Sắc trời dần tối, Minh Châu cùng Thiên Nhi trở vào nhà.
Nhưng mà căn nhà của cô cũng tối đen không một chút ánh sáng.
- “ Sao thế nhỉ? Mọi người đâu hết rồi?”
Vừa dứt lời, ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến từ từ hiện ra, tựa như một phép màu, lung linh huyền ảo trong không gian tối tăm, đẹp đến kì lạ.
Thiên Nhi chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra thì đèn trang trí bắt đầu sáng lên, chiếc đèn pha lê trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp đẽ. Soi sáng chiếc bánh sinh nhật hai tầng, trên đó vẽ hình một đóa hoa hồng xanh, cùng dòng chữ 'chúc mừng sinh nhật tuổi 17 - Hoàng Thiên Nhi', theo đó là 17 ngọn nến bé bé, lung linh.
Cùng lúc đó, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
Thiên Nhi cực kì ngạc nhiên, mắt hình như ươn ướt.
Sinh nhật cô, không phải là quên, mà là chưa từng nhớ.
Kế từ sinh nhật năm cô 6 tuổi đến bây giờ, là lần đầu tiên cô được đón sinh nhật thực thụ.
Vậy nên chỉ biết ngây ngốc mà nhìn, không có bất kì một phản ứng gì.
- “ Hoàng Thiên Nhi, chúc mừng sinh nhật lần thứ 17.” - Một câu nói, đồng thanh vang lên, làm Thiên Nhi bừng tỉnh.
- “ Mọi người...”
- “ Đừng cảm động quá! Đến đây, đón sinh nhật đi, 11 năm rồi, em chưa được đón sinh nhật, đúng không?”
Thiên Nhi ngoan ngoãn bước lại bên chiếc bánh sinh nhật.
17 cây nến, 17 tuổi. Vậy là cô lại lớn hơn một tuổi rồi, người ta nói, tuổi 17 là lứa tuổi đẹp nhất đời người, có đúng là như thế không nhỉ?
- “ Ước một điều ước đi và thổi nến. Điều ước ngày sinh nhật, là điều ước linh nghiệm nhất đấy.”
Thiên Nhi nở nụ cười, nhìn những người có mặt trong phòng, cuối cùng nhắm mắt, ước một điều ước, điều ước dành cho những người mà cô yêu thương nhất.
Khoảnh khắc 17 ngọn nến vụt tắt là khoảnh khắc cô bắt đầu bước vào lứa tuổi 17, lứa tuổi của sự trưởng thành.
- “ Thiên Thiên, lớn hơn một tuổi rồi hãy nhớ là yêu thương tớ nhiều hơn nghe chưa? Tớ mãi mãi thương cậu nhất nhà. Sinh nhật vui vẻ, Thiên Thiên!” - Thiên Vy nói.
- “ Anh không biết nói gì cả, chỉ cầu mong cho em hạnh phúc mà thôi. Thiên Thiên, đời này, em là người mà anh biết ơn nhất, là người em gái mà anh thương nhất. Sinh nhật vui vẻ nhé!”
- “ Anh Lâm, từ trước đến nay em chưa bao giờ nói, nhưng anh là người anh trai tuyệt vời nhất. Cảm ơn anh.”
- “ Anh khóc bây giờ đấy!”
- “ Chúc mừng sinh nhật em, em gái!” - Minh Châu nói.
- “ Thiên Thiên, sinh nhật vui vẻ!” - Thiên Duy.
- “ Mới ngày nào, con còn là một cô bé con suốt ngày quấn quýt bên mẹ, mà bây giờ đã lớn thế này rồi. Tâm Lan nhất định sẽ rất vui, rất tự hào về con, vì vậy hãy sống thật hạnh phúc nhé. Cô sẽ thay mẹ con, dõi theo và che chở cho con. Sinh nhật vui vẻ, con gái.”
- “ Cảm ơn cô!”
- “ Nhìn con bây giờ, làm bác nhớ đến Tâm Lan quá, con càng lớn càng giống mẹ. Tâm Lan của tuổi 17 cũng xinh đẹp như thế này. Sinh nhật vui vẻ, Thiên Thiên.”
Người cuối cùng lên tiếng là Thiên Phong
- “ Hoàng Thiên Nhi, lớn nhanh lên, anh đợi em!”
Thiên Nhi bỗng bật cười, cái gì mà lớn nhanh lên cơ chứ? Anh cũng chỉ hơn cô có 1 tuổi.
- “ Trước đây, anh từng hứa, khi nào hoàn thành sẽ cho em xem...”
- “ Thiết kế của anh?”
- “ Ừ, cái này tặng cho em.”
