Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 471: Thất túc đạo quả (1)



Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn, cau mày nói:

- Chưa đủ!"

- À? Nhiều như vậy còn chưa đủ?

Vương Cường mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt thấy thạch thú càng ngày càng gần, hắn nói ra.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Nếu ngươi là võ giả bình thường, đương nhiên đủ. Nhưng ngươi là con của môn chủ Thiên Châu Môn, chút tiền ấy làm sao đủ! Như vậy đi, ngươi viết phiếu nợ cho ta, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đi Thiên Châu Môn đòi.

Hắn thực lấy ra một tờ giấy ra, "Xoát xoát" vài cái đã viết xong, đưa cho Vương Cường ký tên vào.

Vương Cường định nhãn xem xét, há to mồm, run rẩy không ngừng nói:

- Một tỷ trung phẩm nguyên thạch?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ha ha, giá trị của ngươi như thế. Đừng xem bản thân quá cao.

Hai mắt Vương Cường tối sầm, trực tiếp nhắm mắt lại cắn nát tay ấn vào giấy. Dù sao sau khi rời khỏi đây hắn cũng sẽ tránh về Thiên Châu Môn, nếu như hắn có bản lĩnh, chính mình đi đòi. Hắn còn không tin Lý Vân Tiêu dám lên Thiên Châu Môn đòi hỏi số tiền kia.

- Ừ, không tệ!

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm thu giấy nợ lại, lúc này mới thoả mãn nói:

- Đều đứng trong trận pháp đi.

Ba người lập tức đứng trong trận pháp, Lý Vân Tiêu không chút hoang mang đánh ra mấy đạo pháp quyết. Trận pháp dưới chân khởi động, một đạo quang mang bao lấy mọi người, chiến xa dùng tốc độ cực nhanh lao đi, bỏ chạy ra xa xa.

Thời điểm thân ảnh ba người biến mất trên chiến xa, thạch thú rốt cục đuổi theo, một tát đập nát Thanh Lang Chiến Xa thành sắt vụn.

Trong đôi mắt yêu dị của thạch thú nhìn qua mấy đạo hào quang nhạt nhòa, lập tức giận dữ rống lên và đuổi theo.

Trong một vị trí linh khí hóa dịch ở Tu Di Sơn, mười mấy tên võ giả hội tụ cùng một chỗ, cả đám cảnh giác cao độ. Trong không khí tràn ngập hào khí khẩn trương, thỉnh thoảng có hoa lửa bắn ra, tùy thời sẽ bốc cháy dữ dội. Mỗi võ giả tay cầm huyền khí, khẩn trương nhìn chằm chằm trước mặt.

Ở giữa những người này là một trái cây màu tím phát ra linh khí làm cho người ta thèm nhỏ dãi, hơn nữa chung quanh trái cây có gợn sóng nhộn nhạo, dĩ nhiên là lực lượng quy tắc nào đó. Kỳ quái hơn nữa là, phía dưới trái cây này có lá xanh mọc dài ra, dường như tổng cộng có bảy diệp, vào lúc này đã mọc được năm lá.

Khi mỗi phiến lá cây duỗi ra, chấn động trên trái cây càng lúc càng mạnh, võ giả bốn phía càng căng thẳng lên, trong không khí hoa lửa ma sát càng dữ dội. Hơn nữa sắc mặt tất cả mọi người khó coi là, võ giả hội tụ tới càng ngày càng nhiều.

- Sáu lá!

Đồng tử một gã võ giả đột nhiên co rút lại, thả ra hào quang yêu dị. Ánh mắt của hắn nhìn quét qua, mở miệng nói:

- Thất Túc Đạo Quả sắp thành thục, đợi lát nữa tất nhiên không tránh được một hồi ác đấu, ta chỉ sợ sẽ ảnh hướng đến Thất Túc Đạo Quả, không bằng mọi người hợp lực dùng phương thức bình quân giải quyết, với ai cũng có lợi cả.

- Hừ, Thôi Tứ huynh. Thất Túc Đạo Quả chỉ có một cây, mỗi người đều muốn, ngươi làm sao chia đều cho mọi người đây?

Một ngươi khác áo trắng bồng bềnh, sắc mặt vui vẻ nói:

- Tóm lại, ta tuyệt đối không buông tha!

Thôi Tứ là một trong mấy người thực lực mạnh nhất, nam tử áo trắng tên là Tiết Khuyết, hai người đều tới từ bắc vực, hơn nữa thực lực tương đương, nhau, đều là bát tinh Vũ Tông.

Tinh thần mỗi người căng thẳng, Tiết Khuyết nói lời này càng đúng suy nghĩ của mỗi người.

Thất Túc Đạo Quả, hơn nữa là thiên địa sinh trưởng mà thành, ẩn chứa ý cảnh thất túc Vũ Hoàng. Nếu như bọn họ nuốt vào, ngày sau tiến giai Vũ Hoàng càng không có trở ngại nào cả. Hơn nữa tại trong thất túc cảnh, tu luyện tới cửu tinh Vũ Hoàng đại thành dễ dàng hơn người khác rất nhiều.

Loại quả nghịch thiên này chính là bảo vật thiên tài Vũ Tông như bọn họ ước mơ tha thiết.

- Hừ, Thất Túc Đạo Quả mỗi người đều muốn, nhưng không phải người nào cũng có tư cách muốn!

Thôi Tứ cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lăng lệ, nói:

- Phàm là thực lực không đạt tới lục hợp cảnh Vũ Tông, tất cả đều cút ra ngoài ngàn dặm cho ta, nếu không giết không tha.

Lời này vừa nói ra, không ít người sắc mặt biến hóa, vội vàng cảnh giác.

- Đúng vậy, điểm ấy ta đồng ý.

Tiết Khuyết phụ họa nói:

- Không có thực lực Vũ Tông, cho dù nuốt đạo quả cũng không tốt. Huống hồ những kẻ tu vị thấp, đợi lát nữa động thủ cũng chỉ biến thành pháo hôi mà thôi. Đề nghị chư vị đầu óc nên thanh tỉnh lại, không nên bỏ mạng tại đây. Thất Túc Đạo Quả không phải những cặn bã dưới Vũ Tông có thể nhúng chàm.

Trong đó một gã Vũ Vương sắc mặt biến hóa mấy lần, không cam lòng kêu lên:

- Thất Túc Đạo Quả là ta nhất phát hiện ra trước tiên, vì sao cuối cùng không có phần của ta? Ta chính là đại đệ tử Tu La phủ, dù thế nào cũng xem như nhân vật có uy tín danh dự.

Thôi Tứ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không che dấu ý tứ miệt thị, khẽ nói:

- Ngươi là cặn bã trong cặn bã của nam vực, ngoài nam vực ra, người có tư cách vào đây ai mà không có tu vi Vũ Tông!

Tiết Khuyết cũng cười khẽ:

- Đại đệ tử mà chỉ có tu vị như ngươi, nếu là ta thì ta không dám nói ra khỏi miệng đâu. Ta đề nghị, tu vị dưới Vũ Tông chính là đám cặn bã nam vực các ngươi xéo đi.

- Hắc hắc, đồng ý!

Lần này được rất nhiều người phụ họa, những người này là đệ tử trẻ tuổi của ba vực khác tới, đã sớm nhìn người nam vực không vừa mắt. Chính mình vì tiến vào Tu Di Sơn tốn hao cái giá to lớn Cuối cùng nhất vẫn bị Lý Vân Tiêu bóc lột táng gia bại sản!

Sớm biết tiến vào Tu Di Sơn cuối cùng còn phải dựa vào Lý Vân Tiêu, bọn họ cũng không cần bỏ ra món tiền khổng lồ cầu mua danh ngạch của các đại phái.

Nhưng sắc mặt vài tên võ giả âm tầm, một người trong đó tức giận nói:

- Đám tạp chủng các ngươi, nếu như không có nam vực chúng ta, các ngươi lấy cái rắm gì đi vào Tu Di Sơn chứ? Lúc trước vì một danh ngạch, ăn nói khép nép cầu xin, hiện tại đã trở mặt!

- Ha ha, thiên đại tiếu thoại!

Một người đứng ra quát:

- Các phái nam vực đều bị một mao hài tiểu tử đùa nghịch xoay quanh, còn có tư cách nói chuyện danh ngạch? Sớm biết giao tiền có thể tiến vào, quỷ mới cần sự cho phép của các ngươi a? Nếu không xéo đi, vậy thì cứ lưu lại vĩnh viễn cho lão tử!

Khí thế trên người của hắn nhanh chóng bộc phát ra ngoài, bay thẳng tới tên võ giả nam vực.

Đối phương cũng không yếu thế, khí thếVũ Tông căng ra, lực lượng hai bên va chạm vào nhau, không phân thắng bại.

Thế cục thoáng cái phân thành ba phái, những đệ tử dưới Vũ Tông sắc mặt khó coi tới cực điểm, dường như nội tâm đang cực kỳ giãy dụa.

Rốt cục vẫn là lý trí chiến thắng, dưới tình cảnh này bọn họ không có khả năng chiếm được chỗ tốt. Mười mấy tên dưới Vũ Tông tức xanh mặt, nhanh chóng bỏ đi.

Lần này cũng chỉ còn lại mười chín người, phân biệt rõ ràng đứng thành hai phái, đối chọi gay gắt.

Bên nam vực chỉ có tám người, rõ ràng chiếm hạ phong, sắc mặt đều khó coi.