Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 299: Ra biển (1)



Trên mặt Mã Văn Địch hiện ra vẻ giật mình, lần thứ hai quan sát Lý Vân Tiêu. Đoàn Việt là Vũ Tông cường giả nổi danh, bao nhiêu thế lực muốn thu phục hắn mà không được, dĩ nhiên sẽ nghe lời một thiếu niên. Nếu không phải đồ đệ của hắn, chẳng lẽ là con tư sinh?

Còn nhỏ tuổi liền có tu vi nhất tinh Đại vũ sư, xem ra là con riêng độ khả thi rất lớn!

Trong lòng Mã Văn Địch âm thầm có phán đoán, đồng thời cũng đại hỉ không thôi, Đoàn Việt từ trước đến giờ độc lai độc vãng, làm việc dựa vào mình yêu thích, tùy tính mà làm, không có lợi ích lớn bình thường rất khó mời được. Nhưng hiện tại đã có con riêng, sau này có việc từ trên người người này đột phá liền đơn giản hơn nhiều. Người trẻ tuổi mà, tóm lại là ra đời không sâu, dễ dàng khống chế.

– Như vậy rất tốt! Việc này không nên chậm trễ, xin tiền bối dời bước. Mấy người còn lại đã sớm chờ đợi lâu, ta vốn định không tìm được tiền bối, sẽ tìm Vũ Tông khác thay thế. Lần này có thể nói xảo ngộ a.

Mã Văn Địch dùng tay làm dấu mời, vẻ mặt mừng rỡ.

Đoàn Việt lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác ở trước mặt Lý Vân Tiêu làm náo động này, có thể là bị ngột ngạt quá lâu a.

Ba người nhanh chóng hướng về nơi nào đó trong trấn chạy đi, chỉ thấy một chiếc Hổ Vương chiến xa tinh xảo hoa lệ lơ lửng giữa không trung, mặt trên còn khắc một thanh phi kiếm khổng lồ, chính là tiêu chí của Phi Kiếm môn. Ba người nhẹ nhàng bay lên trời, liền hóa thành ba vệt sáng, trực tiếp bay vào trong Hổ Vương chiến xa.

Mã Văn Địch dùng âm thanh vang dội hô:

– Có thể ra biển!

Chiến xa to lớn ở sau tiếng la của Mã Văn Địch, bắt đầu chậm rãi di động lên, hướng về hải vực chạy đi. Toàn bộ biển rộng mênh mông vô bờ, nhưng cũng linh tinh điểm điểm phân bố không ít Huyền Phù Chiến Xa, đều là ra biển săn thú.

– Mời hai vị vào, mọi người đều ở trong phòng chờ.

Mã Văn Địch cười nói, dẫn hai người đi vào trong khoang Hổ Vương chiến xa, nhất thời mấy ánh mắt bén nhọn bắn thẳng đến.

Trong khoang vô cùng rộng lớn, hơn nữa cực kỳ xa hoa. Trên sàn nhà không biết là da của loại động vật biển nào, là một tấm hoàn chỉnh, đạp lên mềm mại cực kỳ thoải mái. Ở trung ương khoang bày một cái bàn tròn lớn, mặt trên bày đặt đồ ăn tinh xảo, hơn nữa còn có không ít linh quả, tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Trên bàn tròn xúm lại một vòng người, hết thảy ánh mắt đều rơi vào trên thân ba người.

– Đoàn lão quái, còn tưởng rằng ngươi bị động vật biển nuốt rồi chứ.

Trên bàn tròn có một lão giả kiểu tóc quái dị, trong tay cầm tẩu thuốc rít một hơi, mặt không hề cảm xúc nói.

– Ha ha…

Đoàn Việt hồng thanh cười to lên.

– Hàn Nha lão quái, là ai lần trước săn thú bị thủy quái nuốt vào trong bụng. Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị tiêu hóa đi ra, ha ha!

Hắn lẫm lẫm liệt liệt đi tới, trực tiếp rút ra hai cái ghế, mình ngồi một cái, đồng thời ra hiệu Lý Vân Tiêu ngồi xuống.

Động tác này của hắn nhất thời gây nên chú ý của mọi người, dồn dập lộ ra ánh mắt kinh ngạc, đánh giá Lý Vân Tiêu một phen. Thấy hắn chỉ là nhất tinh Đại vũ sư mười lăm tuổi, tuy rằng giật mình thiên phú tuyệt vời, nhưng cũng không quá mức chú ý, dồn dập suy đoán là đồ đệ của hắn.

– Đoàn lão quái, ngươi muốn chết!

Trong mắt Hàn Nha lão nhân tuôn ra hàn ý, tay nắm chặt tẩu thuốc, từng vòng nguyên khí theo khói xanh lan ra. Lần đó bị động vật biển cấp sáu Bách Thêu Thiết Oa nuốt xuống, hầu như thành trò cười của tất cả mọi người. Chỉ có điều kiêng kỵ thực lực của hắn, không dám chính diện cười nói mà thôi. Chuyện này cũng là một cây gai trong nội tâm hắn.

