nổi tiếng, cùng lắm thì anh nộp đơn xin tự học, nhờ bạn bè cho mượn tài liệu ghi chép rồi không cần lên lớp nữa, chỉ tham gia thi cuối kì thôi,” Tần Dương nói xong liền nhìn về phía Hà Tấn, “Em thì sao, gần đây không ai làm phiền toái em chứ?”
Hà Tấn cười cười: “Em học năm tư rồi, hiện tại một tuần chỉ có hai tiết chính, cũng không gặp được người nào.”
Kỳ thật là có, hôm trước lúc Hà Tấn đến trường đã bắt gặp một vài đàn em rất xinh đẹp, các cô ấy ngăn đón cậu để hỏi thăm về đời tư của Tần Dương, còn phi thường vô duyên mà trực tiếp nhắc tới quan hệ giữa hai người, khiến cậu cực kỳ xấu hổ. Tuy nhiên cậu sẽ không kể lại việc này với Tần Dương, bởi vì thời gian của cả hai đã không còn nhiều nữa, cho dù có phiền phức hơn thì Hà Tấn cũng đều nhịn xuống cả thôi.
Tần Dương cầm lấy tay cậu, vuốt ve: “Thế thì anh yên tâm rồi, người anh lo lắng nhất là em.”
Sau khi tiết mục phỏng vấn được trình chiếu, quả nhiên Tần Dương lại càng hot hơn, tựa hồ trong một đêm liền biến thành thần tượng. Vài ngày kế tiếp, hắn lại nhận được không ít hoạt động, đương nhiên cát xê cũng không ngừng tăng lên, thu nhập của hắn cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng kiếm lại càng nhiều.
Có một buổi tối, Tần Dương và Hà Tấn kiểm kê tổng thu nhập của hắn trong ba tháng gần đây. Từ lúc bắt đầu trở thành người phát ngôn của Thần Ma, tất tần tật tiền đóng quảng cáo, chụp hình tạp chí và những hợp đồng ký với các công ty giải trí, đã có tới mấy ngàn vạn đồng! Bởi vì quá bận rộn, nên chương trình trực tuyến của hắn tại Flying Network đã ngừng, hiện tại hắn đang tìm một công ty chuyên quản lý tài chính giúp hắn quản lý tài sản của mình, chuẩn bị tự đầu tư một cái game nho nhỏ.
Tần Dương không giấu Hà Tấn bất cứ một điều gì, vừa kiêu ngạo lại vừa lấy lòng, tựa như bức thiết mong muốn có được sự biểu dương cùng tán thành của Hà Tấn, cũng hy vọng người nọ cảm thấy mình tốt, sùng bái mình, không bao giờ rời khỏi mình nữa.
Coi đây như cái giá phải trả, Tần Dương càng ngày càng bận rộn hơn, thậm chí không có thời gian chơi game cùng Hà Tấn nữa. Tối hôm đó, Hà Tấn một mình đội mũ giáp, đăng nhập vào『 Thần Ma 』.
Thế giới game vẫn náo nhiệt như lúc trước, tất cả bạn bè đều đang online, trong vườn, lúa mạch, ngô đồng đều đã chín, hoa đào cũng nở rộ rồi… Ly Lạc thấy Hà Tấn lên mạng liền rủ rê đi đánh phó bản, nói bọn Thệ Thủy cũng cùng đi, song Hà Tấn lại từ chối, một mình cưỡi Cùng kỳ Liệt diễm, mang theo bảo bảo Thang Viên đi ngắm cảnh ở khắp mọi nơi.
Chỉ một lát sau Thệ Thủy đã gửi tin tới: “Vô Tình đâu, hai người các cậu là định chơi trò thần tiên quyến lữ rồi thoát ly tổ chức đấy hả?”
A Tấn: “Gần đây hắn bận lắm, tôi chỉ lên thu hoạch một chút thôi, các người cứ chơi đi. ^_^ ”
Học theo Thương Hỏa gửi đi một khuôn mặt cười, thế nhưng thật sự là Hà Tấn không cách nào cười nổi. Đi dạo một vòng, cậu mang Thang Viên tới Hoàng thành tìm người bán mứt quả ngày xưa, mua mười que một lượt, ngồi xổm xuống góc đường mà bắt đầu ăn. Mứt quả vừa chua lại vừa chát, đến nước mắt cậu cũng sắp trào ra, tâm tình hoàn toàn không khá lên dù là một chút.
Cậu nhớ tới việc phải đến trường giao luận văn chọn đề án nên quay về ký túc xá một chuyến, vừa ra tới cổng trường thì gặp được một người thoạt nhìn rất giống phóng viên. Người nọ hỏi cậu có phải là Hà Tấn hay không, còn chơi Thần Ma không, thậm chí thẳng thắn nói hỏi quan hệ giữa cậu và Tần Dương có phải là tình nhân không. Hà Tấn tái mặt, đáp: “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Tần Dương, tôi cũng không chơi game, anh tìm nhầm người rồi.”
Rất nhanh sau đó, mẹ Hà Tấn gọi điện thoại tới, hỏi khi nào thì cậu về nhà, còn nói hôm nay đi chợ muốn mua cho cậu vài quả dưa hấu, đáng tiếng loại quả này mùa hè mới có mà hiện tại lại là tiết Đông đầu tháng mười hai.
Hà Tấn lau lau khóe mắt khô khốc không một giọt nước, ôm lấy bảo bảo hệ thống chẳng có linh hồn, hôn nó một cái: “Thang Viên, ba ba sẽ không đến đây một thời gian.”
Một năm trôi qua, hình tượng nhân vật game của cậu đã lớn thêm bốn tuổi, biến thành bộ dáng một thanh niên mười tám. Vốn dĩ cậu muốn bù lại tám năm thiếu hụt của mình trong đoạn thời gian Thương Hỏa lớn dần, thế nhưng hiện tại, xem ra cũng không có cách nào thực hiện được.
Thang Viên bắt được cảm xúc của Hà Tấn, kêu lên vài tiếng “chít chít”, hai mắt ngấn lệ long lanh.
Hà Tấn lưu luyến không rời mà cọ cọ mặt nó: “Ba cũng không biết bao giờ mới có thể quay trở lại, cũng không biết khi ấy, con có còn là con của ba không…”
Thang Viên: “Ba… ba!”
Hà Tấn kinh ngạc mở to đôi mắt, Thang Viên vừa mới gọi mình là “Ba ba” sao? Nó thế mà biết nói!
Thang Viên lại gọi một tiếng “Ba ba!” nữa, lần này còn rõ ràng hơn.
Hà Tấn vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa buồn bã, cậu dùng sức kéo Thang Viên vào trong ngực, dứt khoát nói: “Ba đi rồi, bảo bảo phải nhớ thay ba ba an ủi ba ba kia, vĩnh viễn ở bên hắn, được không?”
Thang Viên vội vã kêu lên: “Ba ba! Ba ba!”
Hà Tấn hôn hôn nó: “Tuy con chỉ là một bảo bảo hệ thống, nhưng con rất thông minh… Ba sẽ nhớ con, Thang Viên bảo bối.”
Thoát game, gỡ mũ giáp xuống khỏi đầu, khuôn mặt của Hà Tấn, đã sớm ướt đẫm.