Nhanh chóng tìm được một nơi thích hợp, liền đem thịt Tuyết Ưng Thú thú bắt đầu nướng lên.
Một bên thành thạo chế tác món ăn, một bên nước thịt, rất nhanh mùi hương thơm từ đó bay xộc vào mũi, khiến bụng của hắn đói cồn cào.
Vũ Thuần Tử không nhịn được nữa đem nó tiến vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
Vừa vào bụng, Vũ Thuần Tử cảm giác bên trong có thể bắt đầu nóng dần, sau đó lại dịu đi, nó cứ liên tục trải qua nhiều lần, khiến đan điền bên trong phóng thích ra linh khí, đem toàn bộ số năng lượng đã thu nạp, thanh lọc qua một lần.
Cũng vì vậy mà tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên, chớp mắt đạt đến Hóa Đan cảnh tam trọng.
Vũ Thuần Tử cực kỳ kinh ngạc, xem ra lời đồn đãi về dinh dưỡng của con yêu thú này là thật.
Ngay lập tức đem toàn bộ số thịt còn lại nướng, đếm sơ qua cũng phải hai trăm cân, hắn vậy mà nhẹ nhõm ăn hết toàn bộ, nhưng bản thân lại không có dấu hiệu phình to ở bụng.
Ngược lại tu vi đã đạt tới Hóa Đan cảnh lục trọng.
"Thật sảng khoái, đáng tiếc… Ài…"
Hắn ưỡn người ngáp dài một cái, sau đó nghĩ đến bốn con yêu thú bị rơi vào cánh đồng cỏ, liền không khỏi thở dài tiếc hận. Nếu có thể gom hết toàn bộ năm con Tuyết Ưng Thú, có lẽ giờ đây hắn đã đột phá đến Thông Linh cảnh.
Sau khi một bữa no nê, Vũ Thuần Tử liền chú ý đến cung điện vàng này, kỳ lạ là ở trước không có cánh cửa, có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong dễ dàng.
Hắn nhẹ nhàng bước vào bên trong, phát hiện hai bên toàn là kệ, mỗi kệ cao tới mười mét, theo Vũ Thuần Tử suy đoán, một kệ có hai trăm ngăn lớn nhỏ, tổng cộng bốn trăm ngăn.
Bên trong có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, cùng một ít khoáng sản được đặt mỗi thứ một nơi, nhưng cũng có những ngăn trống không, mười phần thì hết bốn phần không có đồ vật trưng bày.
Vũ Thuần Tử ánh mắt chợt lóe, tham lam đem tất cả mọi thứ thu vào cùng một bao tải lớn. Chỉ trong chốc lát tòa cung điện này trống rỗng, bên trong không còn lấy một thứ gì.
Lúc này hắn chú ý tới, tận cùng bên trong tòa cung điện, có một cánh cửa tương tự lúc đầu hắn vừa vào tháp thứ hai.
Vừa nhìn là đã đoán ra được, nơi này chính là thông đạo dẫn đi tới tầng kế tiếp.
Hắn không có chần chờ, lập tức bước chân vào bên trong, tiến nhập tầng thứ ba.
Bên ngoài lúc này, rốt cuộc đã trải qua mười ngày, đám tu sĩ bây giờ, ai nấy tâm thần căng thẳng lên. Bọn họ nhìn chằm chằm hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh, tựa như muốn xem đám người này sẽ làm như thế nào.
Chỉ thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ gật đầu thầm hiểu ý.
Hai mươi cao thủ nhanh chóng đứng chung một chỗ, đan điền bên trong bắt đầu khởi động.
Dưới sự chứng kiến của rất nhiều tu sĩ bên dưới, hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh vội phóng xuất ra linh khí, từng luồng ánh sáng đủ màu đủ loại đánh thẳng vào phía trước cánh cửa.
Ầm… Ầm!!!
Vũ Thuần Tử ở bên trong, chợt nghe từng tiếng vang dội vang lên, khiến hắn có chút sửng sốt.
"Hẳn là đám cao thủ bên ngoài đang tìm cách chui vô."
Vũ Thuần Tử đột nhiên cười lớn, đối với đám người này ném ánh mắt khinh bỉ, đợi bọn họ đi vào thì chỉ có tranh đoạt cùng yêu thú mà thôi, những bảo tàng dễ lấy đều bị hắn cầm đi. Chỉ có những yêu thú mang trong người bảo tàng, nhưng mà kèm theo đó là vô số nguy hiểm đang rình rập.
Hắn xoay người bước đi tiếp, không để tâm đến đằng sau lưng, rất nhanh liền biến mất.
Bên ngoài, hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh không ngừng cố gắng tạo ra một thông đạo, không ít đệ tử tông môn liền chuẩn bị sẵn sàng, những người này đều là tông môn đệ tử do hai mươi vị Phá Đan mang đến.
Chỉ thấy bọn họ đứng ra trước tiên, phía sau chính là hơn năm trăm vạn người, tất cả đồng loạt kéo căng tinh thần.
Ngay lúc này, cánh cửa bảo tháp đột nhiên lung lay, phong ấn cũng bị xuyên thủng, cánh cửa liền xuất hiện một chút khe hở.
Đám người bên ngoài thấy vậy, trong lòng tràn đầy hồi hộp lẫn chờ mong.
Hai mươi tu sĩ Phá Đan cảnh dồn toàn bộ sức lực, nhanh chóng đem cánh cửa mở rộng ra.
Nhã Huyền Cơ cả người run rẩy, đối với đám đệ tử phía sau lên tiếng.
"Mau chui vào!"
Đám đệ tử của nàng ngay lập tức chạy đi vào đầu tiên, sau đó biến mất bên trong cánh cửa, những người còn lại thấy thế, cũng vội vàng đi vào bên trong.
"Thời gian không còn lâu, nếu các ngươi không vào sớm, đến lúc bọn ta kiệt sức, cửa sẽ đóng lại liền không vào được, khi đó đừng có trách bọn ta."
Tịch Quỷ khuôn mặt đỏ bừng, nhìn đám người bên dưới nói.
Toàn bộ tu sĩ nghe vậy, mặc kệ là ai, liền chen chúc nhau chạy vào bên trong bảo tháp, vô số tu sĩ tràn vào như nước lũ, cũng có không ít người bị dẫm đạp bên dưới, sinh sơ liền biến mất, trực tiếp về với ông bà.