– Vân thiếu, lần này ngươi lập công lao to lớn nhất, Tần Nguyệt điện hạ chí ít cũng sẽ phong ngươi làm công tước. Chà chà, vậy sẽ thành một môn hai công tước.
Lý Vân Tiêu cười nhạt, lơ đễnh nói:
– Chờ sau khi hắn đăng cơ, ta liền rời đi Thiên Thủy quốc.
Trần Đại Sinh tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ kim lân há là vật trong ao, hắn sớm muộn sẽ cưỡi gió hóa Chân Long.
Nội tâm của Lạc Vân Thường cũng hơi nhảy một cái, có chút kinh hoảng lên, lẽ nào vị đại nhân kia muốn rời khỏi Thiên Thủy quốc sao? Nội tâm của nàng có chút bất an, nhưng rất nhanh liền hạ quyết tâm, bất luận Lý Vân Tiêu đi tới đâu, nàng đều đi theo. Nếu như vậy, chí ít cách người sẽ không quá xa.
800 ngàn đại quân tất cả đều thân mang áo giáp, ở dưới ánh mặt trời một mảnh chói mắt lóng lánh, thật giống như là hải dương khải sắc bao phủ tới. Tùy theo mà đến, còn có quân khí sát phạt, ép thẳng tới văn võ bá quan trên Nghênh quân đài hết sức không khỏe.
– Dừng lại!
Đại quân đến dưới Nghênh quân đài, Trần Đại Sinh đột nhiên hét một tiếng, nhất thời 800 ngàn đại quân cùng dừng lại. Bước tiến chỉnh tề thật giống như máy móc, dĩ nhiên không có một chút sai lầm nào.
– Phụ vương!
Tần Nguyệt hô lớn một tiếng.
Lúc này Tần Chính mới lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, ở dưới Tần Dương cùng Tần Như Tuyết nâng chậm rãi đi tới trước sân khấu, nhìn dưới đài một mảnh ngân giáp lóng lánh chói mắt, nhất thời trong mắt đau đớn.
Hắn dùng thanh âm khàn khàn nhẹ giọng nói:
– Trẫm, suất lĩnh văn võ bá quan ở đây nghênh tiếp đại quân khải hoàn.
Hắn cố ý tăng cao chút âm thanh, muốn lớn tiếng hơn gọi ra, nhưng lại tràn đầy vẻ mệt mỏi, chỉ có những võ giả cao cường kia mới nghe được thanh thanh sở sở.
– Ngày hôm nay, không chỉ có đại quân đánh tan quân địch, đại thắng mà về. Đồng thời, cũng là Thiên Thủy quốc ta tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, là thời điểm tân vương đăng vị.
Tần Chính nói nhất thời làm cho tất cả mọi người chấn động, dồn dập sốt sắng lên.
Ánh mắt của hắn tựa hồ khôi phục một điểm thần thái, lớn tiếng nói:
– Hôm nay ở đây, ta muốn tuyên bố tân vương tiếp nhiệm!
Tần Nguyệt biến sắc, đột nhiên đi lên phía trước quát lên:
– Chậm đã!
Tần Chính nói làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, Tần Nguyệt càng là sắc mặt âm hàn lập tức kêu ngừng.
Nếu để cho Tần Chính trực tiếp tuyên bố thái tử là Tần Dương, như vậy mặc dù tương lai mình đăng cơ, cũng là danh không chính ngôn không thuận. Hắn quả đoán trực tiếp đánh gãy.
– Tần Nguyệt, ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ không muốn phụ vương tuyên bố thái tử?
Tần Dương âm lãnh quát lên, trước mặt mọi người, tuy rằng đều là người của Tần Nguyệt, nhưng thiên địa quân thân sư, chính là nhân luân cương thường. Coi như là thật sự muốn làm phản, cũng tuyệt không dám công nhiên vi phạm.
Tần Nguyệt trầm mặt, trong tròng mắt lướt qua một tia lệ khí, lạnh lùng nói:
– Đương nhiên không phải, chỉ có điều ở trước khi tuyên bố, ta có ba vấn đề muốn hỏi phụ vương!
Tần Nguyệt rút ra một thanh bảo kiếm, giơ lên thật cao, dùng âm thanh vang dội lớn tiếng hỏi:
– Phụ vương bệ hạ, xin hỏi ngài, bảo kiếm trong tay của ta, có sắc bén không!
Tiếng nói của hắn rơi xuống, 800 ngàn đại quân dưới Nghênh quân đài bỗng nhiên quát lên:
– Bén!
Thanh uy rung trời, ngay cả Nghênh quân đài cũng suýt chút nữa sụp xuống. Tần Chính hoàn toàn biến sắc, trong nháy mắt không có chút hồng hào. Tần Dương cũng là một mặt âm trầm, lặng lẽ không nói.
