Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 10



Nghi Văn đương nhiên hiểu câu nói kia của bạn thân mình là có ý gì nhưng vẫn cố tình hỏi ngược lại.

“Tớ tưởng hai người phải thân quen lắm, có người còn nhẫn tâm bỏ mặc tớ một mình ở buổi tiệc để cùng Âu Dương Thần ăn tối. Thế mà cậu vẫn không làm quen được với anh ta à? Tớ còn tưởng hai người sắp có con với nhau rồi không ấy chứ.”

“Lỗi tớ. Bỏ cậu ở lại buổi tiệc là lỗi của tớ.”

“Sao cậu cần tớ giúp gì?”

“Giúp tớ tiếp cận Âu Dương Thần.”

“Sao bây giờ lại gấp gáp như thế? Không đợi được nữa?”

“Đúng vậy, nếu tớ còn chần chừ thì Triệu thị sẽ sụp đổ mất, tớ đợi được nhưng ba tớ thì không. Tớ không muốn ông ấy phải đi khắp nơi xin xỏ hết người này đến người kia nữa, phận làm con cái như tớ không đành lòng.”

“Cậu muốn thế nào?”

“Đánh nhanh rút gọn.” Triệu Vy Vân dứt khoát lên tiếng.

“Cậu định đạt được mục đích rồi thẳng thừng đá sói ca đi như vậy à? Tàn nhẫn như vậy sao?”

“Nếu không cậu muốn tớ phải làm như nào? Ở bên cạnh anh ta để chuộc lỗi. Khéo lỗi chưa chuộc xong thì cái mạng nhỏ này đã bị anh ta lấy đi lúc nào không hay.”

“Cậu cứ khéo lo xa.”

“Thế quân sư có cao kiến gì thì cho tớ thỉnh giáo xem nào?”

“Để đó cho tớ, đảm bảo thành công.”

Không biết Nghi Văn có cao kiến gì để cô bạn thân cua đổ được tảng băng Âu Dương Thần nhưng cả hai phải mất cả đêm để lên kế hoạch cho phi vụ lần này.

[...]

Mặc dù không trực tiếp đề cập đến chuyện tập đoàn với Triệu Vy Vân nhưng qua những thông tin mà Bách Điền thì Âu Dương Thần cũng nắm được tình hình của gia đình cô lúc này như thế nào. Biết thì cũng chỉ biết như vậy thôi, Âu Dương Thần cũng tuyệt nhiên không đả động đến. Từ hôm cả hai cùng nhau ăn tối, thì Âu Dương Thần cũng không hề liên lạc với Triệu Vy Vân lần nào, cả hai dường như mất liên lạc với nhau.



Triệu Vy Vân không biết còn nhớ hay đã quên việc tiếp cận Âu Dương Thần mà đã qua mấy ngày cô hoàn toàn không liên lạc với anh ta. Là cô đang lạc mềm buột chặt hay còn có ý đồ gì khác.

Hôm nay là cuối tuần, Nghi Văn lại tiếp tục kéo Triệu Vy Vân đến quán bar để săn Âu Dương Thần.

“Tiếp cận Âu Dương Thần sao lại kéo tớ đến đây? Còn cho tớ bận mấy cái này?”

“Cậu chỉ việc ngồi đây, còn lại để tớ lo.”

“Lo cái gì chứ? Liệu có tin tưởng cậu được hay không, khéo cậu lại bỏ tớ cao chạy như lần trước.”

Nghi Văn bĩu môi: “Bỏ chạy cái gì chứ, không phải tớ có lòng tốt nhường không gian riêng cho hai người dễ nói chuyện à. Cậu không cảm ơn tớ thì thôi còn trách tớ.”

“Không gian riêng tư? Sượng trân nha bạn yêu. Chị đơ cái mặt chị ra nè chứ mà riêng với chả tư.”

“Tớ mới không thèm tin cậu.”

“Giờ thì nói đi, sao lại lôi tớ đến đây?”

“Cuối tuần, Âu Dương Thần sẽ tụ tập bạn bè ở đây, cậu muốn tiếp cận anh ta thì đến đây là hợp lý quá rồi cô bạn của tôi ạ.”

“Cậu hiểu rõ lịch trình của Âu Dương Thần như vậy tớ còn tưởng cậu là trợ lý của anh ta không đấy.”

“Có tiền thì muốn gì chả được, lịch trình của Âu Dương Thần có là gì?”

“Rồi tiếp theo tớ phải làm gì? Ngồi đây đợi anh ta sang mời rượu?”

“Nhạt nhẽo, lần này chơi lớn hơn.”

“Chơi lớn? Chơi lớn như nào?”

Nghi Văn ghé sát vào tai Triệu Vy Vân thì thầm gì cũng chẳng rõ chỉ biết vài giây sau Triệu Vy Vân hốt hoảng từ chối.

“Không được.”



“Sao lại không được?”

“Lỡ như cái tên mặt lạnh kia thấy chết không cứu thì không phải đời con gái của tớ chị tên kia lấy đi một cách dễ dàng thế à.”

Nghi Văn gõ cái cốc vào đầu của Triệu Vy Vân, cô không tin được cô bạn của mình lại có thể ngây thơ đến độ nghĩ cô tìm một người đàn ông lạ mặt để diễn trò thu hút sự chú ý của Âu Dương Thần.

“Cái đầu heo của cậu lại nghĩ đi đâu đấy?”

“Cậu vừa bảo thế còn gì?”

“Tớ chưa có nói hết câu mà cậu đã giãy nảy lên rồi.”

“Ý của tớ là cậu chỉ cần ngồi đây uống rượu, giả vờ say sĩn một xíu lại càng tốt, sẽ có người đến gạ gẫm cậu và đương nhiên người đàn ông này là người của tớ, dù cho Âu Dương Thần không cứu cậu thì cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào cả. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

“Vậy cậu ngồi đây uống rượu, tớ tìm chỗ nấp trước.”

“Cậu lại định bỏ của chạy lấy người đấy à?”

“Ừ, bỏ cái của nợ cậu ấy. Nếu tớ ở đây thì sao Âu Dương Thần cứu cậu. Hơn nữa, nếu tớ ở đây mà thấy cậu bị người ta gạ gẫm mà không ra tay không phải là rất khốn nạn hay sao chứ.”

“Cũng phải.”

“Yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong vòng kiểm soát của tớ.”

Nói rồi, Nghi Văn cũng cầm túi xách rời đi. Cô chọn một góc ít ai để ý để quan sát tình hình. Còn lại một mình Triệu Vy Vân, cô không biết làm gì nên chỉ đành ngồi vừa lướt điện thoại vừa nhâm nhi uống rượu.

Triệu Vy Vân không biết đã uống bao nhiêu rượu vào người nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng Âu Dương Thần đâu, không lẽ tin tức của Nghi Văn không chuẩn.

Kế hoạch chỉ giả say nhưng không biết từ lúc nào mà Triệu Vy Vân lại say thật, cả người cứ lâng lâng rất khó tả. Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ, cô ngồi đây cũng gần hai tiếng đồng hồ nhưng người cần gặp cũng không gặp được. Triệu Vy Vân mất kiên nhẫn định rời đi, dù sao thì cô cũng cảm giác đầu mình đang biểu tình, nếu còn tiếp tục e là cô sẽ gục trước khi Âu Dương Thần đến mất.

Nhưng Triệu Vy Vân vừa định cầm túi xách rời đi thì một cánh tay to lớn giữ cô lại: “Cô em, còn sớm mà, ở lại chơi với bọn anh thêm chút nữa.”