Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 30



Chương 30

Bàn tay khổng lồ không cách nào phá được vừa nãy, vậy mà đã bị dòng sông kiếm khí này quét sạch.

Hai đại hán sững sờ.

Nữ tử áo lam cũng sững sờ.

Chưởng lúc này là vị nào đánh ra vậy?

Có một nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi tới sau lưng nàng nhẹ giọng nói: “Kiếm pháp Thiên Minh? Lục Văn Viễn sư huynh là gì của ngươi?”

Nữ tử quay phắt đầu lại, hai mắt kinh ngạc.

Người đang đứng sau lưng nàng chính là nam tử trẻ tuổi tu vi tầng ba Tụ Linh cảnh, vậy mấy chục đạo kiếm quang kia là do hắn đánh ra?

Điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là câu mà đối phương vừa nói.

“Ngươi, ngươi quen ca ca của ta???” Lục Minh Nguyệt trợn hai mắt nói.

“Hoá ra là muội muội của hắn. Ta quen ca ca của ngươi, cũng nhận sự nhờ vả của hắn.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

Câu này của hắn đương nhiên không phải nói thật.

Mà sự thật là, Lâm Tiêu nhìn thấy nữ tử này đánh ra một trong những sát chiêu của bộ kiếm pháp Thiên Minh. Mà hắn lại tìm thấy một đoạn nội dung có liên quan.

Kẻ có thể tự mình hấp thụ năng lượng kiếm khí, lĩnh ngộ kiếm pháp Thiên Minh chính là Lục Văn Viễn. Một kẻ được xếp trong hạng 10 thiên tài kiếm sĩ, nhưng trong một lần đi thám hiểm, không cẩn thận mất tích. Lúc người trong tông môn tìm được chỉ còn lại có cây kiếm.

Bởi vì có được kí ức của đối phương, lúc Lâm Tiêu nhìn thấy Lục Minh Nguyệt thi triển kiếm pháp thì chợt nhớ ra.

“Chậc chậc chậc, tiểu tử, ngươi mới ở tầng ba Tụ Linh cảnh mà dám anh hùng cứu mỹ nhân, đầu ngươi úng nước rồi à!!” Hai đại hán khinh bỉ nhìn Lâm Tiêu.

Còn về việc đối phương vừa đỡ được một chưởng kia thì hắn cũng chả thấy làm lạ, ai mà chả có đồ để hộ thân.

Chỉ là, ngươi có thể chặn một trưởng, vậy còn chưởng thứ hai, thứ ba?

Lâm Tiêu cũng chả thèm để ý hạng người này, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lục Minh Nguyệt: “Ngươi có thể cho ta mượn kiếm!”

“Ngươi, ngươi……hắn là cường giả Luân Hải cảnh, ngươi không phải đối thủ, mau chạy thôi.” Lục Minh Nguyệt vội vàng nói.

Tu vi hai người cũng chả hơn nhau là mấy, nàng ta không muốn làm liên lụy người khác.

“Vậy thì cũng muộn rồi, ngươi cảm thấy mấy kẻ kia sẽ tha cho ta sao?” Lâm Tiêu cười một cái rồi cầm lấy thanh kiếm trong tay Lục Minh Nguyệt

Oanh!

Cảm giác quen thuộc lại tới! một đoạn ký ức hiện lên trong đầu hắn.

Cuộc sống của Lục Minh Nguyệt như tua nhanh trong đầu hắn. Cảm thấy sự hiểu biết về kiếm pháp Thiên Minh lại càng thêm rõ.

Đây cũng được hả?

Lâm Tiêu hơi chút sửng sốt.

Hắn vốn tưởng bản thân chỉ có thể tiếp thu của những người đã chết, lại không nghĩ rằng còn hiệu quả đối với người sống.