Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 107: Mộng tưởng



Mùa xuân ấm áp bao trùm thành phố Tiafa. Đây là một thành phố đáng yêu với những tòa nhà phức tạp và tinh xảo, nổi tiếng với hoa tươi và thơ ca. Không khí tràn ngập hương nhạc và cà phê. Những cửa hiệu hai bên đường trưng bày các sản phẩm bằng vàng bạc, bánh ngọt, lụa, đồ thủy tinh và các bức tranh khảm đầy màu sắc.

Tại một quán cà phê ngoài trời, có một cô gái trẻ mặc áo khoác dài ngồi đó. Đôi mắt đỏ đẹp đẽ của cô thật đặc biệt, dường như cô rất hứng thú với mọi thứ xung quanh. Thành phố Tiafa có bầu không khí cởi mở, sự yên bình khiến con người trở nên thư thái, và ở đây không ai kỳ thị những đôi mắt đỏ như ở Tây Nhĩ. Một số người đàn ông đi ngang qua bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô, họ liên tục liếc nhìn và muốn đến bắt chuyện, nhưng khi thấy người bạn đồng hành của cô, họ đành từ bỏ ý định.

Người bạn đồng hành của cô là một người đàn ông hoàn mỹ. Anh không để ý đến cảnh vật xung quanh, mà nhẹ nhàng bỏ hai viên đường vào cà phê của người yêu. Nhìn thấy nét mặt cô, anh mỉm cười. "Em thích thành phố này không?"

Lâm Y Lan mỉm cười. "Nơi này khiến tâm trạng em thật tốt."

Nụ cười của cô làm cho khuôn mặt trở nên rạng ngời, khiến Phỉ Qua rất hài lòng. Dù họ đã trải qua vài tháng lênh đênh trên biển, vượt qua hành trình dài mới đến đây, Lâm Y Lan hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi. Cảnh sắc Tiafa đẹp đẽ, không khí thư thái, ánh mắt của người qua đường thân thiện, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã yêu mến thành phố này.

Hai người đã dừng chân tại Tiafa được nửa tháng, mọi ấn tượng đều tuyệt vời, mỗi chiều họ đều đi dạo. Thành phố lúc hoàng hôn mang một vẻ đẹp khác lạ, nhiều gia đình đã thắp đèn, những ngọn nến bạc đặt bên bậu cửa sổ dưới những tấm rèm, ánh sáng dịu dàng chiếu lên những bông hoa trên bàn, tạo nên một bầu không khí lãng mạn say đắm lòng người.

Trong một lần đi dạo, họ bị thu hút bởi hàng rào cây xanh được cắt tỉa tinh tế, liền rẽ vào một con đường nhỏ. Lâm Y Lan chợt dừng bước khi nhìn thấy một ngôi nhà có vẻ đã có nhiều năm tuổi. Kiến trúc của nó thanh thoát và duyên dáng, bức tường bên ngoài màu hồng nhạt mang dấu vết của thời gian, hàng rào sắt đen phủ đầy những khóm hồng đang nở rộ, trong vườn có một cây cổ thụ sum suê, dưới tán cây là một chiếc ghế dài. Tấm rèm trắng phất phơ trong gió chiều, giống như một giấc mơ lâu năm đột nhiên hiện ra.

"Em muốn nó không?"

Lời nói của Phỉ Qua khiến cô vô thức gật đầu, sau đó cô chợt tỉnh lại. "Không, nó quá đẹp, chắc chẳng ai muốn bán nó đâu."

Phỉ Qua khẽ cười, ra hiệu bằng ánh mắt. Cô nhìn theo, thấy trên cánh cổng sắt có treo một tấm biển gỗ, ghi rõ ràng là đang rao bán.

"Ngôi nhà này rất có giá trị lịch sử, là dinh thự của một tử tước, được xây dựng vào năm 1760, sau đó đã qua nhiều lần tu sửa. Lần này vì gia đình tử tước chuẩn bị chuyển đến một thành phố khác nên mới bán đi." Người môi giới giới thiệu không ngớt, dẫn họ đi chiêm ngưỡng toàn bộ bố cục tinh tế, thiết kế xuất sắc, cầu thang xoắn ốc tráng lệ và những căn phòng ấm cúng, lãng mạn.

