Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 121: Trị liệu hàn độc (1)



Hắn biết trạng thái hiện nay của Trần Đại Sinh, hôn mê càng lâu càng gay go, cần phải tận lực duy trì trạng thái tỉnh táo.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Không phải đã tỉnh rồi sao.

Quả nhiên, Trần Đại Sinh chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn rõ ràng người trong phòng, nhất thời cười khổ nói:

– Lại ngất đi một lần, số may tỉnh rồi, chỉ là không biết lần sau có vận may tốt như vậy hay không.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi thử đứng lên xem một chút.

Trần Đại Sinh như nhìn người ngốc nhìn hắn, con ngươi lồi ra nói:

– Đứng lên? Ta đã năm năm không có…

Đột nhiên tiếng nói của hắn ngừng lại, trên mặt lộ ra một loại thần sắc cổ quái, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ!

– Ta, hai chân của ta có tri giác!

Hắn kích động nói:

– Tiểu tử, sao ngươi làm được?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Kỳ thực rất đơn giản, bên trong cơ thể ngươi chính là âm khí cực hàn, Tôn Chính Tông kia luyện chế Dung Dung Đan cực dương cho ngươi bổ dưỡng, chỉ có thể trị phần ngọn. Phương pháp trừ tận gốc không chỉ phải trung hoà Hàn Băng, còn phải giải trừ hàn độc. Huyền Hỏa Đan của ta chính là có thể trừ hàn độc, chỉ có điều mới cấp hai, cấp bậc không đủ. Vì lẽ đó còn cần chí dương chân khí phụ trợ chữa thương.

Thời điểm hắn giải thích, Trần Đại Sinh đã dùng hai tay chống lấy vại nước, từ bên trong đứng lên, đồng thời chậm rãi thả hai tay ra.

Lý Thuần Dương chỉ lo hắn ngã, vội vàng đi tới nâng, lại bị Trần Đại Sinh ôm chặt lấy, cả người kích động run rẩy, mừng đến phát khóc nói:

– Đại ca, nhiều năm như vậy, ta rốt cục, rốt cục có thể một lần nữa đứng lên!

– Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt!

Lý Thuần Dương cũng kích động không thôi, ôm chặt lấy Trần Đại Sinh.

Năm năm đau khổ, thời điểm Trần Đại Sinh chịu đủ dằn vặt, Lý Thuần Dương không phải cũng bị dày vò sao.

Trần Đại Sinh lau nước mắt, vui vẻ nói:

– Đại ca, ngươi thật là có một đứa cháu ngoan a! Quá để ta ước ao!

Lý Thuần Dương cười khổ nói:

– Tiểu tử này, tiểu tử này…

Hắn phát hiện mình cũng không biết nên nói cái gì, mới có thể hình dung người cháu này, đột nhiên thở dài nói:

– Ai, nếu sớm một chút đem sự tình của ngươi nói cho hắn, ngươi sẽ không cần chịu nhiều đau khổ như vậy.

Trần Đại Sinh cười to nói:

– Bây giờ ta có thể đứng lên, đã rất vui vẻ, lại không đòi hỏi gì khác.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Trần lão gia tử, qua mấy ngày nữa còn phải thống lĩnh đại quân đông chinh, không nên sa sút như vậy.

– Thống lĩnh đại quân đông chinh?

Trần Đại Sinh sững sờ, lập tức cười to lên.

– Ha ha, tiểu tử ngươi cũng thật biết nói đùa.

Hắn chỉ vào đầu nói:

– Năm đó cả đời chinh chiến, sau này chỉ có thể ở đây hồi ức rồi!

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Nếu không chúng ta đánh cuộc?

Trần Đại Sinh sững sờ, nhìn Lý Thuần Dương đồng dạng mỉm cười, ngạc nhiên nói:

– Đại ca, hắn nói sẽ không phải là thật chứ?

Lý Thuần Dương vỗ vỗ vai của Trần Đại Sinh, thở dài nói:

– Huynh đệ, lần này thương thế của ngươi còn chưa khỏi, lại phải nhờ ngươi xuất chinh.

Con mắt của Trần Đại Sinh trợn trừng, đột nhiên cất tiếng cười to lên.

– Ha ha, không nghĩ tới Trần Đại Sinh ta còn có thời điểm thiết giáp chiến y! Đại ca có lệnh, cứ phân phó là được, không ai dám không theo!

Lý Thuần Dương gật đầu một cái nói:

– Chuyện này đợi lát nữa bàn bạc kỹ càng lại nói.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, trong mắt thả ra ánh sáng, thật giống như nhìn chằm chằm một kho báu, “Khà khà” cười vài tiếng.

Lý Vân Tiêu bị hắn nhìn mà có chút sợ hãi, cảnh giác nói:

– Làm gì? Nhìn cái gì?

