Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 142: Vỡ nát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đoàn Thư Dung thật không ngờ, Hà Tấn sẽ kiên định cự tuyệt cô như vậy.

Thì ra, ba năm nay người kia đều dùng thủ đoạn này để khiến các cô gái khác buông tha cho mình hay sao?

Vốn dĩ cô nên tức giận. Không biết người khác ra sao, nhưng bản thân cô, tuy lấy cớ “gặp lại bạn cũ”, thậm chí còn nói “muốn chọc giận mẹ Hà Tấn”, song về bản chất, cô vẫn mang theo tâm tình nhìn thấy mối tình đầu để tới đây. Hiện tại vấp phải trắc trở thêm một lần nữa, điều này đối với một người tâm cao khí ngạo như cô mà nói quả thực đáng thất vọng cực kỳ. Thế nhưng kỳ quái chính là, ngoại trừ xấu hổ cùng buồn bực, nội tâm cô còn có một tia đau lòng chẳng hiểu vì đâu.

Phần lớn thế hệ sinh sau đẻ muộn đã không còn thành kiến đối với đồng tính luyến ái, Đoàn Thư Dung cũng vậy. Tuy nhiên mức độ chấp nhận của toàn xã hội với phương diện này vẫn còn rất thấp, nhất là trong con mắt người già, kết hôn sinh con vẫn là chuẩn mực của ‘bình thường’, hơn nữa Hà Tấn còn có một người mẹ như vậy, Đoàn Thư Dung thực sự có thể đoán được những khó xử mà người nọ phải trải qua.

“Được rồi, không nói chuyện của tôi nữa, chẳng phải cậu bảo xem đây như một cuộc hội ngộ giữa những người bạn cũ đó sao?” Hà Tấn cười cười, một lần nữa đeo mặt nạ lên, nói sang chuyện khác, “Cậu xinh đẹp như vậy, tính cách lại vui vẻ dễ gần, hẳn là không thiếu người theo đuổi mới đúng chứ, có phải chưa gặp được ai đủ tốt nên mới độc thân đến tận bây giờ không thế?”

Lời này của Hà Tấn rất có trình độ, cậu không hỏi “có phải cậu yêu cầu cao quá hay không” mà nói “chưa gặp gỡ được người đủ tốt”, xem như trực tiếp nâng tiêu chuẩn kén chồng cùng như giá trị con người của Đoàn Thư Dung lên.

Người sau vì thế mà cảm thấy thư thái hơn nhiều, bắt đầu tâm sự với Hà Tấn về con đường tình yêu của mình.

Bởi vì có một người mẹ mắc chứng trầm cảm uất ức, cho nên ba năm nay, tính tình Hà Tấn được rèn giũa rất nhiều, gần như không chuyện gì khiến cậu không nhẫn nại được. Cậu nghiêm túc nghe Đoàn Thư Dung nói hết, thỉnh thoảng lại khách quan biểu đạt một ít ý kiến và đề nghị của mình, ngữ khí cùng thái độ khi nói chuyện luôn luôn khiêm tốn bình tĩnh, khiến người đối diện thoải mái như cây khô đón gió mùa xuân.

Dần dần, Đoàn Thư Dung bị Hà Tấn hấp dẫn. Lần này, không phải xuất phát từ thứ tình cảm ngây thơ không thể có được năm nào, cũng không phải vì đau lòng hay thương cảm, mà cô bị chính khí chất toát ra từ bên trong Hà Tấn thu hút. Người kia tựa như một vật thể có khả năng phát ra từ trường, liên tục hấp thu tất cả các nguồn năng lượng ở xung quanh, nói chuyện với cậu ta, cho dù có xao động có nóng nảy bao nhiêu đi nữa, đều sẽ bị sự bình tĩnh của cậu trấn an, từ từ bình tâm lại.

