Cây côn thịt bỗng hơi phình to ra, Trương Nhược Trần không cảm thấy gì nhưng Lâm Phi lại cảm nhận rõ ràng vật đó đã to ra một vòng mà lại còn nóng hổi.
Lâm Phi dù sao cũng có kinh nghiệm quan hệ, nàng suy nghĩ một chút rồi nói ngay:"Trần Nhi, vật đó to ra rồi…..ư….ưmm…..từ từ đã….vật đó hình như sắp phun sữa phải không?".
Trương Nhược Trần giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Phi, hỏi:"Phun sữa là gì?".
Hắn dù sao cũng là xử nam, kiếp trước chưa đọc qua Xuân Cung Đồ hay quan hệ với Trì Dao, làm sao biết phun sữa nghĩa là gì?
Chẳng qua hắn cảm thấy bụng dưới hơi khô nóng, dường như có thứ gì đó sắp bắn ra ngoài, hắn cũng không biết là gì.
Lâm Phi vừa tức vừa dở khóc dở cười, nghĩ cũng đúng, Trần Nhi chỉ mới mười mấy tuổi, còn là một đứa con nít, làm sao hiểu phun sữa nghĩa là gì?
Nhất thời nàng cảm thấy bổn phận của người làm mẹ, vì vậy nàng vội nói:"Trước đừng vội, con có thấy côn thịt như có gì đó sắp trào ra không?".
Trương Nhược Trần đáp:"Hình như có thứ gì đó sắp bắn ra….à mà nó ra rồi".
"Cái gì??? Khoan đã….ôi". Lâm Phi chưa kịp quát bảo ngừng lại thì bên trong u cốc của nàng có thứ gì đó, dường như là nước mà lại không giống, nhớp nháp, bám dính tựa như dịch nhầy vậy.
Số lượng dịch nhầy rất nhiều, cứ tràn vào từng dòng từng dòng vào u cốc của nàng.
Lâm Phi đương nhiên biết đây là thứ gì, nàng căm tức nói:"Trần Nhi, ta quên không phổ cập kiến thức quan hệ cho con, bây giờ tinh dịch bắn vào lỡ ta có thai thì làm sao đây? Cũng may hôm nay là ngày an toàn, lần sau không thể làm vậy nữa nghe chưa!".
Nàng nghiêm khắc nói, nhưng tư thế giao phối kiểu chó này thật ra không có tý nghiêm khắc nào để nói.
Trương Nhược Trần cười hắc hắc nói:"Vâng, con nghe theo mẹ".
Bỗng Lâm Phi hơi run lên, đợt tinh dịch vừa rồi khiến nàng mê đắm, từ sâu trong u cốc một dòng lũ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phun trào ra.
Dịch thủy tràn ra kẽ hở hai bộ phận giao nhau, đổ ra ngoài tràn lan.
Hai người linh hồn đều thăng hoa, tựa như vào tiên cảnh.
Trương Nhược Trần sau khi xuất ra thì cả người nhẹ nhõm, hắn rút côn thịt ra, vỗ mạnh vào mông nàng, nói:"Mẹ, xoay người lại đi!".
Lâm Phi vẫn trong cơn đê mê, nàng xoay người lại, lúc này Trương Nhược Trần tiến lên, đút vào miệng nàng côn thịt.
Côn thịt còn dính chất hỗn hợp sau khi đại chiến tiến vào miệng nàng, chiếc lưỡi thơm tho không chút do dự ngậm chặt lấy côn thịt.
Gương mặt Lâm Phi chuyển sang màu hồng phấn, có lẽ do quá kích thích nên răng của nàng khẽ cắn vào côn thịt khiến cho Trương Nhược Trần kêu đau một tiếng, lúc này Lâm Phi mới hoà hoãn lại.
Lâm Phi dịu dàng ngậm chặt côn thịt như ngậm thứ gì đó rất quý báu, chiếc lưỡi thơm của nàng quấn chặt lấy không nhả.
Trương Nhược Trần khẽ rên rỉ, sắc mặt hắn cũng hơi hồng hồng.
Lâm Phi liếm láp không tha từ trên xuống dưới, rốt cuộc sau khi cả côn thịt đều sạch sẽ nàng mới luyến tiếc bỏ ra.
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Phi, cả hai đều nở nụ cười mãn nguyện.
Trương Nhược Trần nói:"Để con lau sạch cho mẹ".
Dứt lời, hắn cúi xuống, mở hai chân nàng ra, cúi đầu xuống liếm láp.
Lâm Phi cảm thấy rất lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng được người khác giới hầu hạ như vậy nên nàng không thích ứng kịp.
Gò má nàng hơi hồng hồng, nàng xoa xoa đầu của Trương Nhược Trần, nói:"Chỗ đó bẩn lắm….ưm…..thôi con cứ làm đi rồi tí nữa chúng ta cùng tắm rửa….".
Trương Nhược Trần nếm thử chất dịch của hai người, hơi mặn, rất bám dính nhưng cũng không khó nuốt.
Sau khi tẩy rửa bằng miệng cho u cốc, hai người khoác tay nhau cùng đi tắm rửa.
Tại phòng tắm, một cuộc chiến lại nổi lên, Trương Nhược Trần dù sao cũng mới mất trinh nên chưa kịp thích ứng, hắn cố lắm cũng chỉ thỏa mãn Lâm Phi.
Lâm Phi cười khúc khích, nàng đã 40 tuổi, kinh nghiệm của nàng tất nhiên là nhiều hơn của Trương Nhược Trần, đối đầu với nàng hắn chẳng khác gì xử nam, tất nhiên là không chịu nổi.
Nhưng qua chuyện này tình cảm giữa hai người sâu đậm, gắn bó hơn nhiều.
Đi qua ba ngày tiếp xúc, Trương Nhược Trần dần dần phát hiện, Lâm Phi thật hết sức quan tâm hắn, nàng rất cẩn thận chăm sóc hắn, nhìn thấy Trương Nhược Trần bị ác mộng làm tỉnh lại, nàng không để ý trời đông giá rét, lập tức chạy đến gian phòng của hắn.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần chưa bao giờ thấy qua mình mẹ đẻ. Hắn nghe nói khi hắn ra đời thời điểm, nàng liền tử vong! Không nghĩ tới, bị Trì Dao công chúa giết chết về sau, trùng sinh tại thân thể này, vậy mà để hắn có nhiều thêm một vị mẫu thân, cảm nhận được tình thương ấm áp của mẹ.
"Có lẽ nàng còn không biết, Trần Nhi của nàng tại ba ngày trước liền bệnh chết!"
Nếu là nói cho nàng chân tướng, nàng chưa hẳn chịu được tin dữ này đả kích.
Trương Nhược Trần nhìn trước mắt người mỹ phụ này, nhãn thần trở nên nhu hòa, mỉm cười: "Mẫu thân, không cần lo lắng cho ta, chỉ là một giấc mộng mà thôi."