Lý Thuần Dương vui mừng nói:

– Tiểu tử ngươi quả nhiên là cấp hai Luyện thuật sư, lần này ta là thật tin tưởng!

Hắn đột nhiên giọng nói xoay chuyển, lộ ra vẻ tham lam, híp mắt cười nói:

– Cấp hai Luyện thuật sư, trên người khẳng định có không ít thứ tốt a? Sau khi Kế Mông kia uống đan dược, có thể trong nháy mắt đột phá đến Vũ Quân, ban đầu ta thực là bị ngươi dao động, bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là chính ngươi làm ra đúng không? Lúc trước ngươi cho Kế Mông kia Thiên Điểu Đan là thứ gì? Ta là gia gia của ngươi, đãi ngộ cũng không thể thấp hơn Kế Mông a.

Hóa ra là doạ dẫm vơ vét!

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Ta nào có vật gì tốt?

Sắc mặt Lý Thuần Dương nhất thời chìm xuống, cáu giận nói:

– Không có thứ tốt? Phủ khố của Lý gia đi đâu rồi? Ngươi cho ta một câu trả lời!

Hắn tức giận đến dựng râu trừng mắt mắng:

– Trời ạ! Lý gia chúng ta tích lũy hơn trăm năm, lại bị ngươi chuyển hết! Chuyển không cũng thôi, thậm chí ngay cả phủ khố cũng không còn, trời ạ, nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy, căn bản là sẽ không tin tưởng! Lẽ nào ngươi ngay cả sơn động cũng không tha?

– Chuyện này...

Trên trán Lý Vân Tiêu bốc lên từng tia từng tia mồ hôi lạnh, sự tình Giới Thần Bi hắn không có ý định cùng bất luận kẻ nào nói, nhìn ánh mắt ăn thịt người của Lý Thuần Dương, mới từ trên người lấy ra một bình đan dược, đưa tới nói:

– Này chính là Thiên Điểu Đan, là một loại đan dược thông qua độc tính kích thích tiềm năng thân thể, sau khi ăn vào, thân thể sẽ rất không khỏe, nhưng chỉ cần dược lực biến mất liền không có vấn đề, hơn nữa sẽ không lưu lại bất kỳ tác dụng phụ.

Tác dụng của Thiên Điểu Đan đối với hắn càng ngày càng yếu, vì lẽ đó giữ lại cũng không có tác dụng, nên hào phóng lấy ra.

– Đan dược không có tác dụng phụ kích phát tiềm năng?

Lý Thuần Dương đại hỉ cầm tới, một phát bỏ vào trong túi, tiếp tục híp mắt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.

– Mịa nó! Sẽ không phải còn muốn bóc lột ta chứ? Ngươi là trưởng bối, nên cho vãn bối đồ vật mới phải.

– Phủ khố đi đâu rồi? Sơn động đi đâu rồi?

– Đây là một bình Vũ Lâm Đan, có thể thanh thần tỉnh não, lúc tu luyện tĩnh thủ tâm thần, có thể loại bỏ tất cả tạp niệm tâm ma!

– Cái gì? Có thể loại bỏ tâm ma?

Lý Thuần Dương vội vàng đoạt tới, gỡ nắp bình xuống, ở trên mũi nghe một hồi, không thể tin tưởng cất vào trong ngực. Trong tu luyện, sợ nhất chính là tâm ma quấy nhiễu, nếu không cách nào bài trừ tạp niệm, tĩnh thủ bản tâm, như vậy tu luyện trái lại có hại vô ích, chớ đừng nói tăng cao tu vi.

Loại đan dược này ở trên thị trường xưa nay đều là có tiền cũng không thể mua được, căn bản sẽ không có người lấy ra bán.

Sau khi Lý Thuần Dương bóc lột hai bình đan dược, cũng theo đó dừng lại, dù sao Lý Vân Tiêu là cháu ruột của hắn, không thể một lần làm tuyệt, sau này còn có rất nhiều cơ hội. Lý Vân Tiêu nhìn hắn giống như xem lợn béo nhìn mình, không khỏi run cầm cập mấy lần.

Lý Thuần Dương đột nhiên “khà khà” nở nụ cười nói:

– Khách nhân đều đến đủ, chúng ta đi ra ngoài đi.

Toàn bộ Lý phủ đều ở dưới thần niệm của hắn bao trùm, phát sinh mỗi một chuyện đều chạy không thoát con mắt của hắn.

Bốn người Tiêu Khinh Vương, Lạc Vân Thường, Cổ Vinh cùng Kế Mông, đã bị Lý Bạch Phong sắp xếp ở phòng nghị sự, các loại chè thơm điểm tâm dồn dập đưa tới.