Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 110



Chương 110

Biến động vị trí trên bảng tinh anh là một chuyện hết sức bình thường, nhưng biến động vị trí của mười người dẫn đầu lại thu hút được sự quan tâm của mọi người.

Một lúc sau, Lâm Tiêu, Tụ Linh cảnh viên mãn, kiếm ý bậc 2. Những thông tin này liên tục xuất hiện trong mồm những đệ tử nội môn.

Nửa ngày sau, Lâm Tiêu sau khi cảm thấy được linh khí nồng đậm trong phòng tu luyện thì mới rời khỏi Thiên Sơn Phong. Hắn trực tiếp quay lại Tàng Công Các.

Nếu muốn hỏi về kỹ thuật công pháp thà hỏi Mục lão cho rồi.

“Tiểu tử Lâm Tiêu, mấy ngày không gặp mà đã đánh bại được đệ tử đao tu của lão Lôi rồi.” Mục lão thấy Lâm Tiêu tới gần Tàng Công Các thì đã đứng ở bên ngoài đợi.

“Là do Trần sư huynh nhường thôi, nếu huynh ấy không ép tu vi xuống, chắc là cũng chả đỡ được vài chiêu.” Lâm Tiêu cười nói.

Mục lão: “……”

Mục lão thiếu chút nữa muốn chửi người, ông ta đã từng thấy những kẻ tự khen bản thân, nào đã gặp qua kẻ dùng cách trá hình thế này để khen bản thân.

“Sao nào, hôm nay tới đây để bái sư à? Vi sư sẽ chọn ngày tốt cho ngươi.” Mục lão cười ha ha nói.

Bởi vì mới có tám ngày, tên tiểu tử Lâm Tiêu này đã rời khỏi Phạm Thiên mộ kiếm. Việc này làm cho ông ấy cảm thấy Cảnh lão đầu chắc chắn thua rồi.

Nếu không tên cứng đầu đấy chắc chắn sẽ bắt Lâm Tiêu đợi tới ngày thứ mười.

“Ồ ồ, chuyện này, Cảnh lão nói với ta một câu, bảo ta lúc gặp được ngài thì chuyển lời.” Lâm Tiêu nhớ lại rồi nói.

“Hahaha, nói xem nào, có phải hắn chịu nhận thua, sau đó cảm thấy bản thân xấu hổ nhờ tên tiểu tử nhà người nói hộ. Lão già này, không ngờ lại biết ngại.” Mục Lão cười lớn, tâm trạng vô cũng vui vẻ.

“Không phải, Cảnh lão bảo ta nói –”

Lâm Tiêu học theo bộ dáng và ngữ khí của Cảnh lão.

“Ngươi cứ nằm mơ đi!”

Biểu cảm của Mục lão cứng đờ. “Cái gì, lão già này dám giở trò?” Mặt Mục lão âm trầm.

Lâm Tiêu cũng không hiểu mà lại giơ tay ra.

“Hả? ngươi định làm gì?” Mục lão nghi ngờ hỏi lại.

“Cảnh lão nói, tiền bối cứ kiểm tra rồi biết.” Lâm Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ.

Hai lão đầu này cứ như là hai con nhím. Cứ âm âm hiểm hiểm, có gì thì nói rõ đi. Lại còn bắt hắn làm người đứng giữa.

Mục lão nắm lấy cổ tay của Lâm Tiêu, bắt đầu truyền linh lực vào thăm dò.

Một lúc sau vẻ mặt của Mục lão có thể coi như là đặc sắc đổi màu liên tục. Từ đỏ sang đen, rồi lại từ đen sang trắng…..

“Ngươi, ngươi là người à??? Làm sao mới tám ngày mà đã đạt tới mức này, ngươi làm cách nào???”

Mục lão thu tay, nhìn Lâm Tiêu như nhìn quái vật.

Lâm Tiêu chớp mắt. Sao tự nhiên ngài lại mắng người như vậy chứ.

Hắn chỉ dùng tám ngày này khổ luyện một chút thôi mà.

“Tám ngày mà luyện bộ công pháp đểu của Cảnh lão lên tới cảnh giới này, kiếm ý tăng lên một bậc rưỡi, mà tu vi là Tụ Linh cảnh viên mãn?”