Đoàn Việt cũng không sợ hắn, tự nhiên không có kiêng kỵ này, cười lạnh nói:

– Ngươi và ta trong lúc đó nội tình lẫn nhau rõ rõ ràng ràng, ngươi không đánh được ta, ta cũng đánh không được ngươi, mọi người kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi cũng đừng ở trước mặt ta cố làm ra vẻ.

Hàn Nha lão nhân sững sờ, biết mình bị mất mặt, nhất thời không lên tiếng, phiền muộn rít thuốc lá, từng vòng mây khói tung bay ra.

Chóp mũi của Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, khóe miệng khẽ mỉm cười. Biết lão giả này hút không phải là thuốc lá phổ thông, mà là một loại linh thảo vô cùng quý giá, đối với thân thể cùng tu vi có bổ ích rất lớn.

– Ta giới thiệu cho ngươi một hồi, những người này đều là nhân vật có máu mặt tại Thanh Hải trấn, tất cả đều là Lục Hợp cảnh Vũ Tông cấp cường giả.

Đoàn Việt bắt đầu từng cái giới thiệu cho Lý Vân Tiêu, Mã Văn Địch biết quan hệ của bọn họ, mỉm cười không nói, tự mình chuyển cái ghế ngồi ở một bên.

Lão giả hút thuốc lá chính là Hàn Nha lão nhân, thích nhất người khác gọi hắn là Hàn Nha thượng nhân, nhưng mọi người ở sau lưng đều trực tiếp gọi hắn là Hàn Nha lão quái. Còn có một vị trung niên nam tử dáng dấp nho sinh, trên đầu đội khăn nho, chính là Tứ Phương trai Thạch Hoành Tài. Tứ Phương trai là môn phái chủ tu Nho gia hạo nhiên chính khí, vì vậy mỗi người đều là nho sinh văn nhã. Còn có một thanh niên cả người lóe ra hào quang màu đỏ thắm, là Trảm Hổ môn Diêm Phi Dược, màu sắc da thịt trên người, cũng cùng công pháp của bọn họ tu luyện đồng một nhịp thở.

Còn có một đôi vợ chồng nhìn qua chừng hai mươi tuổi, nam mặc cẩm bào màu trắng, dáng dấp thanh tân tuấn dật, nữ một thân lụa mỏng Hải Đường Kim Ti, có vẻ yêu kiều khả ái, mùi thơm quyến rũ. Chính là Tư Đồ Tinh cùng phu nhân của hắn Đường Xảo Xảo. Hai người đều là Vũ Tông cường giả thành danh đã lâu, tại Thanh Hải trấn được hưởng nổi danh, hơn nữa đừng nhìn dáng dấp hai người chỉ khoảng hai mươi, trên thực tế đều là lão quái vật tám mươi, chín mươi tuổi. Tuổi thọ Vũ Tông cường giả vượt xa người bình thường, sống đến năm ba trăm tuổi là cực kỳ bình thường. Tám mươi, chín mươi tuổi ở trong Vũ Tông, xem như là tuổi trẻ.

– Xin chào chư vị, đại danh của chư vị đều như sấm bên tai!

Lý Vân Tiêu khách khí cùng mọi người bắt chuyện, ngoại trừ Hàn Nha lão nhân lạnh rên một tiếng, người còn lại đều dồn dập đáp lại. Dù sao cũng là đồ đệ của Đoàn lão quái, bọn họ cũng không dám không nể mặt.

Đoàn Việt nhìn hắn một bộ nghiêm chỉnh nói bậy, nội tâm âm thầm cười. hắn dám khẳng định tên những người này, Lý Vân Tiêu một cái cũng chưa từng nghe tới. Hắn nhất thời sinh tính trẻ con, trêu tức cố ý làm khó dễ nói:

– Ồ? Ngươi cũng nghe qua đại danh bọn họ như sấm bên tai? Vậy không biết vị Tứ Phương trai Thạch Hoành Tài này có những sự tích gì?

Hắn vừa hỏi, nhất thời tất cả mọi người cũng đều hiếu kỳ nhìn Lý Vân Tiêu.

Trong lòng Lý Vân Tiêu sững sờ, không nghĩ tới Đoàn Việt dĩ nhiên làm khó dễ hắn như vậy, nội tâm cuồng mắng không ngớt, đem nữ tính mười tám đời nhà hắn thăm hỏi một lần, lúc này mới khẽ mỉm cười nói:

– Nghe đồn Thạch đại nhân không chỉ ôn văn nhĩ nhã, học thức uyên bác, hơn nữa một thân Hạo Nhiên Chính Khí Quyết càng là đã tu luyện tới tầng bảy, mà phụ tá võ kỹ hệ “Kim”, ở Nam Hải hải vực này, hiếm có địch thủ.