Trần Hạo quan sát sau lưng mới phát hiện cửa đá đã biến mất, không thấy dâu nữa, giống như là hắn bị trục xuất khỏi thế giới đó, không cách nào quay trở lại.
“Điều thiếu nhất ở Bí Cảnh Thiên Ma chính là dương khí, huyết nhục, thân thể ngươi cường đại như vậy, chỉ chốc lát sẽ có rất nhiều Thiên Ma tìm đến, đến lúc đó ta sẽ bắt Thiên Ma tinh luyện, thu được thật nhiều lợi ích.”
“Hiện ta đi đâu đây? Trần Hạo quan sát bình nguyên hoang vu mênh mông, ta cũng không thấy các đệ tử khác.”
Đội nhiên sắc mặt Trần Hạo thay Đổi:
- Là ai? Trần Hạo nhìn qua thì nhận ra đó là Tề Dương. Lúc này sắc mặt Tề Dương tái nhợt, Đại chùy trên tay cũng không có, tóc tai tán loạn, hoảng sợ chạy trốn, tựa hồ gặp cái gì đó đáng sợ lắm.
- Trần Hạo cứu ta, ta gặp phải Thiên Ma, Thiên Ma đang truy đuổi ta. Mau cứu ta, ngươi a! “Tề Dương ra sức gào khóc, âm thanh bén nhọn làm người khác run sợ.”
Càng lúc càng tới gần.
- “Đâu có gì truy đuổi ngươi đâu?” Trần Hạo nhìn sau lưng Tề Dương nói.
- “Phải không?”
Mặt Tề Dương hiện ra một nụ cười quỷ bí.
- Ô ô, ô ô ô… đúng lúc này Tề Dương đột nhiên biến thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Trần Hạo. Âm khí thật nặng, hàn khí trần ngập,Trần Hạo có cảm giác như tinh thần của hắn bị kích tích đến lạ thường.
Trần Hạo mỉm cười nói:
- Hứ quả nhiên là Thiên Ma
- Thiên Ma đúng là thiên biến vạn hóa, quỷ kế đa đoan, đánh vào điểm yếu trong tâm tưởng của con người, quỷ bí, âm độc, hiểm ác khó lường, khó trách là vố số người tu đạo rất e ngại Thiên Ma. Thậm chí là đại địch của tiên đạo
" Trước mắt vẫn là cho tên này thành tiên khí đã "
Ngay lập tức có một đạo Thiên Lôi trong cơ thể Trần Hạo đánh ra hướng Thẳng về phía Thiên Ma lập tức nó bị đánh thành một luồn khí trắng
Ầm ầm
Vẻ mặt Trần Hạo Trầm Không vui:
- Ít như vậy. Thiêm Ma chuyển thành tiên khí quá là ít.
- Này muốn đột phá cũng là cần Hơn vạn con Thiên Ma.
- Việc này tính sau trước hết ta hấp tụ nó cái đã.
Sau một lúc Trần Hạo cũng đã chuyển hoá xong. Ngay lúc này một âm thành ồn ào từ xa vang đến:
- "Đó là cái gì? Rương báu?”
- Âm thanh này là phá ra từ phía "Vách Đá " kia.
Không trần chừ lập tức Trần Hạo chạy băng tới “Vách Đá”
Sau một lúc chạy thì Trần Hạo cũng đến được chỗ đó
Mọi người cảm thấy tò mò nên đều quay người tụ tập lại quan sát "Vách Đá ". Trần Hạo đang núp trong góc, cũng thầm quan sát chuyện ở phía xa. Lúc nãy, hắn cũng phát hiện vách đá này có chỗ kỳ lạ rồi, có điều hắn cũng không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên trên đấy lại có rất nhiều "Rương Báu "
Bỗng.
Lý Thiên Mệnh khẽ vươn tay, một thanh phi kiếm nhỏ bắn ra từ tay hắn, bay về phía khe hẹp của vách đá.
“Đinh!”
Trong suy nghĩ của đám đệ tử Vô Tình Tông này, với uy lực từ phi kiếm của Lý Thiên Mệnh, chỉ sợ có thể cắm thẳng vào bên trong vách nham thạch.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, trong nháy mắt khi phi kiếm tiếp xúc với vách đá thì có một lớp màn sáng phát ra, bắn phi tiêu ngược trở lại.
“Kết giới này… có chuyện gì vậy?” Có đệ tử Vô Tình Tông hỏi.
Lý Thiên Mệnh không trả lời mà đi sang đó quan sát vách đá, hình như đang không ngừng tìm kiếm một chỗ nào đó trên vách đá.
Cũng không mất bao lâu, hình như Lý Thiên Mệnh tìm thấy được cơ quan nào đó, rồi bỗng nhiên vào lúc này, toàn bộ khe núi không ngừng chấn động, rung lắc.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Giống như có một người khổng lồ nào đó liên tục lắc mạnh, những tiếng động lớn vang vọng trong khe núi làm cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, đến Trần Hạo cũng nhướn mày lên!
Vách đá trong khe núi đang biến đổi hình dạng?
Vô số sơn động khổng lồ từ từ xuất hiện trên vách đá dựng đứng, cùng lúc đó, vô số đoạn nham thạch cũng nhô ra từ trong khe núi. Những chiếc Rương hồi này cứ thế mà bị kéo vào phía sâu bên trong sơn động.
Từ vách đá ban đầu lại nhô ra một mỏm đá, trên đó được đặt một đống rương báu. Bề ngoài mấy cái rương trông cũng không khác nhau lắm, nhưng màu sắc thì lại không giống nhau.
Tầng dưới cùng của vách đá là một cái rương báu. Chúng trải dài từ dứi vách đá lên tới đỉnh.
"Không phải là mở một cái rương thôi sao? Chuyện này thì khó khăn gì?” Một vị đệ tử Vô Tình Tông xông lên đầu tiên, hắn đã nhìn thấy mục tiêu của mình rồi.
Đệ tử Vô Tình Tông này cũng không quá tham lam, mục tiêu của hắn là rương báu nằm ở tầng dưới cùng. Hơn nữa, so với những rương báu khác thì rương báu này có vị trí thấp nhất, chỉ cần nhảy lên là có thể nhảy tới bệ đá kia.
Chỉ thấy vị đệ tử Vô Tình Tông này dùng một tư thế rất phóng khoáng bay lên rồi đáp xuống chỗ bệ đá nhô ra, khoảng cách giữa rương báu với hắn cũng chỉ còn một bước ngắn thôi. Nhưng đúng lúc hắn vừa mới chuẩn bị khom người để mở rương báu đó thì sắc mặt lập tức thay đổi.