1 tháng sau, đám cưới của Thiên Vy và Thiên Duy diễn ra.
Vài tuần sau, Thiên Lâm và Minh Châu cũng nắm tay nhau cùng bước trên con đường hạnh phúc.
***
2 tuần sau
Thủ đô London, nước Anh.
London đã bước vào mùa đông, từng bông tuyết trắng xóa phủ đầy mặt đường, vương lại những cành cây, trên vạt áo người đi đường.
London là một thành phố xa hoa, lộng lẫy với những tòa lâu đài tuyệt đẹp như trong những câu chuyện cổ tích.
Có những con đường nên thơ, đẹp như tranh vẽ.
Bây giờ Thiên Phong và Thiên Nhi đang có mặt trên con đường ấy - con đường họ gặp nhau lần đầu tiên.
Vẫn còn cái mái hiên họ từng trú mưa ngày còn bé, vẫn còn những hàng cây phủ đầy tuyết trắng.
Lúc này đây, Thiên Nhi đang được quấn như một cục bông không hơn không kém.
Mà tác giả của tác phẩm ấy không ai khác chính là chàng trai đang đi bên cạnh cô đây.
Thiên Phong mỉm cười, không quan tâm đến ánh mắt bất bình của ai đó, bàn tay ấm áp bao phủ bàn tay cô, cho vào túi áo khoác, sưởi ấm.
- “ Nơi này bao năm rồi vẫn như trong kí ức nhỉ?”
- “ Hôm nay không mưa.”
- “ Ừm, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tiếc là lại không có mưa.”
- “ Ngày đặc biệt sao?”
Thiên Phong chỉ cười không nói, kéo Thiên Nhi ngồi xuống nơi mái hiên lần đầu họ gặp nhau.
- “ Không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ ngày còn bé đó, lại là số kiếp cả đời của chúng ta.”
- “ Chẳng phải anh từng nói, trên đời này luôn tồn tại duyên số rồi sao? Duyên phận cho chúng ta gặp nhau, duyên phận trói chặt chúng ta bên nhau.”
Thiên Nhi nhướn mi nhìn anh
- “ Anh nói em nghe đi, thật ra 2 năm đó, anh sống như thế nào?”
- “ Tất cả đã qua hết rồi. Chẳng phải bây giờ anh đang ở bên em rồi sao?”
- “ Nhưng em muốn nghe.”
- “ Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một thời gian dài không thể đi lại. Lúc đầu anh cũng chỉ nghĩ là trấn thương nhỏ thôi, không ngờ lại phải chữa trị lâu như vậy.”
- “ Có phải là rất đau không?”
- “ Không, không đau chút nào hết, thật đấy! Chỉ cần nghĩ đến em là anh có thêm rất nhiều động lực.”
Thiên Phong bật cười, nhéo má cô
- “ Này, đừng có trưng ra bộ mặt buồn bã như thế chứ. Em muốn nghịch tuyết không?”
- “ Muốn!”
Thế là chàng trai và cô gái của chúng ta kéo nhau ra đường nghịch tuyết.
Từ đắp người tuyết, cho đến dùng quả cầu tuyết ném nhau, đùa nghịch không biết chán, trên môi hai người hiện hữu nụ cười hạnh phúc.
***
Chơi đùa đến khi hai tay Thiên Nhi đỏ lên vì lạnh, cô mới luyến tiếc dừng lại.
Hai người đứng dưới một gốc cây to phủ đầy tuyết trắng.
Cành cây trơ trụi lá trong mùa đông lạnh giá, trông kiên cường mà cô độc.
- “ Thật ra xa nhau 2 năm cũng là hợp thức hóa vấn đề tuổi tác.”
- “ Hợp thức hóa vấn đề tuổi tác?” - Thiên Nhi tròn mắt nhìn anh.
- “ Pháp luật quy định 18 tuổi mới được kết hôn, không phải sao?”
- “ ... Phải.”
Thiên Phong nở nụ cười dịu dàng, xoay người nhìn thẳng vào mắt cô
- “ Thiên Nhi, hôm nay anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Thiên Nhi bất giác cảm thấy căng thẳng.
- “ Anh nói đi.”
- “ Có rất nhiều người nói, anh đã thay đổi rồi. Ngày xưa anh là ngọn gió lạnh lẽo tự do bay lượn khắp đất trời, không thuộc về bất kì một ai. Gió vô định hình, tự do tự tại nên tự nhiên sẽ vô tâm, nhưng gió cũng cần một mái nhà, một nơi ấm áp để tìm về. Và khi đó, anh gặp được em.”
