Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 33



Việt Bân hết lời khuyên nhủ nhưng Âu Dương Thần hình như chẳng để tâm

đến, liên tục uống hết chai này đến chai khác đến nỗi say mèm mặc cho Việt Bân hết lời khuyên ngăn.

“Cậu định ngồi đây uống tới bao giờ hả? Đây là nước lã sao?”

“Cậu tiếc chút rượu này với tớ à?”

“Đến cả khu resort này ông đây còn chả tiếc với cậu thì số rượu này có là gì.”

“Vậy cậu cản tớ làm gì? Tớ muốn uống”

“Thật hết nói nổi cậu. Nào, đi về ngủ.

“Tớ không muốn ngủ. Nào, cạn ly

“Nào.”

Việt Bân cũng khá chật vật mới có thể đưa Âu Dương Thần về phòng nghỉ ngơi. Việt Bân nhìn một lượt không gian lãng mạn mà Âu Dương Thần cất công chuẩn bị để cầu hôn Triệu Vy Vân mà lắc đầu ngán ngẩm.

Anh cứ nghĩ tối nay Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân sẽ có một buổi tối hạnh phúc bên nhau nhưng ông trời thật biết trêu lòng người, chính vì trò cá cược vớ vẩn kia mà cả hai chia tay nhau. (1)

Mỗi buổi sáng, Âu Dương Thần đều sẽ đến Triệu gia thật sớm để đón Triệu Vy Vân đi làm. Chiều tối lại có người cố tình lái xe thật chậm để có thêm thời gian ở bên cạnh cô. Nhưng hôm nay thật khác, Triệu Vy Vân cứ ngồi đờ ra ở phòng khách nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng Âu Dương Thần đâu.

Triệu Phong thấy con gái cả buổi chỉ ngồi yên ở đó, vẻ mặt có vẻ thẫn thờ liền lên tiếng hỏi: “Vân, hôm nay con không đi làm sao? Làm gì mà ngồi đờ ra đó?”

“Dạ con chuẩn bị đi đây ba.”

“Hôm nay, Thần nó không qua đón con à. Bình thường ba thấy hai đứa quấn quýt nhau cả ngày sao hôm nay lại thế? Hai đứa có chuyện gì à?”

“Dạ không có gì đâu ba. Hôm nay anh ấy bận nên không đến đón con được.”

“Con đi làm đây.”

“Ừ, lái xe cẩn thận nha con.”

"Da."

Triệu Vy Vân đi làm nhưng đầu óc cứ đâu đâu, làm gì cũng chẳng ra hồn. Đến tầm trưa đã thấy cả người uể oải không muốn làm việc tiếp, dù có muốn bận rộn để không nghĩ đến những chuyện không vui nhưng cứ cố chấp như thế này chắc chắn sẽ hỏng việc mất.

Nghi Văn biết cô bạn thân của mình đang không vui vì những chuyện tối qua nên cố tình tạt qua công ty để rủ cô đi ăn, đi mua sắm cho khuây khỏa tinh thần.



“Đi ăn trưa đi, tớ mời.”

"Ờ."

“Cậu vui vẻ lên coi, trông cậu có chán chưa kìa”

“Nếu cậu muốn thì cứ bày tỏ với Âu Dương Thần. Thái độ hôm qua của anh ta cũng đâu có căng thẳng đến mức muốn chia tay đâu chứ”

“Tớ cũng không biết nữa. Thôi thì cứ để tự nhiên, nếu đã là của nhau thì dù có đi đâu về đâu thì cuối cùng cũng sẽ về lại với nhau thôi. Còn nếu không có duyên thì tớ cũng đành chịu”

“Như vậy thì vui vẻ, phấn chấn lên xem nào. Cả ngày cứ bí xị mặt ra để làm gì?"

Nghi Văn dành cả nửa ngày để dỗ dành Triệu Vy Vân, đưa cô đi ăn, đi mua sắm nhưng hình như Triệu Vy Vân chẳng có chút hứng thú nào với những việc này.

