Ván Cược Tình Yêu - dahithichviet

Chương 55: Châm ngòi ly gián



Thanh Lam tỉnh giấc vào tám giờ sáng, cô ngồi trên giường vài phút, gương mặt hiện một phần mệt mỏi. Cô hít hít hai cái, hình như có mùi rượu, Thanh Lam cầm chăn lên, muốn xác định xem mùi rượu ấy từ đâu mà có

Chiếc chăn Thanh Lam đang đắp thoang thoảng mùi rượu, cả gối đầu bên cạnh cũng thế. Thanh Lam cẩn thận nhớ lại, không lẽ hôm qua cô lại uống rượu?

Không đúng, hôm qua cô không đi ra ngoài nửa bước. Nghĩ một lúc cũng không ra cái gì, Thanh Lam gạt bỏ nghi vấn, đặt chân xuống giường.

Chín giờ sáng, Thanh Lam nhận được mail của Tử Kha, trong mail cậu có gửi kèm tư liệu thống kê tình hình tài chính của JK trong tuần trước.

Cũng vào lúc chín giờ sáng, trong văn phòng chủ tịch của Đại Phát, Dương Minh Trác ngồi đối diện với Đại Đức Thăng.

Đại Đức Thăng là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nghe nói người vợ thứ năm mới cưới của ông ta là vị tiểu thư mới hai mươi tuổi nhà họ Đồng.


Lão này xấu người lại xấu nết, là một kẻ háo sắc, hoang dâm vô độ. Ngoại trừ đầu óc kinh doanh vô cùng giỏi ra thì không có điểm nào tốt. Tiếc cho vị tiểu thư kia lại gặp phải ông ta, bị ông ta ép gả.

Lão ngồi trước mặt Dương Minh Trác, mở cúc áo vest khiến cho cái bụng bia lộ ra ngoài.

"Đại tổng, tôi nghe nói ông đang cần tìm một đối tác?"

Dương Minh Trác đi thẳng vào chủ đề, hai người bọn họ đều là người không thích vòng vo trong chuyện làm ăn. Đại Đức Thăng trả lời: "Đúng vậy, tôi đã từng nói chuyện với Dương lão thái gia. Bây giờ cậu lại chủ động tới đây, vậy tôi có thể hiểu như cậu đã đồng ý hợp tác không?"

Dương Minh Trác đáp không do dự: "Có thể."

Đại Đức Thăng bật cười hả hả nói với Dương Minh Trác: "Thẳng thắn lắm! Tôi thích nhất là những con người thẳng thắn!"


Trao đổi thêm với Đại Đức Thăng cho tới chín rưỡi, Dương Minh Trác đứng dậy.

"Tôi sẽ bảo thư ký làm hợp đồng. Chúng ta chọn một ngày tốt để ký kết." Dương Minh Trác nói, Đại Đức Thăng gật đầu đáp được rồi tiễn hắn ra ngoài cửa.

Đại Đức Thăng và Dương Minh Trác đều không biết, cuộc nói chuyện này của bọn họ đã bị nghe lén.

Thanh Lam còn chưa đọc xong số tài liệu Tử Kha gửi, cô lại nhận được một mail mới. Tử Kha gửi kèm lời nhắn: "Thanh Lam, Dương Minh Trác hôm nay tới gặp Đại Đức Thăng để đề nghị hợp tác."

Thanh Lam lấy tai nghe ra kết nối với macbook, mở file ghi âm Tử Kha mới gửi.

Cô chống một tay lên mặt bàn, cằm tựa vào mu bàn tay, một tay còn lại gõ nhẹ, cuộc nói chuyện không tiết lộ nhiều thông tin, chỉ nói sơ qua về việc hợp tác giữa hai người họ. Thanh Lam đoán chi tiết sẽ được đề rõ trong bản hợp đồng.


Nhưng điều ấy không quan trọng, bởi vì Thanh Lam sẽ không để cho JK và Đại Phát hợp tác với nhau. Bởi vì một khi hai tập đoàn này thành công hợp tác, cô muốn động tay sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trước.

Thanh Lam phản hồi mail của Tử Kha: "Lập tức tra xem cơ hội để tôi tiếp cận Đại Đức Thăng trong thời gian ngắn nhất là bao giờ?"

Chưa tới hai phút, Tử Kha đã trả lời: "Tối ngày mai, Đại Đức Thăng có hẹn vài đối tác làm ăn của lão ta ở Dương Thủy Lục Văn."

Thanh Lam chưa kịp gõ mail xong, lại nhận được thêm mail mới của Tử Kha: "Không đúng. Em vừa tra ra được tối nay lão ta sẽ tham gia bữa tiệc Trắng. Đây chính là một cơ hội vô cùng tốt."