- “ Từ khi gặp em, em đã cho anh biết thế nào là kiên nhẫn, là chờ đợi, là lo lắng, là nhớ nhung một người. Em cho anh biết thế nào là yêu thương, là vui, là buồn. Ngọn gió vô tâm của ngày đó, từ bao giờ đã trở thành ngọn gió ấm áp của em, chỉ của riêng em mà thôi.”
- “ Em có biết tại sao có những thứ người ta luôn sản xuất hai chiếc không? Bởi vì chúng là một đôi không thể tách rời, nếu như thiếu đi một trong hai thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì hết. Giống như chúng ta vậy, anh và em sẽ là một đôi không thể tách rời, nhé! Bởi vì thiếu đi em cuộc sống của anh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì hết.”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp, giọng nói chưa bao giờ nghiêm túc như thế
- “ Con đường này là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, và anh muốn cũng chính con đường này sẽ là nơi chúng ta bước cùng nhau đến hết cuộc đời. Tương lai còn rất dài, anh không hứa rằng chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau, sẽ không bao giờ làm em buồn. Nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên che chở em suốt cuộc đời, anh hứa sẽ là người đứng ra thay em gánh vác những khó khăn. Anh hứa sẽ cố gắng mang đến cho em nụ cười hạnh phúc.”
- “ Hãy cho anh được nắm lấy tay em đi đến cuối cuộc đời, dù tháng năm sau có ra sao đi nữa. Hãy để anh được làm cơn gió ấm áp, bên em mỗi ngày. Để anh được làm người đàn ông của đời em. Hoàng Thiên Nhi, lấy anh nhé!”
Thiên Phong quỳ xuống nền tuyết trắng xóa, nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi.
Một giọt nước mắt rơi xuống, Thiên Nhi nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu
- “ Em đồng ý!”
Chiếc nhẫn cầu hôn ngự trị ngay ngắn trên ngón áp út.
Thiên Phong nhìn cô, mỉm cười.
- “ Ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng được tuyên bố với cả thế giới, em là của anh!”
Đâu đó xa xa vang lên tiếng nhạc như thật như ảo.
“Nhắm mắt lại đi, anh sẽ trao em những môi hôn ngọt ngào.
Và nói suốt kiếp, suốt kiếp, anh chỉ yêu mình em.
Hạnh phúc là đây được nắm đôi bàn tay của em đi đến cuối cuộc đời.
Dù tháng năm có ra sao, anh vẫn nguyện yêu em mãi thôi.
Chỉ một ngày mai thôi ta sẽ bên nhau suốt cuộc đời.
Nơi tiếng cười có em, tay trong tay với câu hứa ngày nào.
Thế giới này chỉ dành cho em.
Chỉ một ngày mai thôi sẽ không còn những cô đơn vây quanh.
Với anh chỉ cần thế thôi.
Nếu em cảm thấy mệt mỏi, bờ vai này sẽ mang cả thế giới đến nơi chỉ có em”
Nếu em cảm thấy mệt mỏi, bờ vai này sẽ mang cả thể giới đến nơi chỉ có em...
***
Thời gian sau đó là một chuỗi sự kiện quan trọng diễn ra.
Vợ chồng chủ tịch tập đoàn Lâm thị chính thức rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi thương trường, giao lại chức chủ tịch cho con trai - Lâm Thiên Phong.
Chủ tịch Hàn cũng chính thức thoái vị nhường ngôi cho con trai - Hàn Thiên Duy.
Lâm thị và Hàn thị chính thức chuyển trụ sở đến thành phố London, nước Anh.
Lộ diện người đứng đầu tập đoàn thời trang cao cấp Hoàng Thiên - Hoàng Thiên Nhi.
Người mẫu nổi tiếng Nguyễn Ngọc Minh Châu chính thức rút lui khỏi giới giải trí, quay về làm vợ hiền dâu thảo.
Và đặc biệt tin tức chấn động nhất, làm xôn xao các mặt báo mấy ngày qua, chính là sự kiện kết hôn của chủ tịch tập đoàn thời trang Lâm thị và chủ tịch tập đoàn thời trang Hoàng Thiên.
Lâm Thị và Hoàng Thiên hợp nhất làm một, lấy tên là Thiên. Trở thành một tập đoàn thời trang cực kì lớn mạnh.
