Vạn Cổ Truyện

Chương 52: 52





Trước khi đi ra khỏi Tàng Kinh các hắn có hỏi người thủ thư ở tầng đó xem ở tông môn có luyện khí các hay những nơi tương tự như vậy không và nếu có thì ở đâu và kết quả thì đúng là có thật nhưng từ Tàng Kinh các đến đấy thì lại khá xa nên hắn quyết định mang đống sách này về nhà trước, tiện thể xem Cẩn Y tu luyện như thế nào rồi, công pháp mới có vấn đề gì không rồi mới đi đến đó.

Đi một lúc cuối cùng hắn cũng đã về tới nhà, về tới nhà mở cửa ra hắn thấy Cẩn Y đang đi quét dọn lại nhà cửa nhìn thấy Minh Triết, Cẩn Y cung kính chào:
“Công tử người đã về.


Minh Triết nghe vậy thì gật đầu đáp lại:
“Ừm.


Nghe thấy lời đáp lại của Minh Triết, Cẩn Y dịu dàng hỏi:
“Công tử trưa nay đi đâu vậy mà không về ăn cơm?”
Giơ cái túi bao thạch đang đựng sách lên cho Cẩn Y nhìn Minh Triết điềm đạm đáp:
“Ta đi mượn chút sách, cất sách xong ta sẽ đi liền, ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Tuy vẻ ngoài không thể sánh ngang với những tiên nữ ở trên trời nhưng đối với thái độ dịu dàng ân cần, cùng với vẻ ngoài ưa nhìn của Cẩn Y thì cũng đủ để làm cho biết bao nhiêu người đàn ông phải xao xuyến, nhưng đối với Minh Triết thì khác hắn đã ly dục hoàn toàn rồi cho dù có là người phụ nữ đẹp nhất đứng trước mặt hắn, hắn cũng không động lòng.

“Nhờ ơn của công tử mà Cẩn Y mới có thể tu luyện được nhưng nô tì có một chút thắc mắc tại sao mỗi lần dừng việc tu luyện lại cơ thể có một chút đói bụng hơn nữa cứ sau một hai canh giờ mà không tu luyện bụng lại có một chút nóng vậy mong công tử giải đáp.



Minh Triết nghe Cẩn Y hỏi thì đáp lại:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Bởi vì trạng thái ngươi đang tu luyện nó tương tự với nhập thiền vậy, khi ngươi tu luyện đến một đẳng cấp nhất đinh, một khi ngươi nhập thiền cơ thể ngươi sẽ không cần phải ăn uống ngủ nghỉ gì cả mà vẫn có thể sống được nhưng khi ngươi xả thiền ra vì vẫn phải mang xác thân người phàm nên khi đói thì ngươi vẫn phải đói như thường.


“Nô tì đã hiểu.

” Cẩn Y đáp.

“Vậy còn việc sau thì sao thưa công tử.


“Về việc bụng ngươi nóng là do ta cố tình làm vậy để tránh việc ngươi ham chơi mà quên mất việc tu luyện nó giống như một lời nhắc nhở vậy, mỗi ngày ngươi chỉ có một hai canh giờ để chơi thôi nếu như chơi quá lâu cái bụng đó sẽ nóng đến mức mà nó sẽ tự phát nổ, tức là ngươi sẽ chết thế nên nếu muốn hết cái trạng thái đấy thì chỉ còn cách là hấp thụ hết viên đan dược đó thôi.


Cẩn Y nghe đến việc đó thì mặt nàng trắng bệch ra đến nỗi xuýt nữa thì đánh rơi cây chổi xuống đất, sau khi đặt cái chổi vào chỗ cũ thì nàng liền chạy vào phòng, trước khi vào phòng cũng không quên nói lời tạ ơn đối với Minh Triết.

Minh Triết thấy cảnh đấy thì vẫn giữ một vẻ điềm nhiên như cũ, hắn nói cũng có phải nói đùa đâu điều hắn nói là nói thật mà nếu như đến hết hai canh giờ mà nàng vẫn không chịu tu luyện thì điều đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra thôi.

Nhưng cái trường hợp nàng chết vì việc đó là không thể nào trừ khi nàng không biết đau là gì chứ sau một canh giờ rưỡi mà nàng không tu luyện bụng nàng đã đau vô cùng rồi chứ đừng nói là nàng chịu được đến hai canh giờ, nếu mà nàng chịu được đến hai canh giờ thì hắn cũng phục nàng vì cứ sau mười phút nỗi đau lại tăng lên, một canh giờ là cảm nhận được chưa đau, một canh giờ rưỡi là cảm nhận được đã đau, hai canh giờ là tử, nàng mà chịu được như thế quật cường nhất quyết không tu luyện khác nào chịu thống khổ đến chết.

Cẩn Y cũng không ngu mà làm thế hắn biết rõ nàng là người thế nào mà nàng thông minh vô cùng, sống chung với nàng một thời gian kết hợp với ký ức của Tuấn Hào có thể nói con người của Cẩn Y như nào hắn rõ hết.