So với sự mạnh mẽ, bốc đồng, trẻ trâu của những người bạn cùng lứa xung quanh… Hà Tấn quả nhiên là phi thường khác biệt.

Một bữa cơm ăn mất hơn hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi nhà hàng qua giờ cao điểm, khách khứa bàn bên đều lục tục ra về, hai người mới kịp thời phản ứng.

“Lát nữa anh còn việc gì không?” Đoàn Thư Dung nhịn không được mà hỏi, “Có muốn cùng đi dạo một chút hay không vậy.”

Vốn dĩ lời này phải do nhà trai đề xuất, nhưng Hà Tấn đã biểu đạt ý tứ không muốn hẹn hò, cho nên chắc chắn sẽ không mở miệng. Song, Đoàn Thư Dung lại không muốn cứ như vậy mà chấm dứt với đối phương, cô thật sự có chút để tâm đối với người này, vì thế mới lên tiếng.

Đáy mắt Hà Tấn hiếm thấy mà lộ ra một tia bối rối, nhưng liền biến mất trong giây lát. Cậu gọi phục vụ tính tiền, rồi nói: “Cũng không có việc gì, tôi đi dạo cùng với cậu.”

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đường phố người xe tấp nập, trên đường cái có không ít cảnh sát giao thông và lực lượng bảo an.

“Xảy ra chuyện gì, sao hôm nay đông người như vậy nhỉ?” Đoàn Thư Dung kéo khóa túi xách, nhẹ nhàng đeo lên vai, “Lúc gần đến giờ hẹn tôi còn không thể gọi được taxi, sau phải nhờ ba tôi lái xe đưa tới.”

Hà Tấn không giải thích, bởi vì cậu biết, cách nơi này vài cây số có một ngôi sao sẽ tổ chức họp fans tại cung văn hoá vào chiều nay…

“Nhiều người như vậy, tâm tình dạo phố cũng tiêu tan,” Đoàn Thư Dung bĩu môi, quay sang hỏi Hà Tấn, “Nếu không tôi mời anh đi xem phim nhé.”

“Được.” Hà Tấn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời giăng kín một tầng mây, rõ ràng đã là cuối thu, nhiệt độ cũng không cao, nhưng cậu lại thấy toàn thân khô nóng, vừa rồi ăn xong lưng còn vã ra từng trận mồ hôi. Hà Tấn không thể không dồn lực chú ý lên những chuyện khác, chỉ có như thế mới có thể khống chế bản thân không nghĩ tới cái người đang ở gần ngay trong gang tấc kia.

Hai người tới rạp chiếu phim ở gần khu trung tâm, thuận lợi mua được hai vé của xuất chiếu ba giờ. Hà Tấn lại mua một tách cà phê, vào phòng chiếu, chờ đèn tắt mới phát hiện, toàn thân đều co rúm lại một cách không tự chủ.

Bộ phim một tiếng bốn mươi phút, song Hà Tấn lại không nhập tâm nổi một chi tiết nào, cậu hệt như ngồi trên một cái bàn chông, cứ cách mấy phút đồng hồ lại liếc mắt xem thời gian trên vòng tay thông minh một lượt, ba giờ mười lăm, ba giờ ba mươi, ba giờ bốn mươi lăm… Bốn giờ ba mươi phút…

Cậu nhớ hoạt động họp fans sẽ kết thúc lúc năm giờ chiều, xong xuôi, có lẽ Tần Dương sẽ trực tiếp rời khỏi thành phố Q.

Bộ phim chiếu tới đoạn gay cấn nhất, Đoàn Thư Dung muốn kéo tay Hà Tấn theo bản năng, kết quả vừa nghiêng đầu liền phát hiện người sau đang nhíu chặt lông mày, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lưng ghế trước, dưới ánh đèn lập lòe phát ra từ màn hình, cả khuôn mặt cậu thoạt nhìn tái nhợt lạ thường.