“Bà cô của tôi ơi, không biết kiếp trước tớ nợ nần gì cậu mà kiếp này tớ lại lãnh đủ như thế này nữa.”

“Không phải cậu muốn tớ tiếp cận Âu Dương Thần sao? Nên bây giờ cậu phải có trách nhiệm với nỗi buồn của tớ”

“Được rồi, được rồi lỗi tớ được chưa.”

Nghi Văn bất lực lên tiếng: “Thật hết biết, chẳng biết tớ được lợi lộc gì từ mối quan hệ của hai người nữa.”

“Tớ cũng có muốn đâu chứ. Ở đời ai cũng chọn hạnh phúc chứ mấy ai lại chọn chia xa bao giờ chứ?”

“Cậu đấy”

Triệu Vy Vân: “

Cả ngày trời, Triệu Vy Vân chẳng hề thấy bóng dáng Âu Dương Thần, đến cả điện thoại cũng im ắng đến lạ thường.

“Chúng ta đến đây là hết thật rồi sao?” Triệu Vy Vân thầm nghĩ.

Âu Dương Thần hôm nay cũng không đến tập đoàn. Tất cả các công việc đều giao hết cho Bách Điền xử lý. Hai người chia tay nhưng đến cả tá con người đau khổ đúng nghĩa đen của nó.

“Cậu muốn gì thì nói cho người ta biết. Tớ đâu phải Triệu tiểu thư, làm sao tớ biết được cô ấy đang nghĩ gì? Cậu nói với tớ thì có tác dụng gì?”

“Yêu người ta thì giữ người ta đi.”

“Nói thì hay lắm, người ta đã muốn đi thì có trời mới giữ được.”



“Sao cậu chắc chắn là Triệu tiểu thư không muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu?”

“Cậu đừng có bốc chữ bỏ vào miệng người khác như thế chứ?” Việt Bản nói tiếp.

“Mục đích của cô ấy đã đạt được, cô ấy đâu có lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh tớ nữa chứ.”

“Vì cậu”

Âu Dương Thần khẽ lắc đầu: “Không thể nào.

Việt Bân ở lại cả đêm với Âu Dương Thần. Mấy ngày liền Âu Dương Thần chìm trong rượu chè.

Âu Dương phu nhân dạo gần đây không thấy Triệu Vy Vân về chơi, bà định khi nào Âu Dương Thần về sẽ bảo anh một tiếng nhưng đợi mãi đến khuya mới thấy bóng dáng Âu Dương Thần về nhà trong trạng khước.

thái say

“Thần... Con sao lại say đến nổi này hả?”

“Mẹ ngủ trễ thế?”

“Mẹ đang đợi con về đây. Dạo này con làm sao thế? Con với Vy Vân có chuyện gì à?”

“Tụi con chia tay rồi mẹ.”

“Sao lại chia tay?” Âu Dương phu nhân hoảng hốt lên tiếng.

“Chắc là không hợp mẹ ạ.”

“Mẹ không đồng ý với lý do như thế này đâu nhé?”

“Nhưng cô ấy tiếp cận con, ở bên cạnh con vì muốn cứu tập đoàn nhà cô ấy. Cô ấy đâu có yêu con đâu mẹ” Âu Dương Thần bất lực lên tiếng.

Âu Dương phu nhân hiểu ra, nhưng hồi sau vẫn quyết định bênh vực Triệu Vy Vân: “Con giàu như thế mà chấp nhặt chút tiền đó với người con gái con yêu sao? Con giàu như vậy, con lo cho Vy Vân thì làm sao?”

“Mẹ không cần biết, mẹ chỉ muốn Vy Vân làm con dâu mẹ.”

“Không phải lúc trước mẹ bảo con quen ai cũng được mẹ không quan trọng sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?”

“Mẹ thay lòng đổi dạ được chưa, mẹ chỉ muốn Vy Vân.”

Âu Dương Thần: “...”