Nàng dám hỏi hắn câu đó chứng tỏ nàng đã biết được là nỗi đau ấy sẽ chấm dứt sau khi nàng tu luyện thế nên hắn không phải lo về nàng, hơn nữa trước khi bổ sung thêm cái đó vào công pháp hắn đã có sự cân nhắc rồi một khi bắt đầu tu luyện công pháp đó thì nàng cũng chẳng cần phải ăn uống ngủ nghỉ hắn cho nàng bốn tiếng đồng hồ thời gian nghỉ là vì nàng vẫn còn các tập tính khó bỏ nếu cho nàng ngồi quá lâu hắn sợ rằng nàng sẽ phát điên mà chết mất, hơn ai hết hắn hiểu rằng đây chỉ là cái giả của hỷ lạc thôi không phải là thật.

Cẩn Y đi vào phòng ngủ của nàng thì hắn cũng đi vào phòng ngủ của hắn để cất sách vào trong đó sau đó hắn mới ra ngoài để đi đến luyện khí các, theo hắn được biết thì luyện khí các được chưởng quản bởi thần bí nhất bát trưởng lão.

Tại Ngự Lang tông mỗi một vị trong thập đại trưởng lão sẽ có nhiệm vụ chưởng quản một lĩnh vực quan trọng của tông môn trong đó thần bí nhất bát trưởng lão thì chưởng quản luyện khí các nơi rèn đúc ra các loại binh khí, áo giáp của tông môn.

Tất nhiên luyện khí các tại Ngự Lang tông cũng không phải chỉ làm mỗi áo giáp, vũ khí mà nó còn làm nhiều thứ nữa như ở nơi đây còn có các thợ làm nhà cửa, đồ đạc, nội thất cho tông môn.


— QUẢNG CÁO —
Event
Vì Luyện Khí các nằm khá xa khu vực dành cho các đệ tử sinh sống nên đi phải mất một lúc cuối cùng thì hắn cũng tới, đường tuy xa nhưng hắn cũng không dám chạy nhanh mà chỉ dám chạy bộ vừa rèn luyện thể lực vừa tránh người khác biết tới mà nghi ngờ chuyện thể lực khác thường của hắn.

Không biết vì sao nhưng khi hắn đến đây thì nơi đây khá là vắng vẻ, có thể là do hôm nay là ngày gì đó mà hắn không biết hoặc là do đây là nơi để tiếp các đệ tử hơn nữa lại còn là giờ trưa thế nên mới vắng người.

Cả nơi này bao gồm hai đệ tử đứng ở bên ngoài canh gác thêm cả một người ở bên trong nữa thì cũng chỉ có ba người.

Nhìn thấy Minh Triết đến một thanh niên ngồi bên trong giọng khó chịu hỏi:
“Tiểu tử ngươi đến đây để làm gì?”
Hắn nghe vậy thì đáp:
“Thưa sư đệ đến đây để làm vũ khí.


Nam tử kia nghe Minh Triết nói như vậy giọng cũng dịu dịu đi rồi nói:
“Làm vũ khí, vậy ngươi đã tốt nghiệp chưa, phải tốt nghiệp thì mới được làm vũ khí.


Minh Triết nghe vậy thì thấy kỳ lạ tại vì hắn nhớ trong luật làm gì có điều nào như vậy đâu nhưng khuôn mặt thì vẫn điềm nhiên hỏi lại:
“Thưa sư huynh, sư đệ nhớ tông môn mình làm gì có luật nào như vậy tại sao chưa tốt nghiệp lại không được làm vũ khí, mong sư huynh giải đáp.



Nam tử kia nghe vậy thì đáp lại ngay:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tông môn thì đúng là không có luật đó thật, nhưng đây là luật mà bát trưởng lão dặn riêng cho chúng ta là chỉ nhận đơn làm vũ khí từ những đệ tử đã tốt nghiệp thôi, nếu chưa tốt nghiệp thì các đệ làm vũ khí để chém nhau à.


Minh Triết nghe vậy thì hiểu ngay hóa ra đây là luật ngầm tại nơi đây nhưng thôi hắn cũng thấy điều này hợp lý vì chưa tốt nghiệp thì chưa thể làm nhiệm vụ được nếu mà làm vũ khí bây giờ thì đúng là chỉ để chém nhau thôi, nhưng đã đến đây rồi thì cũng không thể ra về không ít nhất hắn cũng phải hỏi giá vũ khí để xem nó như thế nào mà về sau còn ước lượng có nên mua hay không.

“Vậy sư huynh cho sư đệ hỏi một cây vũ khí nhất phẩm giá thành của nó là bao nhiêu?”
Nam tử kia nghe vậy thì giọng khó chịu đáp lại:
“Vẫn chưa từ bỏ à, nhưng thôi nói ra cũng được chẳng chết ai, nếu sư đệ muốn mua vũ khí nhất phẩm thì giá thành sẽ rơi vào khoảng từ một trăm cho đến một nghìn viên linh thạch tùy vào từng chỗ, nhưng những vấn đề này sư đệ không nên quan tâm làm gì nhiều tốt nhất nên đợi tốt nghiệp đi tiết kiệm linh thạch cho đủ rồi quay về đây sư huynh lấy giá tốt cho.


Minh Triết nghe vậy thì vẫn điềm nhiên tạ ơn một tiếng rồi quay lưng ra về.