Người nọ nắm hai tay đan nhau, chốc chốc nắm chặt, chốc chốc lại thả ra, tựa hồ đang vô cùng lo lắng.

Đoàn Thư Dung ghé sang nắm tay Hà Tấn, muốn hỏi xem cậu có chuyện gì. Không ngờ người kia lại như bị điện giật mà rụt tay về, đến khi nhận thấy không ổn mới khôi phục vẻ mặt bình thường, cười cười xin lỗi với cô, sau lại chuyển tầm mắt về phía màn hình một lần nữa.

Lúc ấy, Đoàn Thư Dung mới biết, Hà Tấn không thích xem phim, đối phương chỉ vì không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của mình nên mới đồng ý đi cùng. Dù là vậy, chung quy tâm tư của người ta vẫn hoàn toàn không đặt ở chỗ này!

Xem phim xong, Đoàn Thư Dung vốn còn hy vọng có thể cùng Hà Tấn đi ăn một bữa cơm chiều lại đột nhiên cảm thấy chán nản, cô thức thời mà khách sáo mấy câu kiểu như “rất vui vì được gặp lại anh” linh tinh này nọ rồi tạm biệt đối phương.

Nhìn theo bóng dáng ngày một xa dần của cô gái nọ, Hà Tấn suy sụp rũ vai, nhéo nhéo khuôn mặt cười đến cứng ngắc của mình, hoàn toàn trầm tĩnh trở lại.

Cậu chậm rãi đi ra ngoài, muốn gọi taxi, nhưng người đông phố chật, đừng nói ô tô, ngay cả xe máy điện cũng là nửa bước khó rời… Bỗng nhiên vòng tay rung lên mấy tiếng, là điện báo của Hà ma ma, bà hỏi cậu có về nhà ăn cơm chiều này không.

“Mẹ, con đi cùng Đoàn Thư Dung, chiều tối không về, mọi người cứ ăn đi.” Hiện tại trình độ nói dối của Hà Tấn càng ngày càng cao, gông xiềng trên thân, ngụy trang trên mặt, mỗi giây mỗi phút của cuộc sống này đều bức cậu phải diễn trọn vai.

Hà ma ma không nghi ngờ Hà Tấn, ngược lại còn có vẻ vô cùng cao hứng. Dù sao thì những lần xem mắt trước kia, chỉ cùng ăn một bữa cơm đã vội vàng tan rã, trường hợp lần này quả là lâu lắm không thấy rồi, xem ra cũng có hy vọng đây.

Hà Tấn hòa vào biển người cuồn cuộn, ngây ngốc đi về phía trước, đến khi kịp phản ứng thì lại phát hiện mình đã chạy tới cổng cung văn hoá rồi. Bên ngoài tầng tầng lớp lớp người vây quanh, có phóng viên, có bảo an, còn có một số lượng lớn fans nhỏ tuổi cỡ học sinh cấp 2, cấp 3 không có tiền mua vé… Trên tay bọn họ giơ áp-phích, bảng đèn có tên “Tần Dương” hoặc “Thương Hỏa Vô Tình”, hưng phấn mà thét chói tai.

Lúc này đã là năm giờ mười phút, cung văn hoá không có cửa sau, bất kể ra hay vào thì ngôi sao chỉ có thể dùng cổng chính. Cuối cùng, dưới sự bảo hộ và mở đường của nhóm bảo an, một chiếc xe Nanny(*) chầm chậm tới gần, hiện trường lại chấn động thêm một lần nữa…

(*) Xe Nanny: loại xe hạng sang bên TQ, như hình này nè

C142_CT1

C142_CT2

Bên ngoài, người qua đường cũng sôi nổi dừng chân, thích xem náo nhiệt vốn là bản tính của con người, cho dù bọn họ không rõ đầu cua tai nheo gì cả, nhưng vẫn đứng lại để hóng chuyện. Vì thế, hiện trường lập tức đông như nêm cối.