Nói rồi, anh lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình bông hoa hồng, được cắt gọt tinh xảo, mặt ngoài đính đá màu xanh lấp lánh, cánh hoa được đính những viên kim cương màu đen nhỏ xíu, tinh xảo vô cùng. Chính giữa bông hoa có một sợi dây nhỏ rũ xuống, nối với một trái tim bé xíu màu bạc, trên đó có một chữ P Rất đẹp!
- “ Cái này, anh làm bằng tất cả tình cảm của mình đấy, hy vọng em sẽ thích.”
Anh vòng tay qua, đeo sợi dây chuyền ấy vào cổ Thiên Nhi. Trên làn da trắng như tuyết, sợi dây chuyền lấp lánh, nổi bật, đẹp đến lạ. Và cũng kể từ ngày hôm đó, Hoàng Thiên Nhi có thêm một đồ vật bất ly thân.
- “ Thiên Nhi, sinh nhật vui vẻ!”
- “ Cảm ơn anh, em rất thích!”
- “ Đã xong phần tặng quà, bây giờ đến phần hấp dẫn nhất...” - Thiên Lâm.
- “ Hấp dẫn nhất?”
- “ Cắt bánh sinh nhật!”
Bàn tay cầm dao khẽ run run
Cũng đã bao nhiêu lâu rồi, cô không biết đến cảm giác cắt bánh sinh nhật nhỉ?
Con dao trong tay khẽ nhấn xuống, cắt vào chiếc bánh sinh nhật, cũng là cắt đi những buồn đau của quá khứ, để mở ra tương lai hạnh phúc phía trước.
Và sau đó, là phần không thể thiếu của mỗi buổi sinh nhật, trét bánh kem!
Người mở màn là Thiên Vy, sau đó mọi người cũng hùa theo. Hai người lớn cũng bất chấp tuổi tác, trở lại với cái tuổi hồn nhiên ngày xưa, vui đùa cùng đám trẻ.
Đối tượng bị tấn công đầu tiên tất nhiên là Thiên Nhi, nhưng không hiểu sao, sau một hồi nháo nhác thì ai cũng lem luốc, bánh kem dính đầy mặt, tóc, và cả quần áo. Đến cả con Mark, đối tượng vô can nhất, chỉ vì đói bụng mà cũng bị vướng vào cuộc, bộ lông đen điểm vài đốm trắng của nó bây giờ xanh xanh đỏ đỏ trông là buồn cười.
Người duy nhất còn “trong sạch” là Thiên Lâm, chỉ vì vào nhà lấy ly nước mà thoát nạn, nhưng quay ra, thấy một đám hỗn loạn nhem nhuốc như thế, lập tức gào lên
- “ Mấy người thật quá đáng, công sức hai ba tiếng đồng hồ của tôi, tại sao chưa đầy 5 phút đã thế kia?” - Tay run run chỉ vào cái bánh hai tầng không còn nguyên vẹn.
- “ Đối tượng công kích tiếp theo là anh Lâm.” - Thiên Vy hét lên, ngay lập tức, đám người từ tấn công lẫn nhau, chuyển đối tượng truy sát.
- “ Aaaa, cứu tôi với!!!”
Thiên Lâm vội vàng bỏ chạy nhưng làm sao thoát khỏi móng vuốt của 7 con người gian xảo kia, chỉ một lát liền bị tóm lại. Và chính thức trở thành người thảm hại nhất trong đám, vừa không ăn hiếp được người ta chút nào, vừa bị hợp sức bắt nạt.
Nên kết thúc trận chiến, đám người vui vẫn cứ vui, con Mark đói vẫn cứ đói, Thiên Lâm đáng thương vẫn cứ đáng thương.
***
Trên sân thượng
Trời đã về đêm
Cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động những tán lá cây.
Thiên Nhi hôm nay rất vui, ngày hôm nay cô hiểu hơn về mẹ, ngày hôm nay cô gạt bỏ hết được những buồn vui của quá khứ. Hôm nay, cô có thêm một người chị gái, hôm nay cô được đón một sinh nhật thật sự bên những người cô yêu thương.
Và hôm nay, là lúc, cô bước đến nơi cuối con đường mình đi, là lúc, cô nắm lấy đôi bàn tay của người mà mình yêu nhất, thực hiện lời hứa, cùng anh bước tiếp quãng đường đời còn lại.
Thiên Nhi quay qua nhìn người con trai bên cạnh, anh vẫn nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt xanh đen tràn ngập dịu dàng cùng yêu thương. Khuôn mặt còn dính một vệt bánh kem dài, nhem nhuốc y như chú mèo nhỏ. Làn gió nhẹ thổi qua, làm góc áo sơ mi của anh bay lên, trong đêm đen, người ấy, cứ như một giấc mơ vậy, đẹp đẽ mà huyền ảo.
