"Vũ Thuần Tử, hôm nay ta hơi mệt, ngươi giúp ta dọn dẹp đống rác ngoài sân đi, kẻo Ninh trưởng lão tới thấy thì phiền phức."
"Ngươi đúng là thiếu niên khả ái, ài… Cha mẹ ngươi không may bị chết trong nạn đói, nhìn ngươi đáng thương ta đem về đây nuôi dưỡng, không ngờ lại khiến ngươi chịu nhiều uất ức như vậy."
"Vũ Thuần Tử…"
Trong đầu Vũ Thuần Tử hiện lên vô số câu nói của Bàng lão, nhớ lại từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, đều là một tay Bàng lão nuôi nấng hắn trưởng thành. Hơn hai mươi năm, ơn nghĩa này hắn không bao giờ quên được, bây giờ nhìn ngôi mộ Bàng lão ra đi trước mặt, trong lòng Vũ Thuần Tử không khỏi đau xót, cảm xúc của hắn lúc này khó có ai hiểu được, nhìn người thân duy nhất mất đi, hắn bây giờ vẫn không thể tin được, đau lòng không cách nào diễn tả.
"Bàng gia gia, ngươi vì ta mà chết, ta cảm thấy thiếu nợ ngươi rất nhiều, nếu có kiếp sau, ta nguyện trở thành cháu của ngươi."
âm thanh Vũ Thuần Tử nghẹn ngào nói.
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân chậm rãi đi tới, một âm thanh mỉa mai truyền vào trong tai Vũ Thuần Tử.
"Hừ! Chết cũng đáng, linh dược quý giá như vậy, cũng dám lấy đưa cho thường dân hèn hạ dùng? Đúng là phí của trời."
Nghe âm thanh này, Vũ Thuần Tử liền nổi giận, quay người lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên mới đến, người này trên thân mặc y phục màu trắng, ngực có khắc chữ Linh, đồng phục tượng trưng cho nội môn đệ tử, đằng sau hắn có năm tên áo xanh, hiển nhiên đều là đệ tử ngoại môn. Nhìn những người này, Vũ Thuần Tử không thể không nhận ra.
Linh Bảo Tông lấy xanh trắng vàng đen, tượng trưng cho từng cấp bậc. Xanh là ngoại môn lẫn tạp dịch, trắng dùng cho nội môn, màu vàng là Tinh Anh, đen chính là Chân Truyền.
"Kim Bảo? Ngươi ra tay hại chết Bàng lão, ta đời này hận không thể giết ngươi."
Vũ Thuần Tử lòng đầy bi phẫn gào thét, con ngươi đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Kim Bảo thiếu niên.
Năm ngày trước, hắn bị một số đệ tử ngoại môn đánh trọng thương, nếu không phải Bàng lão liều mạng trộm một ít thảo dược cứu hắn, có lẽ mạng của hắn đã khó bảo toàn. Nhưng đổi lại, Bàng lão vì lấy trộm thảo dược tông môn, mà gặp Chấp Pháp Điện trừng trị, sau đó trở về liền không còn hơi thở. Mà mọi chuyện này, đều là do tên Kim Bảo trước mặt làm ra.
Vũ Thuần Tử đối với hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đùng!!!
Kim Bảo ánh mắt lạnh lẽo, tốc độ cực nhanh lướt tới, một đá đem Vũ Thuần Tử bay ra xa, lạnh giọng nói.
"Hừ! Ngươi muốn chết, ta liền tiễn ngươi theo với lão già đó."
Phụt!!!
Vũ Thuần Tử phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực đau nhói, nhưng vẫn cắn chặt răng nhịn xuống, kiên quyết nói.
"Ngươi giết thử xem? Một là ta chết, còn không, ta sẽ tìm cách trả thù."
Sắc mặt Kim Bảo trầm xuống, trong lòng hắn liền xuất hiện ý định giết Vũ Thuần Tử, nhưng vừa nghĩ lại, hắn không có lá gan đó, trong Linh Bảo Tông không cho phép đệ tử chém giết lẫn nhau. Nếu đã giết người, sẽ nhận phải hình phạt tàn khốc, tiến vào Hỏa Ngục trừng trị. Nghĩ đến cảnh tượng này, Kim Bảo không nhịn được mà rùng mình. Khí thế liền thu hồi lại, nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử cười lạnh.
"Ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, nhưng hành hạ vẫn có thể!"
Sau đó ngẩng đầu cười lớn, mang theo đám người rời đi.
Nhìn thân ảnh năm người Kim Bảo đi xa, trong lòng Vũ Thuần Tử hiện lên vô tận tủi nhục, hắn cảm giác bản thân thật sự bất lực, không thể trả thù cho Bàng lão.
Vũ Thuần Tử tức giận đấm mạnh xuống đất gào thét.
A!!!
Hắn điên cuồng chạy như điên, không biết chạy bao lâu, chỉ thấy khắp nơi toàn là khu rừng âm u tĩnh mịch. Vũ Thuần Tử dừng lại thở hổn hển, hai tay liên tục đấm vào gốc cây, giống như bản thân đang đánh giết Kim Bảo trước mặt, khiến xương cốt mấy ngón tay vỡ vụn, máu từ bên trong không ngừng tràn ra.
"Lão thiên, ta muốn mạnh, ta muốn báo thù!"
Vũ Thuần Tử ngẩng đầu nhìn trời hét lớn!
Từ khi tiến nhập Linh Bảo Tông, Vũ Thuần Tử không bao giờ buông bỏ cơ hội đi vào nội môn, dù hắn cố gắng thế nào, cũng không được toàn bộ Linh Bảo Tông công nhận, bởi vì hắn không có thể chất, đồng nghĩa không thể tu luyện được, câu nói này đã đánh vỡ ý niệm của hắn bấy lâu nay.
Vốn dĩ không thể tu luyện, ít ra cũng có thể cùng Bàng lão an nhàn sống đến hết quãng đời còn lại, nhưng người tính không bằng trời tính, Bàng lão chưa kịp hao hết tuổi thọ, đã bị người ám hại, dẫn đến mất mạng, điều này khiến hắn vô cùng tự trách.
Vũ Thuần Tử thẫn thờ ngồi dựa vào gốc cây, hắn cảm giác chính mình sống hai mươi năm thật uổng phí.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử buồn bã, bên trong đại não hắn trở nên đau nhói.
"A! Chuyện gì thế này?"
Vũ Thuần Tử kinh ngạc ôm lấy đầu mình, trong lòng còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên trong đại não truyền đến một hồi âm thanh.