Hà Tấn bị người phía sau đẩy về phía trước, trong lúc nhất thời chỉ thấy hoảng hốt vô cùng, sợ hãi muốn trốn nhưng hai chân nặng tựa đeo chì, ánh mắt cũng như bị dính chặt vào cửa cung văn hoá, hoàn toàn không thể dứt ra.

Năm giờ hai mươi phút, hơn mười bảo an dẫn đầu đi ra từ trong cung văn hóa, chen lấn xô đẩy để mở ra một con đường, mà đám fan ở xung quanh thì điên cuồng hét ầm lên, lớn tiếng gọi ‘Tần Dương’ liên tục.

Ngay sau đó, một người mặc vest đen, mang theo Tần Dương đeo kính phản quang màu tím đi ra, trái tim Hà Tấn bỗng chốc đập dồn, càng đập lại càng đớn đau.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Tần Dương đã an toàn lên xe, chiếc Nanny chậm rãi xuyên qua đám đông mà đi về phía trước, nhóm fan vẫn còn tụ tập ven đường thét chói tai vui vẻ tiễn đưa.

Thời điểm chiếc xe tới gần chỗ Hà Tấn, cậu cố gắng mở to hai mắt, muốn xuyên qua kính xe để nhìn thấy Tần Dương, nhưng cửa sổ thủy tinh lại dán màng phản quang, cho nên rốt cuộc cậu vẫn không nhìn thấy được gì cả.

Trong xe, Tần Dương đau đầu day day vào huyệt Thái Dương, lơ đễnh quét mắt nhìn ra đám fan nhốn nháo bên ngoài, đột nhiên ánh mắt dừng khựng lại.

“Chờ một chút!” Hắn hét to, lái xe lập tức đạp phanh, cả trợ lý lẫn người đại diện đều đồng loạt quay đầu khó hiểu nhìn hắn, tựa hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tần Dương im lặng nhìn đám người ở bên ngoài, rõ ràng người kia cao hơn hẳn so với đám fan nữ.

Đối phương ở bên kia cửa sổ thủy tinh, cách chiếc xe, chỉ vài ba mét…

“Không có gì, đi thôi.” Tần Dương thản nhiên nói.

Chiếc xe chậm rãi di chuyển lần thứ hai, ánh mắt Tần Dương không khỏi liếc về phía bóng người đang ngày càng nhỏ lại ấy, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Ô tô thoát khỏi đội fan đông đảo, di chuyển tới bãi đỗ xe của một khách sạn gần đó, Tần Dương vội vàng đổi xe, yêu cầu lái xe quay ngược trở về.

“Quên cái gì à?” Trợ lý lo lắng hỏi, “Có muốn tôi gọi điện thoại cho bên tổ chức nhờ tìm giúp anh không?”

Tần Dương phất tay: “Không cần, tôi tùy tiện đi dạo một chút, các người nghỉ ngơi trước đi.”

Đám đông còn chưa tan hết, Tần Dương mang theo tâm tư rối bời mà ngồi ở trong xe, một lần rồi lại một lần quét mắt nhìn ngó những nhóm người tụ tập ở bên kia cửa kính.

Đi rồi sao… Lại biến mất rồi sao…

Tần Dương mở vòng tay, tìm được dãy số quen thuộc của người nọ, run rẩy chọn chức năng định vị.

Ngẩng đầu, hắn ngẩn ra rồi đột ngột kêu lên: “Tài xế Phùng, hướng hai giờ có một thanh nhiên áo xám, đuổi theo cậu ta đi.”

Tài xế Phùng: “… A.”

Hà Tấn cũng không biết mình rời khỏi cung văn hoá như thế nào, trời sắp tối rồi, cậu không muốn về nhà, cũng không muốn đi đâu cả, cuối cùng bất tri bất giác bước tới một phố bar. Các quán xá ở đây đèn hoa lộng lẫy, xanh đỏ tím vàng, quả thực có thể mê hoặc ánh mắt người ta.