Người ta nói rằng, cuộc đời con người là một cuốn sách, mà ở đó chúng ta phải tự viết lên những hồi ức, viết lên tương lai cho riêng mình. Cuốn sách về cuộc đời cô, sẽ không bao giờ hoàn hảo nếu không có anh.
Thiên Nhi bỗng nhiên vươn cánh tay ra, quẹt nhẹ một đường qua má anh, rồi cho tay vào miệng, như một đứa trẻ.
- “ Làm gì vậy?”
- “ Em muốn ăn bánh kem.”
Thiên Phong bật cười
- “ Anh cũng muốn ăn.”
- “ Hả?”
Rồi nhân lúc cô đang ngu ngơ chưa hiểu gì hết, anh cúi xuống, phủ môi mình lên môi cô. Mềm mềm, ấm ấm, ngọt ngào như hương vị của viên kẹo ngọt, như hương vị của tình yêu đôi lứa đắm say hạnh phúc. Ngọt ngào lan vào tận trong tim!
- “ Rất ngon!” - Thiên Phong nở nụ cười, nụ cười của anh tươi sáng, rạng rỡ như ánh trăng bừng lên trong đêm đen.
Thiên Nhi cũng cười, chỉ là khuôn mặt đã sớm hồng lên.
- “ Phong, em muốn đi hẹn hò.”
- “ Hẹn hò?”
- “ Vâng, từ nhỏ đến giờ, em chưa được hẹn hò bao giờ.”
- “ ...Được, ngày mai anh sẽ trốn làm đưa em đi hẹn hò. Như những cặp đôi khác.”
- “ ... “ - Cặp đôi khác người ta đâu có trốn làm!
- “ Nhưng những cặp đôi khác khi hẹn hò thì sẽ làm những gì?”
- “ Em không biết.”
- “ ... “
- “ Được rồi, cái này anh sẽ tự nghiên cứu, còn bây giờ, xuống dưới đi, khuya rồi, sẽ cảm lạnh đấy!”
***
Hôm sau
Thiên Phong và Thiên Nhi bắt đầu một ngày hẹn hò.
- “ Bây giờ đi đâu hả anh?”
- “ Ra công viên.”
- “ Công viên? Hẹn hò là phải ra công viên hả?”
- “ Ừ, anh nghe nói thế.”
- “ Ai chỉ anh đấy?”
- “ Thằng Duy.”
- “ ... “ - Ai đó có vẻ cái gì cũng biết.
- “ Thực ra anh có hỏi ba, nhưng ba anh bảo, ngày xưa ba còn không biết đến khái niệm thế nào là hẹn hò nữa, mẹ toàn quên trước quên sau, thành ra chẳng có buổi hẹn hò nào trọn vẹn cả. Vì thế nên anh phải đi hỏi Thiên Duy.”
- “ ... “
***
Bầu trời hôm nay trong xanh lắm, không một gợn mây, giống như tâm trạng của con người vậy, những tia nắng ban mai nhè nhẹ chiếu xuống hai bóng người đang nắm tay nhau đi trên con đường dài.
Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần đen, giày đen, tóc đen, đôi khuyên tai cũng màu đen, thoắt ẩn thoắt hiện.
Còn cô gái, một bộ váy màu trắng dài trên đầu gối một chút, tóc đen dài thả tự do, khuôn mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hạnh phúc.
Hai người họ, như đối lập lại như hòa hợp với nhau, một đen, một trắng, tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ, hoàn hảo.
Công viên của buổi sáng sớm mang theo một mùi hương mát lạnh, tinh khiết của cây cỏ.
Thiên Nhi nhìn thấy những cặp đôi, đang cùng nhau đạp xe trên bãi cỏ.
- “ Em cũng muốn đi xe đạp.”
- “ Em biết đi không?”
- “ Không.” - Rất ngây thơ mà lắc đầu.
- “ ... “
- “ Nhưng em muốn đi!”
- “ Được rồi, anh dạy em.”
Thế là hai người rủ nhau đi thuê một chiếc xe đạp màu đen, à cái này tất nhiên là do Thiên Phong chọn.
Sau khi giảng cho cô một đống luật lệ của việc đi xe đạp, anh quay qua
- “ Em hiểu gì không?”
- “ Chỉ cần đạp cho cái này quay quay là nó sẽ chạy đúng không?”
- “ ... Tương tự thế, nhưng em phải biết giữ thăng bằng, nếu không sẽ té.”
