Sau khi xác định mình cùng cổ tháp này có liên kết, Vũ Thuần Tử dùng thần niệm bắt đầu dò xét toàn bộ các tầng, thần niệm nhanh chóng kéo dài khắp bảo tháp, chỉ một lúc, liền có thể nắm rõ toàn bộ hình ảnh bên trong.
Tuy bên ngoài không là cái gì, nhưng khi ở trong đây, hắn chính là bá chủ.
Tới tầng thứ tám, Vũ Thuần Tử thấy được đám người đang không ngừng chiến đấu cùng với yêu thú, nơi này một mảnh không gian màu trắng xóa, yêu thú cũng đều là màu trắng, lực lượng mỗi con cực kỳ mạnh mẽ, có thể ngang hàng với tu sĩ Linh Tuyền cảnh.
Hắn cũng cảm nhận được, sau khi tu sĩ chết đi, linh khí bên trong đan điền liền thoát ra ngoài, phân tán khắp chung quanh bảo tháp. Đây gọi là tử khí, vô số tử khí sau khi mất đi khống chế, liền bị tòa tháp hấp dẫn đi tới một nơi. Tiến thẳng về đỉnh trên cùng, hắn thấy rõ, từng đoàn tử khí nhập vào chín viên tinh châu đủ màu sắc.
Chín viên tinh châu này không ngừng xoay tròn, đem tử khí thu nạp vào, sau đó thả ra một lượng nhỏ linh khí, phân tán khắp nơi tại mười hai tầng, cùng với đó đem trận pháp bảo dưỡng qua một lần. Chính bởi vì thế, nó mới an ổn suốt mấy trăm vạn năm ròng rã.
Vũ Thuần Tử nhìn thấy không khỏi kinh ngạc một hơi, không ngờ cái tòa tháp này lại thần diệu như vậy, vượt qua cả suy đoán của hắn.
Đột nhiên, hắn cảm giác bên trong đan điền xuất hiện một luồng linh khí ấm áp tràn vào, cảnh giới mới vừa đột phá không lâu, lại có dấu hiệu sắp tấn cấp.
"Cái này?"
Lần này, Vũ Thuần Tử triệt để ngây dại, đứng bất động chết lặng một hồi.
Bởi vì những linh khí này chính là do bảo tháp truyền vào cho hắn, sau khi bảo tháp phân tán toàn bộ cho bản thân nó, dư lại một ít truyền vào bên trong cơ thể Vũ Thuần Tử, tu vi cũng vì thế mà tăng lên một mảng lớn.
Không ngờ bảo tháp này lại có công dụng như thế, nếu về sau mang theo nó bên mình, nhờ có cổ tháp trợ giúp, tốc độ tu luyện sau này sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nghĩ đến cái này, trong nội tâm hắn không ngừng vui mừng, khuôn mặt cũng tràn đầy nụ cười rạng rỡ.
Vào lúc này, bảo tháp bắt đầu run rẩy, Vũ Thuần Tử cùng vô số tu sĩ ở bên trong tháp lẫn ngoài tháp đều kinh ngạc, bọn họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ầm… Ầm!
Bảo tháp lung lay càng lúc càng mạnh, những tu sĩ ở bên trong đột nhiên hoa mắt chóng mặt, cơ thể trở nên nhẹ dần.
Ngay lập tức bọn hắn bị ném ra bên ngoài tháp, dưới sự chứng kiến của vô số người.
Những người bên ngoài chỉ thấy tòa tháp thu mình lại, trong lúc bọn họ tràn đầy lo lắng cho an nguy của đám người bên trong, thì đã thấy vô số người ở trên không trung rơi xuống.
Bạch bạch bạch…
Hơn hai mươi vạn tu sĩ bị truyền tống đi ra, rơi xuống đất một cái thật đau, ai nấy đều nhăn mặt nhăn mày.
"Chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ bị ném ra?"
"Kỳ lạ, bảo tháp thường sẽ không thu hồi sớm như vậy."
"Chẳng lẽ bảo tháp tức giận? Hay thời gian đã không còn dài như trước, cho nên bảo tháp mới thu mình lại?"
Trong lòng mọi người đồng thời có chung suy nghĩ, bọn họ nghĩ không ra, làm sao bảo tháp này lại trở thành như thế.
Hai mươi Phá Đan cảnh sững sờ nhìn nhau một lượt, trong lòng tràn ngập nghi vấn.
Đúng lúc này, trước mặt bọn họ Thập Nhị Thiên Cổ Tháp đột nhiên thu nhỏ lại, nhìn bằng mắt thường có thể phát hiện ra, lúc đầu bảo tháp cao lớn hùng vĩ, trong nháy mắt liền hóa thành một cái tháp to bằng cái nắm tay.
"Bảo tháp muốn biến mất! Mau bắt nó bắt lại."
Không biết ai lên tiếng hô lên, chỉ thấy Tịch Quỷ là người phản ứng đầu tiên, thân ảnh hắn lao đến chỗ bảo tháp này, muốn đem bảo tháp nắm vào trong tay.
"Chặn hắn lại không để cho hắn đoạt được bảo tháp."
Hồng lão nhân, Hồng Kim Bảo nhìn thấy Tịch Quỷ hành động, bản thân liền hành động theo, hắn cũng muốn nắm được bảo tháp này, tất nhiên sẽ không cho Tịch Quỷ đạt được như ý muốn.
Những người khác đồng loạt lai đến, toàn bộ bọn họ cũng có chung ý nghĩ với Hồng Kim Bảo, Gia Cát Lượng lẫn Nhã Huyền Cơ cũng không chịu ngồi yên, lướt đến đoạt lấy bảo tháp.
"Khốn kiếp!"
Tịch Quỷ nhìn đám người nườm nượp đuổi theo ở phía sau, tức giận mắng một tiếng, dưới chân bắt đầu gia tăng thêm tốc độ.
Trong lòng hắn đang nghĩ, nếu sau khi đạt được bảo tháp, sẽ lập tức thoát ly Huyễn Sát Môn, bắt đầu tiêu dao tự tại, trở về Tịch Quỷ của ngày xưa, không còn Huyễn Sát Môn thao túng.
Tịch Quỷ sắp bắt được cổ tháp, trong lòng sắp sửa vui mừng, đột nhiên cổ tháp này ngay lập tức biến mất ở trước mặt, cổ tháp không có chạy đi, mà là hư không tiêu thất giữa thiên địa, không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Nhìn cảnh tượng này, toàn bộ đám người ngay lập tức sững sờ, lâm vào kinh ngạc hồi lâu.