Cậu tùy tiện vào một quán bar vừa mở cửa, tìm một góc khuất mà ngồi. Phục vụ hỏi cậu muốn uống gì, Hà Tấn thấp giọng trả lời: “7 Up.”

“Ha ha, quý khách, chỗ chúng tôi không có 7 Up, nhưng có Sprite chế thành Cocktail,” Phục vụ đưa menu ra, chỉ vào một loạt Cocktail rồi từ từ giới thiệu.

Hà Tấn lật lật vài trang, tiện tay chỉ vào hình ảnh một chai Martini ở trên menu, nói: “Lấy cho tôi cái này.”

Phục vụ kinh ngạc: “Một chai? Có thể, nhưng chúng tôi yêu cầu thanh toán trước.”

Hà Tấn quẹt thẻ, phục vụ giúp cậu mở chai, sau đó mang một chiếc ly và một ít đá lại đây, để cậu thêm đá rồi mới uống. Hà Tấn chưa từng uống rượu mạnh, rót đầy ly rượu lại thả hai cục đá vào, một hơi uống luôn phân nửa, cay đến mức nước mắt phải chảy ra.

Chủ quán từ xa nhìn thấy, liền bảo phục vụ chú ý một chút, loại khách đến để tìm say này bọn họ đã gặp nhiều, nhất định phải mời đi trước khi có vấn đề xảy ra.

Nửa chén rượu mạnh trôi xuống dạ dày, máu nóng toàn thân Hà Tấn nhanh chóng xông thẳng tới tận đỉnh đầu. Vốn dĩ tửu lượng của cậu cũng không tốt lắm, lại uống trong khi bụng rỗng, có thể nói là men say che mờ hết cả đất trời, rất nhanh trước mắt trở thành một mảnh chao đảo lung lay.

Hà Tấn dán khuôn mặt nóng cháy lên mặt bàn, hai mắt vô thần nhìn chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.

Vì sao say rồi, mà đầu óc vẫn tràn ngập hình ảnh của Tần Dương…?

Cậu lại nghĩ tới một màn ban nãy, người đại diện, nhân viên trang điểm, trợ lý, bảo an… Hà Tấn biết Tần Dương rất hot, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Tần Dương ra đường trong tình cảnh tiền hô hậu ủng như thế này!

Người nọ một thân sáng chói, còn mình, một kẻ qua đường kính cận áo xám quần đen, hệt như một gã nông dân quê mùa lạc hậu.

Bọn họ, rốt cục đã thành người của hai thế giới thực sự rồi.

Cậu, hẳn là nên vui cho người nọ, cậu đã không vì tư tâm mà ngăn cản con đường tương lai xán lạn của Tần Dương… Hắn đã làm rất tốt, hiện tại cũng rất thành công. Hắn có sinh hoạt của hắn, mà mình cũng có cuộc sống của mình, không ai dính dáng đến ai, thật tốt.

… Thế nhưng, vì sao đáy lòng lại nặng trĩu ưu phiền cùng mất mát như vậy đâu?

Nước mắt kìm không được mà ồ ạt trào ra, từ khóe mắt bên trái rơi sang con mắt bên phải, cuối cùng lách tách rơi xuống mặt bàn sạch sẽ.

Cậu cho rằng Tần Dương là một nhúm cỏ mọc trong lòng mình, nào ngờ, hắn lại là một gốc cây đã cắm rễ thật sâu nơi tâm tưởng cậu, ăn vào từng tế bào trên thân thể cậu. Hà Tấn nghĩ mình có thể nhổ tận gốc nó đi, nhưng không, cây dù có chặt, song gốc rễ vẫn còn lưu lại, ba năm trôi qua, mỗi một tấc rễ tàn dư lại đâm chồi nhú lộc, tra tấn cậu đến vỡ nát cả tâm can.
— QUẢNG CÁO —