- “ Được rồi, để em thử. Từ bé đến giờ em mới được ngồi qua cái này nha, nhìn ngộ ngộ.”
- “ ... “
Thiên Nhi leo lên chiếc xe đạp, bắt đầu thực hiện giấc mơ còn dang dở của tuổi thơ - tập xe đạp!
Cô rất nghe lời, đạp cho cái bàn đạp quay quay, nhưng khổ một nỗi là không điều khiển được thăng bằng của tay lái, nên hết nghiêng bên này, lại nghiêng bên khác, nếu không có Thiên Phong giữ đằng sau, đảm bảo sẽ té lên té xuống.
Sau hơn 30 phút nỗ lực, thì Thiên Nhi cơ bản cũng biết đi xe đạp, nhưng vẫn dưới sự hướng dẫn, dìu dắt của Thiên Phong.
- “ Rồi, anh bỏ tay ra đi, để em đi một mình.”
- “ Em chắc là đi được không?”
- “ Được mà, em đi cho anh xem.”
Thiên Nhi vô cùng tự tin, vừa đạp vừa cố gắng giữ thăng bằng, chiếc xe từ từ lăn bánh.
1m, 2m, 5m và 'Rầm' một cái.
Thiên Phong vội vàng chạy đến đỡ cô, biết ngay mà.
- “ Em có sao không? Đau chỗ nào không.”
- “ Không sao.” - Thiên Nhi phụng phịu nhìn chiếc xe đạp.
- “ Không đi nữa, cái này không vui.”
Thiên Phong dở khóc dở cười, nãy là ai nằng nặc đòi đi hả?
- “ Được rồi, lên đi, anh chở em đi.”
- “ Anh biết đi?”
- “ ... Chẳng lẽ không biết mà anh dạy em?”
- “ ... “
Chiếc xe đạp lăn bánh thật chậm trên con đường trong công viên, thật chậm như để lưu giữ lại cái khoảnh khắc bình yên này. Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của hoa, của cây cỏ, hòa tan vào không khí. Một vài chiếc là vàng rơi rụng xuống, khung cảnh, đẹp như một giấc mơ.
- “ A, kẹo bông kìa.”
- “ Em muốn ăn?”
- “ Từ bé đến giờ, em chưa được ăn bao giờ.”
- “ Đợi chút, anh mua cho em.”
Hai người dừng xe ở một chiếc ghế đá trong công viên, một lát sau, Thiên Phong trở lại với một cây kẹo bông lớn, màu hồng ở trên tay.
- “ Anh không ăn sao?”
- “ Anh đâu phải trẻ con.”
Thiên Nhi bĩu môi một cái rồi nhận lấy cây kẹo, ăn ngon lành.
- “ Rất ngon nha, ngọt nữa. Anh ăn không?”
- “ Ăn!”
- “ Lúc nãy, có ai đó vừa nói mình không phải trẻ con nhỉ?”
- “ Ai?”
- “ Hừm, không cho anh ăn.”
Nói rồi tiếp tục ăn ngon lành, bỏ mặc chàng trai bên cạnh.
Thiên Phong cười cười, rồi nhân lúc cô không để ý, cướp luôn cây kẹo trên tay cô, cắn một miếng. Đồng thời chạy ra xa.
- “ A, trả lại cho em.”
- “ Không được, giờ nó là của anh. Trẻ con không nên ăn nhiều đồ ngọt, sẽ sâu răng đấy!”
- “ Không biết, em còn chưa ăn đủ. Trả lại em!”
- “ Không trả, không cho em ăn nữa.”
- “ Lâm Thiên Phong, anh là đồ xấu xa, mua kẹo cho em rồi không cho em ăn!”
- “ Ừ, thế đấy! Ai bảo em không cho anh ăn cơ.”
- “ Đồ trẻ con!”
- “ Em cũng là trẻ con!”
Thiên Phong bật cười, nụ cười của anh hòa vào làn gió nhẹ, dưới ánh nắng ban mai, đẹp đẽ đến lạ.
Thiên Nhi cũng cười, nhưng vẫn đuổi theo anh, giành lại cây kẹo.
Thế là tiếng cười đùa, tiếng nhí nhéo đòi kẹo, vang vọng cả một góc nhỏ trong công viên.
Công viên của ngày thứ hai đầu tuần, vui vẻ hơn hẳn vì nụ cười của họ.
Ánh sáng ban mai nhè nhẹ chiếu lên hai thân ảnh đang mải mê chơi đùa trong công viên, làm rạng rỡ lên nụ cười trên môi họ.
Hạnh phúc và bình yên!
Làn gió nhẹ thổi qua, tung bay làn tóc người con gái.