Khi nhìn ra khu vườn từ cửa sổ cao của phòng ngủ lúc hoàng hôn, Lâm Y Lan hoàn toàn bị ngôi nhà chinh phục, nhưng khi nghe đến giá cả, cô sững lại. Lúc đó cô mới hiểu tại sao ngôi nhà tuyệt đẹp này lại bị bỏ trống đến bây giờ. Ngay cả với một tiểu thư công tước như cô, mức giá đó cũng là một con số đáng kinh ngạc.

Người môi giới rõ ràng đã quen với những phản ứng như vậy, anh ta khẽ ho một tiếng rồi giải thích: "Ngôi nhà này rất xuất sắc, giá trị vô cùng lớn, vì vậy chỉ những ai may mắn và hào phóng mới có thể sở hữu nó."

Phỉ Qua lướt mắt nhìn qua ngôi nhà một cách thờ ơ. "Vì vợ tôi thích nó, nên giờ thì hãy gỡ tấm biển ở cửa đi."

"Phỉ Qua, chúng ta có đủ tiền mua không?" Sau khi cả hai quay về nhà trọ, Lâm Y Lan có chút nghi hoặc hỏi.

Phỉ Qua lấy từ hành lý ra một vật, tháo lớp lụa quấn bên ngoài, hiện ra một chiếc hộp cổ quen thuộc, viên ngọc trên hộp sáng lấp lánh như thuở ban đầu.

"Anh vẫn giữ nó sao?" Lâm Y Lan ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra. "Đúng rồi, chúng ta có thể bán nó đi."

Phỉ Qua nhìn cô thật sâu, nâng tay mở chiếc hộp.

Bên trong hộp là một chiếc trâm hoa tường vi xinh đẹp, bên dưới chiếc trâm là đầy những viên ngọc lục bảo trong suốt và sáng lấp lánh. Những viên ngọc đủ các hình dạng, rõ ràng từng thuộc về nhiều món trang sức khác nhau, mỗi viên đều vô cùng quý giá, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả hộp.

Nhìn vào chiếc hộp đầy ngọc lục bảo, Lâm Y Lan không thể thốt nên lời, chỉ đờ đẫn nhìn Phỉ Qua.

"Chúng làm anh nhớ đến em, và chúng chỉ thuộc về em. Cho nên khi rời Đế Đô, anh đã mang theo bên mình, như phần thưởng cho việc chấm dứt triều đại hoàng gia thay cho dân chúng." Phỉ Qua đưa chiếc hộp nặng trĩu đặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói bình tĩnh pha lẫn niềm tự hào cùng dịu dàng. "Anh sẽ không để em chịu khổ thêm nữa. Căn nhà ấy là của em, chúng ta sẽ có một gia đình."  Edit: FB Frenalis

Gia đình, một từ ngọt ngào và ấm áp biết bao.

*****

Ai nhìn vào cũng có thể nhận thấy niềm vui của cô. Lâm Y Lan chạy khắp cầu thang, đi qua từng căn phòng, phấn khích như đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi yêu thích, dốc toàn bộ tâm sức để trang trí ngôi nhà. Tấm trải bàn màu tối, chân nến bạc, bình pha lê đẹp mắt cùng bộ đồ ăn đồng bộ, tất cả đều được sắp xếp vào đúng chỗ. Mỗi ngày đều có hơn mười người giúp việc tạm thời bận rộn lau chùi, dọn dẹp. Là chủ nhà, Phỉ Qua hoàn toàn để cô tự do bày biện theo ý mình, vui vẻ nhìn ngôi nhà từng chút một thay đổi theo mong muốn của người yêu, thậm chí còn cùng cô ra ngoài mua sắm thêm nhiều đồ đạc.