Thanh Lam nhìn chăm chú vào màn hình, bữa tiệc Trắng không phải là một bữa tiệc dành cho người bình thường. Đại Đức Thăng quả đúng như tin đồn, lão là một con người vô cùng sa đọa thối nát.
Muốn chặt đứt mối quan hệ hợp tác đã hình thành được một nửa giữa JK và Đại Phát, cô phải làm thế nào mới tốt đây?

Không cần Thanh Lam phải nhắc, Tử Kha đã nhanh chóng gửi địa chỉ và thời gian bữa tiệc Trắng diễn ra cho Thanh Lam.

Thanh Lam xem xong gọi điện thoại cho Tử Kha: "Tử Kha, chuẩn bị thêm thiệp mời."

Những bữa tiệc như thế này thông thường phải có thiệp mời, hoặc một thứ đặc biệt nào đó để xác nhận thân phận thì mới được vào cửa.

Giọng một người phụ nữ lanh lảnh chen ngang từ đầu dây bên kia: "Chị hai, năm nào thiệp mời cũng gửi tới tận cửa nhà mà chị không thèm liếc mắt đó. Năm nay rốt cuộc cũng dùng tới."

Thanh Lam ngạc nhiên, cô không hề biết điều này.

"Tại sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ."

Tử Kha ho hai tiếng: "Ừm, đó là bởi vì lão đại không muốn tỷ nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ này."
Người phụ lại nối tiếp lời Tử Kha hỏi Thanh Lam: "Váy dự tiệc có cần không? Em sẽ kêu Sam chọn cho chị một bộ."

Thanh Lam trả lời: "Không cần. Tuỳ tiện là được."

Mấy hôm trước tâm trạng không tốt nên Thanh Lam vừa mới đi mua rất nhiều đồ, hơn một nửa là chưa từng mặc qua, ở trong đống đó chọn ra một bộ là được.

Thanh Lam tắt điện thoại đặt sang bên cạnh, cô nhìn đồng hồ thì thấy mới mười một giờ trưa, mười giờ đêm buổi tiệc mới bắt đầu, cô vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.

Tám giờ tối, Thanh Lam gõ cửa nhà Cố Hành Khiêm.

"Thanh Lam, cô sao lại tới? Trông thấy Thanh Lam, Cố Hành Khiêm vô cùng kinh ngạc, sau đó giống như phản xạ tự nhiên, anh hoảng hốt nói: "Không phải cô bị thương ở đâu rồi chứ? Bị đau ở đâu?"

Thanh Lam bật cười, lách qua Cố Hành Khiêm bước vào trong nhà: "Không phải. Tôi không sao. Tránh tạm qua chỗ anh một lúc."
"Tẹo nữa tôi phải đi tới một bữa tiệc, nhưng chưa tới giờ nên tôi ở đây đợi."

Cố Hành Khiêm nhìn Thanh Lam đang mặc quần thể thao màu đen với một cái áo hoodie xanh nhạt, anh hỏi: "Cô mặc như vậy đi tới bữa tiệc sao?"

Thanh Lam vỗ vỗ vào balo mình mới để bên cạnh: "Tất nhiên không phải, đồ của tôi ở trong này."

Cố Hành Khiêm rót cho Thanh Lam một cốc nước ấm: "Uống nước đi, tham gia tiệc đừng uống nhiều rượu, dạ dày cô không tốt, sức đề kháng yếu."

Thanh Lam gật đầu: "Được được, bác sĩ Cố nói thì phải nghe."

Cố Hành Khiêm bật cười nhìn Thanh Lam. Thi thoảng Cố Hành Khiêm cảm thấy không biết liệu có phải mình vẫn đang bị lạc trong một giấc mơ dài hay không? Trong giấc mơ này, Cố Hành Khiêm nhìn thấy Thanh Lam ở những trạng thái hoàn toàn khác, giống như đã thay da đổi thịt, khi thì lạnh lùng kiêu ngạo, có lúc thoải mái vui vẻ, so với trước kia ngày càng trở nên thông minh mạnh mẽ. Người hiện tại với người trước kia giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
"Bác sĩ Cố, thật ra tôi còn có việc muốn hỏi anh."

Cố Hành Khiêm nói: "Cô hỏi đi."

"Về bệnh tình của Vĩ Thanh, anh có từng nghe qua không?"

Cố Hành Khiêm lắc đầu: "Không có. Việc này chỉ có anh Khâm mới biết."

"Vậy sao.." Thanh Lam hơi thất vọng.

"Tôi nghĩ cô đừng lo lắng quá. Anh Thanh trước nay chưa từng muốn giấu cô điều gì, tới một lúc thích hợp, chắc chắn anh ấy sẽ chủ động nói với cô."