Thiên Nhi nhường lại chức vị chủ tịch tập đoàn cho chồng, còn mình chỉ ở vị trí trợ thủ.
Tổng giám đốc tập đoàn vẫn là Hoàng Thiên Lâm.
Hoàng Thiên Vy chính thức rút khỏi Hoàng Thiên, quay về tập trung phát triển sự nghiệp nhà chồng.
Thiên và Hàn thị hợp tác, thực hiện quan hệ liên minh, trở thành một tổ chức vô cùng lớn mạnh.
***
2 tháng sau, mùa xuân đã đến
Những cành cây đâm chồi nảy lộc.
Khí hậu đã ấm áp hơn rất nhiều.
Thánh đường được trang trí bằng những bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp.
Lối đi chính giữa 2 dãy ghế trải đầy những cánh hoa hồng xanh.
Trong tiếng nhạc du dương trầm ấm, trong sự chứng kiến của họ hàng hai bên.
Cô Marina cầm tay Thiên Nhi tiến từng bước về phía chàng trai phía trước.
Thiên Nhi hôm nay là một cô dâu xinh đẹp nhất, với chiếc váy cưới trắng tinh được đính hàng trăm bông hoa hồng tinh xảo, chiếc khăn voan mỏng tôn lên nét kiều diễm tuyệt đẹp.
Thiên Phong đón lấy tay Thiên Nhi từ cô Marina, nắm tay cô từng bước tiến lên thánh đường.
Trên môi không tắt nụ cười hạnh phúc.
Ngày này, anh đã chờ đợi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Tay cầm tay bước lên thánh đường.
Tình lên ngôi đẹp như hẹn ước.
Cha xứ trong nụ cười hiền từ tuyên thệ lời chúc hạnh phúc cho cặp vợ chồng mới.
- “ Lâm Thiên Phong con có đồng ý lấy Hoàng Thiên Nhi làm vợ, yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ cô ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy, mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
- “ Con đồng ý!”
- “ Hoàng Thiên Nhi, con có đồng ý lấy Lâm Thiên Phong làm chồng, yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với anh ấy, mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
- “ Con đồng ý!”
- “ Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau. Dưới sự chúc phúc của Chúa, ta tuyên bố hai con thành vợ chồng.”
Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.
Thiên Phong mỉm cười, cúi đầu xuống, đặt lên môi Thiên Nhi một nụ hôn.
Tiếng nhạc trầm ấm vang lên đâu đó tựa như thực mà cũng như hư ảo.
“Người đã đến bên anh một ngày
Sưởi ấm anh qua đêm đông dài
Từ ánh mắt đầu trao nhau
Lòng em đã thầm yêu anh.
Từ hôm ấy anh bỗng nhớ nhiều
Nhìn mắt ai nói lên bao điều
Dường như đã từ bao năm
Mình sinh ra dành cho nhau...
Em đã luôn nguyện cầu
Một người chở che cho em bình yên
Một người ấm áp,
Sẽ quan tâm biết em cần gì hơn nữa...
Anh đã thấy một người
Sẽ cùng với anh vượt ngàn bão giông
Và giờ là khoảnh khắc mình mãi mãi bên nhau.
Em chờ đợi, biết bao năm rồi
Anh đã sống những ngày đơn côi
Từ đây ngọt bùi sớt chia
Hãy vững tin bờ vai anh nhé!
Em chỉ cần có anh trong đời
Ta cho nhau giấc mơ tuyệt vời
Hãy cầm tay em,hãy cầm tay anh!
Mình sẽ bên nhau
Mãi mãi không gì đổi thay...”
Đoạn đường phía trước còn rất dài, nhưng chỉ cần họ nắm tay nhau như thế, vững tin bước cùng nhau đến hết cuộc đời. Khó khăn tất cả rồi sẽ qua, chỉ còn lại những nụ cười hạnh phúc, những trang giấy trong cuốn sách về cuộc đời họ sẽ được viết lên bằng những hồi ức đẹp nhất.
“Hạnh phúc là được nắm đôi bàn tay của em đi đến cuối cuộc đời.
Dù tháng năm có ra sao, anh vẫn nguyện yêu em mãi thôi.
Với anh chỉ cần thế thôi.
Nếu em cảm thấy mệt mỏi, bờ vai này sẽ mang cả thế giới đến nơi chỉ có em.”