Lúc này Vũ Thuần Tử nhảy xuống vách núi, hai chân ngay lập tức chạm mặt đất, tuy là cảnh đẹp, nhưng hắn vẫn muốn rời khỏi nơi này hơn.
Vũ Thuần Tử vừa đi dạo vừa cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện hai bên đường đi đầy ắp trứng non, cách hai mươi mét sẽ có một ổ như vậy, mỗi một ổ tổng cộng có năm trứng, có khi xuất hiện sáu trứng, bên trên còn xuất hiện sinh mệnh khí tức, dường như sắp tới thời kỳ nở ra.
Mỗi quả to của nó to bằng hai người lớn cộng lại, khiến Vũ Thuần Tử trong lòng tràn ngập kinh hãi, ánh mắt hắn đặc biệt cẩn thận.
Hắn không hề biết, đây rốt cuộc là trứng của sinh vật nào, nhìn qua lại khắp nơi, nó tựa như nấm mọc sau mưa, dày đặc đến không thấy điểm cuối. Quan trọng hơn là, Vũ Thuần Tử đi nửa canh giờ, vẫn không thấy yêu thú trưởng thành xuất hiện.
"Kỳ lạ!"
Vũ Thuần Tử không khỏi tấm tắc lưỡi, khi vào mùa sinh sản, yêu thú trưởng thành sẽ ở tại ổ để bảo vệ trứng của nó, khi có kẻ địch lại gần liền lao ra tấn công. Đằng này lại không hề thấy một con yêu thú nào xuất hiện, Vũ Thuần Tử không khỏi nghĩ, có khi nào bọn họ đi hưởng tuần trăng mật?
Hắn đem suy nghĩ ném ra sau đầu, bước chân vẫn cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ vạn nhất yêu thú trở lại, khi đó hắn muốn chạy trốn cũng khó khăn.
Một mực tiến về phía trước, Vũ Thuần Tử đã đi qua đám trứng kỳ lạ kia, tâm thần mới thả lỏng được một hơi.
Sau khi đi qua khu rừng, Vũ Thuần Tử đi đến con suối nhỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm nước, ngẩng đầu đem khuôn mặt rửa qua một lượt.
Vừa ngẩng đầu lên, Vũ Thuần Tử triệt để kinh ngạc, sau đó biến thành kinh hãi. Bởi vì hắn thấy, trên những tán cây cổ thụ rộng lớn, có hai ba con yêu thú lạ lẫm nằm cuộn tròn trên cao, thể trọng cao đến bốn năm mét.
Điều đặc biệt là, thân thể bọn chúng không có xương cốt, toàn bộ đều trong như nước, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ được nội tạng, đôi cánh sau lưng cuộn tròn lại, bao phủ cả thân thể, giống như một chiếc chăn lớn.
Khắp nơi trên tán cây đều có bọn chúng nằm ngủ, đôi mắt nhắm chặt, tựa như bước vào thời kỳ ngủ đông.
Vũ Thuần Tử một phen kinh hãi, vội vàng du dọn chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện, trên cổ của bọn chúng, có đeo lủng lẳng đồ vật trang sức, mỗi một con đều mang theo mình từng loại trang sức.
Nhưng trang sức mà bọn nó dùng, lại là công pháp, đan dược, thảo dược, binh khí cùng các loại đồ vật khác… Đây đúng là quá xa xỉ.
Vũ Thuần Tử trong lòng thèm thuồng chảy nước dãi, muốn tiến lên đoạt lấy bảo vật, nhưng nghĩ lại bản thân không thể chính diện chiến đấu cùng một đám yêu thú, mà một đám này, ít nhất cũng phải hơn mười nghìn con.
Hắn tự nhận bản thân không có mạnh mẽ tới bước đó.
Và cũng ý thức được nơi này địa danh.
Vũ Thuần Tử có thể trăm phần trăm chắc chắn, nơi hắn đến, chính là bên trong Thập Nhị Thiên Cổ Tháp, có thể nhìn đám yêu thú mang bên mình đồ vật là biết được.
Tuy là bản thân vẫn không biết đang ở nơi nào trong Cổ Tháp, nhưng cũng vui mừng một phần, chính là bản thân hắn vậy mà đi vào trước đám người ngoài kia.
Nghĩ đến viễn cảnh này, Vũ Thuần Tử không nhịn được muốn cười to thành tiếng.
Chỉ một điều khiến hắn buồn bực đó là, bản thân thấy bảo vật ngay trước mắt, vẫn không thể chạm tới, cũng không thể đi tới đoạt, cú sốc này đối với hắn quả thật là rất lớn.
Vũ Thuần Tử mang tâm trạng buồn bực rời đi, hắn tạm thời bỏ qua những món đồ này, nếu có dịp sẽ quay lại đoạt lấy.
Lúc này bên ngoài đã trải qua hai ngày, rất nhiều người trong lòng tràn ngập nôn nóng, bọn họ rất muốn tiến vào bên trong tìm kiếm vận khí.
Các cao thủ Phá Đan cảnh vẫn nhàn nhã ngồi tu luyện, chỉ có số ít là ra ngoài đi dạo.
Thời gian hai ngày trôi qua, Vũ Thuần Tử đi khắp nơi bên trong Cổ Tháp, nơi hắn đi chính là cửa thứ nhất.
Sau khi vượt qua cửa ải đám yêu thú kia, hắn đã đi tới một nơi, nơi này hoàn toàn không có yêu thú, chỉ là một vùng trống không.
Chung quanh ngoại trừ mười hai cái cột cao bốn năm mét, cùng với cánh cửa lớn trước mặt, thì không còn thứ gì khác. Vũ Thuần Tử nhìn mười hai tế đàn trên cao, phát hiện trên đỉnh mỗi một trụ có một viên đan dược.
Bên trên còn tỏa ra nồng nặc mùi hương, khiến tâm thần hắn tràn đầy sảng khoái.
Tuy là không biết đan dược loại gì, nhưng đã thấy được thì hắn không có lý do gì bỏ qua.
Lần này xác định không có yêu thú thủ hộ, Vũ Thuần Tử vận dụng linh lực nhảy lên cao, đem toàn bộ đan dược cầm xuống, quan sát tỉ mỉ từng viên đan dược một hồi, cảm giác bên trong chứa nồng nặc linh khí, khiến hắn có chút hít thở không thông.
Hiển nhiên, loại đan dược này cực kỳ mạnh mẽ, với tu vi hiện tại của hắn còn chưa có khả năng phục dụng.