"Tôi biết."

Thanh Lam gật đầu đáp. Cô ngồi ở nhà Cố Hành Khiêm tới chín giờ, anh còn làm bữa ăn nhẹ để cô lót dạ. Ăn xong, Thanh Lam vào phòng thay đồ rồi tự lái xe tới địa điểm mà Tử Kha cho cô.

Bữa tiệc được tổ chức ở tầng hầm của tòa Cảnh Đường, cách trung tâm thành phố 7km về phía Bắc.

"Đứng lại."

Hai người vệ sĩ chặn cô ngay từ ở cửa chính của tầng một. Thanh Lam đưa chiếc thẻ trong suốt ra, một người nhận lấy quét vào máy quét xong thì thái độ mới trở nên thân thiện hơn.
"Tiểu thư, mời vào."

"Mời vào." Người bên cạnh cũng nói theo.

Thanh Lam hừ lạnh, nhấc chân bước qua cánh cửa. 

Ngay từ tầng một đã chỉ thắp đèn mờ, lối đi xuống không dùng thang máy mà là thang bộ, Thanh Lam đi theo một người dẫn đường.

Đi hết cầu thang là ra luôn sảnh chính của bữa tiệc Trắng, cô còn tưởng mình đến quá sớm, nhưng giờ nhìn cảnh trước mặt thì có vẻ ngược lại. Cô tới quá muộn, rất nhiều người đã tới trước cả Thanh Lam.

Người đàn ông dẫn đường đặt một tay lên ngực, lịch sự cúi đầu với Thanh Lam.

"Tiểu thư, chúc cô một đêm vui vẻ."

Thanh Lam phất tay, người đàn ông đó lại theo lối cũ đi lên bằng cầu thang, chuẩn bị đón tiếp những vị khách khác.

"Thanh Lam, chị tới bữa tiệc rồi đúng không?"

Trên tay cô đeo một cái đồng hồ điện tử có kết nối với đôi bông tai ngọc trai trắng đang đeo. Đây thực chất là thiết bị liên lạc được thiết kế với độ tinh vi cao, cũng may là tránh được cửa an ninh.
Bởi vì quy tắc của nơi này là không được mang theo vũ khí cùng thiết bị công nghệ cao. Mà chiếc đồng hồ của cô lại vừa khéo là đồ công nghệ cao được nguỵ trang dưới lớp bọc đồ dởm.

"Đúng vậy." Thanh Lam trả lời Tử Kha.

Thanh Lam nhìn xung quanh đánh giá một lượt, bất kỳ ai tham gia bữa tiệc Trắng đều phải mang mặt nạ. Ở đây có rượu và bạn tình, thuốc phiện và một vài chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới lạ không tưởng.

Bên trái cô, cạnh một chiếc bàn trong góc hơi tối, có một nam một nữ đã nhập cuộc vui sớm hơn, đang ư ư a a không ngừng.

Thật ra kể cả họ có làm chuyện đó ngay chính giữa đại sảnh thì cũng chẳng ai quan tâm, mọi người thậm chí còn phấn khích vì điều đó. Đây chính là tiệc Trắng. Mấu chốt kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở đây có lẽ vì không ai biết mặt của đối phương, cũng không nắm bắt được thân phận của đối phương, tham gia tiệc Trắng là đồng ý sa chân vào vũng lầy phong lưu tɦác ɭoạи.
Cô gái đó có thể ở nhà là đứa con ngoan của ba mẹ, người đàn ông kia cũng có thể là tên trưởng phòng mặc áo vẫn luôn cài cúc tới tận cổ, cả ngày đều mang vẻ cấm dục khó gần.

Nói đơn giản, tiệc Trắng là chỗ để những người đang che dấu một bản ngã không đơn thuần phát tiết ở đây.

Tử Kha ngồi trước máy tính, bên cạnh là Bối Ni và Trần Khâm. Ba cái laptop hiện thị ba góc quay khác nhau trong sảnh chính của bữa tiệc Trắng.

Bối Ni chỉ vào máy tính ở giữa, một góc nhỏ phía bên trái màn hình: "Chị ấy đang đứng ở đây. Vẫn chưa tiến vào."

Tử Kha nói chuyện với Thanh Lam thông qua một cái đồng hồ khác: "Thanh Lam, tiến vào chính giữa đại sảnh, hướng 3h, người đàn ông đeo mặt nạ satan đỏ, mặc vest xanh dương, lão ta chính là Đại Đức Thăng."

"Thanh Lam, cô phải cẩn thận."  Trần Khâm lên tiếng nhắc nhở Thanh Lam, cô nói: "Yên tâm, tôi đã có tính toán."