Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 220: Ngũ hành đỉnh (2)



Ba ngàn trung phẩm nguyên thạch hầu như là một nửa gia sản của hắn, nhưng nghĩ tới mình kẹt ở cửu tinh Đại vũ sư đỉnh cao đã hai năm. Nếu như có thể dựa vào Tử Linh đan này đột phá, coi như là 3 vạn trung phẩm nguyên thạch cũng đáng giá!

– Chúc mừng vị bằng hữu số 133 đấu giá thành công, cho buổi đấu giá ngày hôm nay một điềm tốt! Phía dưới là món đồ thứ hai… Trảm Linh Đao cấp ba, xuất từ tay La Thiên đại sư.

Mai lão tiên sinh mở miệng nói.

– Cái gì? La Thiên đại sư luyện chế Trảm Linh Đao cấp ba?

Ban đầu mọi người vừa nghe đến cấp ba, nhất thời không còn hứng thú. Nhưng nghe là La Thiên luyện chế, lại từng cái từng cái tinh thần phấn khởi, lộ ra vẻ tò mò. Đặc biệt một ít Thuật Luyện Sư, càng là bắt đầu ngẩng đầu lên. Đồ vật cấp ba bọn họ mua cũng vô dụng, nhưng lại có thể nghiên cứu thủ pháp luyện chế của La Thiên đại sư.

Phải biết thuật luyện chi đạo, mỗi một bước đều là liên tục khó khăn, những Thuật Luyện Sư kia vì có thể có tiến bộ nhỏ bé, dù cho ra nhiều tiền hơn nữa cũng đồng ý. Cái này cũng là nguyên nhân vì sao mấy người Trương Thanh Phàm sẽ đối với Lý Vân Tiêu cảm ân đái đức như vậy.

– Ồ? Đồ vật của La Thiên?

Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ khác lạ, cười nói:

– Mặc dù là La Thiên luyện chế, cũng là tác phẩm của hắn lúc tuổi còn trẻ, không nhìn cũng được. Những Thuật Luyện Sư kia lại mất tiền oan rồi.

Mộng Bạch lại bu đầu đến, cẩn thận hỏi:

– La Thiên là nhóm thần tiên nào? Đồ vật cấp ba tính là gì, sư phụ ta cũng có thể luyện!

Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Lý Vân Tiêu, nhìn hắn muốn xoay người lại, vội vàng che đầu nhảy ra, dáng vẻ cảnh giác.

Lạc Vân Thường nhìn mà buồn cười, khẽ cười nói:

– La Thiên đại sư chính là một tên trưởng lão của Công Hội tổng bộ Thuật Luyện Sư, thân là Đế cấp Thuật Luyện Sư, danh vang thiên hạ!

Nàng nói xong, ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên người Lý Vân Tiêu. Thầm nghĩ vị đại nhân kia không phải cũng là Đế cấp sao.

Đế cấp Thuật Luyện Sư!

Tiêu Khinh Vương cùng Trần Đại Sinh đều sợ hết hồn, cấp chín Đế cấp ở trong mắt bọn họ đã là tồn tại như thần, hoàn toàn chỉ có phần ngưỡng mộ.

Lúc này giá cả thanh Trảm Linh Đao kia đã tiêu thăng đến năm ngàn trung phẩm linh thạch, Thuật Luyện Sư không hổ là nghề nghiệp có tiền nhất, một nhóm người đấu giá đến không còn biết trời đâu đất đâu, không chê quý chút nào. Cuối cùng tiêu thăng đến tám ngàn trung phẩm linh thạch mới coi như thành giao.

Lý Vân Tiêu xem mà líu lưỡi, không nhịn được nói:

– Loại đồ vật cấp ba này, lấy thực lực của La Thiên hiện tại, một ngày có thể luyện chế hơn trăm, chẳng phải là một ngày có thể kiếm lời trên 800 ngàn trung phẩm linh thạch sao?

Chính hắn cũng bị cái giá này sợ hết hồn, hai mắt tỏa sáng, cười gằn nói:

– Lần sau bắt hắn luyện mấy ngày, phát tài a.

Mấy người phía sau đều sợ hết hồn, Ân Triêu Dương đầu đầy mồ hôi lạnh nói:

– Vân thiếu, câu nói như thế đừng coi là chuyện cười. Nếu truyền ra ngoài, kia là họa sát thân!

Lý Vân Tiêu mỉm cười không nói, tiếp tục nhìn bán đấu giá phía dưới. Sau đó đều là một ít đồ vật cấp ba, cấp bốn, tình cờ cũng có cấp năm xuất hiện, đều tiêu thăng đến giá trên trời. Quy củ đấu giá của Vạn Bảo Lâu là phòng đấu giá đạt được 20% phí dụng, tính toán như thế xuống, Vạn Bảo Lâu này có thể nói là thiên hạ đệ nhất phú, tuyệt đối không phải nói chơi a!