Nội tâm của Tần Như Tuyết một trận khổ sở, nhưng ánh mắt của nàng không ở trên đài, mà là nhìn ở trước đại quân, nhìn thiếu niên anh tư hiên ngang kia.
– Vấn đề thứ hai! Phụ vương bệ hạ, đại quân của ta, có uy vũ hay không!
800 ngàn đại quân cùng kêu lên hét lớn:
– Uy vũ!
Tần Nguyệt lộ ra một nụ cười chiến thắng, nhẹ nhàng bắn bảo kiếm trong tay, phát sinh một tiếng long ngâm phóng lên trời, hắn lớn tiếng quát hỏi:
– Một vấn đề cuối cùng! Bảo kiếm như vậy, đại quân như vậy! Ta, Tần Nguyệt, con của ngài, có thể có tư cách tiếp quản Thiên Thủy quốc này không!
Toàn trường yên tĩnh, tất cả đều vạn phần khiếp sợ, từng cái từng cái kích động dâng trào, chứng kiến một thời khắc vĩ đại của lịch sử!
Tần Chính ở dưới sát khí của đại quân bức bách, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể càng là run rẩy lợi hại, ở trong gió tựa hồ muốn tùy thời đổ đi.
Ngay cả Tần Dương, cũng bị trận thế này cả kinh đến trợn mắt ngoác mồm.
Trong lòng Lý Thuần Dương thở dài một tiếng, quay mặt qua chỗ khác. Hắn nhìn khuôn mặt hờ hững của Tôn nhi dưới đài, nội tâm sinh ra tâm ý vui mừng, thầm nghĩ: Vùng trời này, là của bọn họ.
Dưới đài sắc mặt Trần Đại Sinh ngưng lên, đột nhiên mãnh liệt lớn tiếng quát:
– Khẩn cầu bệ hạ thoái vị!
Một tiếng la lên, nhất thời ngàn vạn hô ứng!
Không chỉ có văn võ bá quan, càng có 800 ngàn đại quân cùng kêu lên:
– Khẩn cầu bệ hạ thoái vị!
– Khẩn cầu bệ hạ thoái vị!
– Khẩn cầu bệ hạ thoái vị!
–...
Tiếng khẩn cầu thoái vị truyền ra vạn dặm, toàn bộ thủ đô ở dưới thanh uy ngập trời kia dị thường yên tĩnh. Chỉ có từng nhóm Cấm Vệ Quân, đứng trên đường cái trống không lắng nghe.
Tần Dương vận đủ khí thế hét lớn:
– Tần Nguyệt, ngươi đây là muốn tạo phản!
Ánh mắt Tần Nguyệt cũng không thối lui chút nào, tiến lên nghênh tiếp cười lạnh nói:
– Phụ vương đã vì quốc gia này trả giá quá nhiều, hiện tại chính là thời điểm hắn di hưởng tuổi thọ, làm nhi tử ưu tú nhất của hắn, nên vì hắn bận tâm, quản lý quốc gia này.
– Hừ! Nhi tử ưu tú nhất?
Tần Dương cười lạnh một tiếng.
– Ai sẽ tin?
Tần Nguyệt lãnh đạm nói:
– Ai dám không tin?
– Ta!
Một thanh âm cực không hòa hài từ phía sau truyền đến, mọi người dồn dập nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn một chút thời khắc này người dám đứng ra, là can đảm cùng sức lực cỡ nào!
Mấy bóng người chậm rãi từ phía dưới đi lên, trên người bọn họ cũng không có khí thế quá mạnh mẽ, nhưng cho người ta một loại cảm giác sùng kính, ở dưới phong độ này, sẽ không nhịn được khiêm tốn lên.
– Trương Thanh Phàm đại sư! Hứa Hàn đại sư! Các ngươi xuất quan?
Tần Nguyệt sững sờ, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ, trong con ngươi xẹt qua vẻ giận dữ. Thời khắc mấu chốt này, dĩ nhiên lại sinh biến số!
– Tần Nguyệt, ngươi rất ngông cuồng a!
Trương Thanh Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời để tâm Tần Nguyệt đột nhiên chìm xuống, hắn ngơ ngác phát hiện, khí thế trên người Trương Thanh Phàm tựa hồ cùng trước đây có chỗ bất đồng! Nếu nói trước đây lộ hết ra sự sắc bén, như núi cao để hắn ngưỡng mộ, hiện tại lại giống như một vũng Bích Thủy, không hề lay động, để ngươi căn bản phát hiện không ra sâu cạn.
Trương Thanh Phàm đi thẳng tới trước mặt Tần Chính, khom người xuống, nhẹ giọng nói: