Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 83: Nhất tịch trường đàm (1)



– Không sai!

– Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh của ngươi, thời điểm Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh vận chuyển, có phải là sẽ có cảm giác giống như điện lưu xuyên qua?

– Không sai!

– Hừm, ta biết rồi.

– Hả? Tiểu quỷ, ngươi thật là lợi hại, đều bị ngươi nói đúng, vậy ngươi tất nhiên biết phương pháp giải quyết?

Trong mắt Tiêu Khinh Vương hào quang chói lọi, kích động nói.

– Hả? Tiểu quỷ, tiểu quỷ ngươi đi đâu?

Lý Vân Tiêu trực tiếp đi ra phòng chủ yến, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu gặm đùi dê, ấp úng nói:

– Ăn cơm a, tiểu quỷ không có biện pháp gì tốt. Vừa nãy ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới ngươi cũng thật thà, ngàn vạn lần đừng để trong lòng a, coi như ta không có hỏi.

Toàn trường té xỉu, Tần Như Tuyết “Xì” một tiếng, che miệng mà cười. Từ vừa nãy đến hiện tại, mới lộ ra một tia hài lòng.

Tiêu Khinh Vương cũng chóng mặt, xưa nay không ai dám ở trước mặt hắn như thế.

– Tiểu... ai, gia gia ngươi Lý Thuần Dương ta gọi hắn lão quỷ, phụ thân ngươi Lý Trường Phong ta gọi hắn tiểu quỷ, không gọi ngươi tiểu quỷ, này gọi cái gì? Tiểu tiểu quỷ?

Lý Vân Tiêu nhấp một hớp rượu ngon, nghiêm mặt nói:

– Gọi ta Vân thiếu là được rồi.

Phốc!

Hàn Bách ở bên cạnh trực tiếp phun ra một ngụm rượu, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Vân thiếu...

Trên trán tất cả mọi người đều chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, dám để Tiêu Khinh Vương gọi thiếu gia, tiểu tử này có phải là đầu óc bị ván cửa kẹp, không muốn sống?

Sắc mặt của Tiêu Khinh Vương cũng chìm xuống, lạnh lùng nói:

– Tiểu quỷ, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với người nào không? Không người nào dám ở trước mặt ta xưng thiếu gia.

Đùng!

Lý Vân Tiêu đem bình rượu tầng tầng đặt ở trên tửu án, lạnh lùng nói:

– Thích gọi hay không, không ai miễn cưỡng ngươi. Ngươi không ngại phiền phức, trên bàn nhiều là thịt dê, có thể tắc miệng lại.

Toàn trường đều là mồ hôi lạnh tràn trề, chống đối Tiêu Khinh Vương như vậy, trời ạ, bệ hạ của Thiên Thủy quốc cũng không dám a. Trên trán Tần Chính cũng chảy mồ hôi lạnh.

Tiêu Khinh Vương sững sờ, giận tím mặt, khí thế trên người bỗng nhiên phóng ra, nhanh chân đi về phía Lý Vân Tiêu, mỗi một chân đạp ra, gạch đá xanh trên đất liền vỡ vụn một tảng lớn.

– Vân thiếu, Vân thiếu! Mau mau xin lỗi Tiêu thống lĩnh, ngươi không muốn sống nữa sao!

Hàn Bách vội vàng đẩy Lý Vân Tiêu mấy lần.

Tiêu Khinh Vương đã đi tới trước mặt hắn, hai mắt như đao, mạnh mẽ theo dõi hắn, tựa hồ muốn nhìn xuyên nội tâm của hắn. Người chung quanh đều cảm nhận được cỗ khí thế bá đạo kia, cả người khó có thể thích ứng, dồn dập cách xa.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt ngẩng đầu lên, không sợ hãi chút nào, có chỉ là yên tĩnh vạn cổ bất biến, một đôi mắt sáng như sao, hắn lẳng lặng nói:

– Tiêu Vũ Vương, uy phong thật to a.

Tư!

Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau, tiểu tử này thật sự không muốn sống, hắn điên rồi!

Trong yến phòng, Lý Bạch Phong vội vàng đứng ra, chắp tay nói:

– Tiêu thống lĩnh, Vân Tiêu hắn còn trẻ không hiểu qua sự, mong thống lĩnh đại nhân xem ở lão gia tử...

– Ha ha!

Đột nhiên Tiêu Khinh Vương cười to lên, nhanh chân đi tới, trực tiếp ở sát bên Lý Vân Tiêu ngồi xuống, một cái tát đập ở trên vai hắn, cười nói:

– Hậu nhân của lão quỷ Lý Thuần Dương kia quả nhiên có phong độ, ha ha, sao ta không sinh được hậu nhân thú vị như thế. Vân thiếu liền Vân thiếu, sau này ta gọi ngươi là Vân thiếu!

Rầm! Té xỉu một đám lớn, tất cả mọi người mặt đầy mồ hôi lạnh, Tiêu Khinh Vương lúc nào dễ nói chuyện như vậy?

Tiêu Khinh Vương cũng cầm lên thịt dê trên bàn bắt đầu gặm, nói hàm hồ không rõ:

– Vân thiếu, bệnh này của ta đến cùng có trị được hay không?

Lý Vân Tiêu yên lặng ăn thịt, không lên tiếng.

Tiêu Khinh Vương suýt chút nữa bị nghẹn, truyền âm nói:

– Tiểu tử, chớ quá mức! Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi!

Đôi môi của Lý Vân Tiêu cũng khẽ nhúc nhích, truyền âm nói:

– Mặt mũi? Đệt! Vừa nãy một chưởng kia hạ xuống, xương bả vai của ta đều bể, ngươi dám nói không phải cố ý? Ta nhịn đau đến sắc mặt đều xanh lên, chỉ có thể uống rượu che giấu!

Trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ hơi trầm tư, trầm ngâm nói:

– Vừa nãy nghĩ đến một biện pháp, nhưng bị ngươi doạ, quên hết rồi.

Rào!

Bách quan trọng thần thật vất vả phục hồi tinh thần lại, tất cả đều lần thứ hai ngã chổng vó.

Tiêu Khinh Vương nhìn hắn đau đến trên mặt chảy mồ hôi lạnh, nội tâm âm thầm cười to không ngớt, trên mặt vẫn làm ra một bộ chính kinh.

– Này phải như thế nào mới nghĩ ra?

Lý Vân Tiêu nói:

– Uống rượu, trước tiên theo ta uống chút rượu, biện pháp sau này hãy nói.

– Được, uống rượu!

Tiêu Khinh Vương bưng chén rượu lên, lại là một chưởng vỗ ở trên vai Lý Vân Tiêu, nhìn sắc mặt Lý Vân Tiêu trong nháy mắt tái nhợt, cười to lên.

– Ngày hôm nay Bổn thống lĩnh cùng ngươi uống tới say mới thôi!

Sau khi náo loạn lâu như vậy, hai nhân vật chính, một đã đi, một rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ đó, bầu không khí tiệc rượu cũng không còn.

Trọng điểm duy nhất chính là Lý Vân Tiêu đã từng là trò cười, bắt đầu long trọng tiến vào trong mắt mọi người, không ai dám có lòng khinh thị. Lam Huyền ở sau lưng Lam Hoằng, lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này, đột nhiên cảm thấy lúc trước mình bại bởi người này, thua cũng không oan uổng.

Một lát sau, Tần Chính cũng đứng dậy nói có việc, tiệc rượu liền đến đây kết thúc. Mọi người dồn dập đứng dậy cáo từ, nhưng lúc mỗi người rời đi đều sẽ hơi hướng về phía Lý Vân Tiêu gật đầu lấy lòng. Ngay cả Lam Hoằng cũng cười nói Lý gia có hậu nhân.

Tần Như Tuyết trực tiếp chạy tới, vành mắt đỏ lên nói:

– Vân Tiêu, cảm tạ ngươi.

Lý Vân Tiêu hơi mỉm cười nói:

– Không có chuyện gì, dễ như ăn cháo.

Cô gái nhỏ tựa hồ thay đổi tính tình, có chút trầm mặc lên, khẽ gật đầu, liền theo cung nữ thái giám rời đi.

Lý Bạch Phong trước tiên cùng Tiêu Khinh Vương bắt chuyện, mới hướng Lý Vân Tiêu nói:

– Vân Tiêu, ngươi cùng tứ thúc trở lại hay là…

Lý Vân Tiêu phất phất tay nói:

– Tứ thúc các ngươi đi về trước đi. Có điều, còn không kết thúc đâu.

Hắn nói làm Lý Bạch Phong sững sờ, tựa hồ đăm chiêu, liền dẫn mọi người rời đi. Tiêu Khinh Vương tựa hồ cũng nghĩ tới điều gì, trong con ngươi lướt qua một tia tức giận.

Lý Vân Tiêu lén lút dùng mấy viên đan dược, nhất thời trên bả vai đau xót giảm nhiều, hắn cũng đứng lên nói:

– Tiêu thống lĩnh, trước tiên cáo từ. Chờ ta nghĩ ra biện pháp, liền sẽ nói cho ngươi.

Tiêu Khinh Vương nói:

– Được, ta bất cứ lúc nào cũng đợi Vân thiếu, ngươi đừng quên là được rồi!

Hắn thân có nội thương đã không phải một hai ngày, ngược lại cũng không vội ở nhất thời. Phóng khoáng uống sạch rượu trong chén liền cười to rời đi.

Lần này ngay cả Trần Chân cùng Hàn Bách nhìn hắn cũng triệt để không giống, Trần Chân phục sát đất, thở dài nói:

– Vân thiếu, ngay cả Tiêu Khinh Vương cũng bị ngươi thuyết phục. Huynh đệ ta cũng cảm thấy tự hào a. Làm sao ngươi biết viên Bích Thủy Long Tình Đan kia là độc đan?