Mỗi một ngành nghề đều chia ra làm chín phẩm khác nhau, phẩm cấp càng cao tượng trưng cho địa vị càng lớn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Liễu Giai Nhân đang lựa chọn từng loại thảo dược, phân bố ra khắp nơi trên sạp tre, Vũ Thuần Tử mơ hồ suy đoán, thiếu nữ này chắc hẳn đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề Y sư.
Điều làm hắn thắc mắc chính là, một mình sống trong Vực Trượng Thiên Nhai, rốt cuộc học từ ai mà có? Hay nàng đã có từ trước, sau đó giống như hắn, bị người truy đuổi liền rơi vào nơi này?
Quan sát cách ăn mặc lẫn bày bố chung quanh, Vũ Thuần Tử có thể đoán ra, trước kia Liễu Giai Nhân chắc chắn không ở tại đây, rất có thể gặp chuyện gì bất trắc nên mới đày vào Vực Trượng Thiên Nhai.
Qua một lúc lâu, Liễu Giai Nhân mang gói thuốc được nghiền nát đi vào bên trong phòng, nhìn vào Vũ Thuần Tử từ tốn nói.
"Nơi này có hai cân thuốc, chỉ cần mỗi ngày ngâm mình hai tiếng đồng hồ, qua năm lần như vậy, vết thương trong người sẽ nhanh chóng hồi phục."
"Đa tạ, có thể cho ta hỏi, ngươi tại sao lại ở đây không?"
Vũ Thuần Tử hiện lên cảm kích, sau đó hỏi.
Lúc này, bên trong ánh mắt Liễu Giai Nhân chợt ảm đạm thất sắc, sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm bình thản, trả lời một cách gượng gạo.
"Việc này không cần ngươi biết, ta rơi vào đây cũng là bất đắc dĩ."
"Vậy tại sao lại tự động cứu ta? Ngươi không sợ ta sau khi lành lại, đem ngươi hãm hại sao?"
Vũ Thuần Tử bất ngờ hỏi, câu hỏi này khiến Liễu Giai Nhân trầm lặng, đột nhiên nàng lại nói.
"Sợ… Đương nhiên rất sợ, nhưng ngươi cùng với ta rơi vào trong đây, tất cả đều là người bình thường, không thể phát huy lực lượng. Cho dù ngươi có mạnh mẽ, ta cũng có cách xử lý."
Đối với cái này, Liễu Giai Nhân tất nhiên cũng có chuẩn bị, tuy mang Vũ Thuần Tử trở về có lòng tốt điều trị, nhưng chỉ là điều trị mà thôi, đề phòng vẫn cần phải đề phòng.
Chẳng ai biết được người nào tốt, người nào xấu.
Vũ Thuần Tử cười lớn, đối với Liễu Giai Nhân có lòng tin như vậy, hắn cũng không muốn nói thêm, ít ra bản thân không có xấu như nàng nghĩ, muốn dùng lời nói, còn không bằng hành động, như vậy sẽ chứng minh bản thân tốt hơn.
Thời gian cứ như vậy thoi đưa, chớp mắt đã trải qua năm ngày, nhờ có thuốc đặc trị do Liễu Giai Nhân tìm về, vết thương của Vũ Thuần Tử mới có thể nhanh chóng hồi phục, đi lại vẫn không còn là vấn đề quá lớn.
Chỉ là mỗi đêm còn đau nhức khi đến giữa khuya, nhưng cơn đau này đối với hắn mà nói, tựa như gãi ngứa một dạng.
Kinh mạch lẫn xương cốt đã hoàn toàn nối lại, dù lấy tốc độ chậm chạp hồi phục, những như vậy cũng đủ rồi.
Liễu Giai Nhân cảm thấy ngoài ý muốn, theo như nàng suy đoán, chí ít phải mười ngày mới hoàn toàn bình phục, không ngờ chỉ dành năm ngày đã xong xuôi.
Vũ Thuần Tử đứng dậy, bước đi một cách chậm rãi, bản thân vẫn còn tê buốt vì nhiều ngày không hoạt động, sau một lúc di chuyển, máu cuối cùng đã tuần hoàn trở lại.
"Thật sự đa tạ cô nương, nếu không có ngươi không biết khi nào ta mới có thể hoạt động."
"Đối với việc cứu người, đây là chuyện đương nhiên thôi, không cần cảm ơn."
Vũ Thuần Tử khẽ gật đầu, bản thân biết, chính mình nợ Liễu Giai Nhân rất nhiều, nếu sau này có gặp nguy nan hoặc khó khăn gì, hắn sẽ đứng ra giúp đỡ.
Chính Liễu Giai Nhân cũng không biết, bởi vì sự gặp gỡ này, bọn họ sau này sẽ kết chung một thuyền.
Cách đó không xa năm mươi dặm, hướng về phía nam, đám người Triệu Phong Sơn đang tiến về Nga Mi Sơn, sắp sửa bước vào Vực Trượng Thiên Nhai. Lần này gặp mặt, không biết Vũ Thuần Tử sẽ ứng phó như thế nào, chắc chắn không thể nào thoát khỏi một hồi đại chiến.
Trải qua một ngày một đêm, vết thương rốt cuộc cũng chuyển biến tốt.
Đợi sau khi hồi phục hoàn toàn, hắn sẽ rời đi nơi này, tìm đường thoát ra Vực Trượng Thiên Nhai.
Đơn giản Vũ Thuần Tử không muốn cứ mãi sống ở nơi này, bởi vì trong đại não hắn, luôn xuất hiện cảm giác hối thúc lẫn bất an kỳ lạ. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến hắn trở nên như vậy.
Liễu Giai Nhân mặc y phục màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước vào bên trong căn phòng, trên tay còn mang một chén thuốc.
Vũ Thuần Tử ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi hiện lên giấc mơ kỳ lạ, lúc rơi xuống Vực Trượng Thiên Nhai, không có để ý Liễu Giai Nhân đang bước vào.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Liễu Giai Nhân chợt lên tiếng hỏi.
"Ta đang suy nghĩ, làm cách nào để thoát khỏi Vực Trượng Thiên Nhai."
Vũ Thuần Tử có chút giật mình, khẽ nói.
"Điều này là không thể, ta sống nơi này mấy năm qua, đã tìm đủ mọi cách, vẫn không thể đi ra nơi này, toàn bộ phương viên Vực Trượng Thiên Nhai đều bao phủ dày đặc sương mù."
Liễu Giai Nhân kinh ngạc, sau đó nói ra những cái nàng gặp phải.