Rất nhanh, một đồ vật xuất hiện lập tức khiến Lý Vân Tiêu chú ý, con ngươi của hắn dần dần lớn lên.

Mai tiên sinh nhẹ nhàng xoa xoa một tử đỉnh nho nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, khẽ cười nói:

– Cấp năm tử đỉnh này tên là Ngũ Hành Đỉnh, chính là năm đó Đế cấp Thuật Luyện Sư Cổ Phi Dương đại nhân luyện chế. Nó không chỉ là đỉnh lô cấp năm phổ thông, bên trong càng là ẩn chứa Ngũ hành ý cảnh hoàn chỉnh của võ đạo, mặc dù là Thuật Luyện Sư cấp bốn sử dụng đỉnh này, cũng có thể điều động lực lượng thiên địa Ngũ hành, tuy không cách nào bước vào cấp năm, nhưng luyện chế ra sản phẩm siêu cấp bốn cũng cực kỳ có khả năng.

– Dĩ nhiên là Cổ Phi Dương đại nhân lưu lại!

– Cái gì? Ngũ hành ý cảnh hoàn chỉnh? Này há không phải là Ngũ hành đạo quả sao? Trời ạ! Nếu để cho ta tìm hiểu, có thể trực tiếp bước vào Vũ Vương đỉnh cao a!

– Không phải, này không phải một tia võ đạo ý cảnh, mà là vũ ý thực chất a!

– Phí lời, này không phải là một đỉnh lô thuật luyện đơn giản, bản thân còn là một Huyền Binh cấp năm, nắm giữ uy năng lớn lao!

– Tử đỉnh Huyền Binh cấp năm, ẩn chứa Ngũ hành đạo quả, trời ạ, trên đời tại sao có thể có loại đồ vật nghịch thiên này?

– Hừ, ngươi biết cái gì! Lẽ nào đã quên Cổ Phi Dương là Phá Quân Vũ Đế sao? Đừng nói Ngũ hành đạo quả, coi như là bên trong ẩn chứa một tia Cửu Thiên ý cảnh, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Mai lão tiên sinh nghe mọi người nghị luận, trên mặt hiện ra một nụ cười, mở miệng nói:

– Không sai, Ngũ Hành Đỉnh này chính là một trong những món đồ quý giá nhất của lần đấu giá này, giá trị không thể đánh giá, không có giá quy định, chư vị tùy ý báo giá đi.

Mai lão tiên sinh vừa dứt lời, nhất thời toàn trường yên tĩnh lại, không có một thanh âm nào. Nhưng tất cả mọi người đều biết, một hồi bão táp cướp giật sắp xảy ra, bầu trời toàn bộ phòng đấu giá tràn ngập mùi vị hỏa dược.

– Dĩ nhiên là đồ vật của vị đại nhân kia...

Trong mắt Lạc Vân Thường cũng lộ ra một tia khiếp sợ, nàng nhìn Lý Vân Tiêu một chút, muốn từ nét mặt của hắn nhìn ra một ít biến hóa, nhưng thất vọng rồi. Hai mắt của Lý Vân Tiêu như nước, khuôn mặt bình tĩnh phảng phất như không hề lay động.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng cười nói:

– Ân Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đấu giá Ngũ Hành Đỉnh này? Ta cảm nhận được nội tâm của ngươi hết sức không bình tĩnh, lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi.

Trong mắt Ân Triêu Dương loé ra một tia khiếp sợ, thở dài nói:

– Tuy rằng ta đã đạt đến Ngũ hành viên mãn, bước vào Vũ Tông cảnh giới. Nhưng này dù sao cũng là một Huyền Binh cấp năm a, hơn nữa là loại cao cấp nhất! Tuy rằng Vạn Bảo Lâu giàu có, nhưng Huyền Binh cấp năm cũng không phải tùy ý có thể nhìn thấy.

– Hóa ra là như vậy.

Lý Vân Tiêu mỉm cười.

Nội tâm Ân Triêu Dương cảm thấy rất không thích hợp, Lý Vân Tiêu này bất luận nhìn ra sao cũng chỉ có mười lăm tuổi, nhưng vì sao ở trước mặt hắn, lại giống như là đối mặt một vị tông sư, nhất cử nhất động của mình, một lời một ánh mắt đều phảng phất bị đối phương nhìn thấu, cái cảm giác này để hắn cực kỳ không thoải mái.

– Chẳng lẽ Vân thiếu đối với tiểu đỉnh này cũng có hứng thú?

Trong lòng Ân Triêu Dương hơi động, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Không sai, Ngũ Hành Đỉnh này là đồ vật tình thế bắt buộc!

Hắn vừa nói, tất cả mọi người trong phòng nhất thời căng thẳng, ánh mắt hướng chỗ bán đấu giá nhìn lại.