Đôi tay từng điều khiển vận mệnh của cả đế quốc giờ đây lại bận rộn đánh dấu từng tờ danh sách mua sắm. Sau khi kiểm tra xong, Phỉ Qua định bước lên xe ngựa, nhưng bất chợt bị một ô cửa sổ thu hút ánh nhìn. Sau tấm kính trong suốt là một chiếc váy cưới trắng tinh, nhẹ nhàng, tinh tế, lãng mạn. Từng lớp váy xếp nếp được đính những viên ngọc trai sáng bóng, tựa như sóng biển dập dờn.

Phỉ Qua đứng trước cửa sổ rất lâu rồi mới quyết định đẩy cửa bước vào.

*****

Tỉnh giấc khỏi giấc ngủ mơ màng, Phỉ Qua mở mắt, phát hiện bên gối trống trơn.

Nhìn quanh căn phòng xa lạ, anh chợt nhớ ra đây là ngôi nhà mới của họ. Hôm qua, anh và Y Lan đã chuyển từ nhà trọ vào ngôi nhà này.

Tiếng chim buổi sáng kêu líu lo êm dịu, người hầu vẫn chưa tới, cả căn nhà rộng lớn yên tĩnh lạ thường.

Phỉ Qua lần lượt tìm kiếm từng căn phòng, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng cô trong bếp, cảm giác lo lắng bỗng chốc tan biến.

Cô đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, chăm chú nấu bữa sáng. Nồi súp trên bếp sôi nhè nhẹ tỏa ra hương thơm ngào ngạt, ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, vài lọn tóc rủ xuống bên má. Căn bếp buổi sáng yên bình và tĩnh lặng.

Cô bất chợt quay lại, nhìn thấy anh liền nở nụ cười. "Dậy rồi à?"

Phỉ Qua nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói trầm ấm. "Sao dậy sớm thế này?"

"Em hơi khó ngủ, chắc là vì vui quá. Cứ như đang mơ vậy." Mặt cô thoáng đỏ lên, có chút ngại ngùng. "Anh đói không? Chờ một lát nữa là có súp."

Phỉ Qua trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng: "Từ giờ trở đi đừng dậy sớm hơn anh nữa."

Cô ngạc nhiên hỏi. "Tại sao?"

Anh không giải thích, chỉ nhẹ nhàng hôn cô.

Sau khi ăn xong và trở lại phòng ngủ, Phỉ Qua lấy ra một chiếc hộp giấy từ trong tủ. "Y Lan, mặc cái này vào."

Chiếc váy trắng như sương mù mở ra trong tay anh, cô kinh ngạc thốt lên.

Một chiếc váy dài tuyệt đẹp như trong mơ, một đôi giày bạc tinh xảo. Chưa kịp ngắm mình trong gương, chuông cửa dưới lầu đã reo lên.

Vài cô hầu gái mang theo bộ dụng cụ trang điểm giúp cô làm tóc và trang điểm. Khi bước ra khỏi phòng, Lâm Y Lan nhận ra hành lang đã được trang trí bằng những bó hoa tinh tế; khi bước xuống cầu thang, tay vịn được buộc bằng những dải ruy băng màu vàng; khi đến cửa, nhìn thấy Phỉ Qua trong bộ lễ phục trang trọng, nắm tay cô bước lên một chiếc xe ngựa mui trần tinh tế.

Mười lăm phút sau, đền thờ Thiên Pháp chào đón một đôi vợ chồng trẻ.

Không có khách mời, không có tiếng vỗ tay, chỉ có hai người đứng dưới cột sáng chiếu qua cửa sổ trần của đền thờ, yên lặng trao nhau nụ hôn. Giọng nam trầm ấm cùng giọng nữ nhẹ nhàng hòa quyện, thổ lộ lời thề nguyện và tình yêu dịu dàng.

"... Tôi, Phỉ Qua..."

"... Tôi, Y Lan..."

"... Dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay ốm đau..."

"... Mọi niềm vui nỗi buồn đều cùng chia sẻ..."

"... Tôi sẽ mãi trân trọng, cho đến khi cuộc đời kết thúc..."

"... Ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng tôi..."

*****

*Hậu truyện*

Một cậu bé nằm trên ghế dài dưới gốc cây trong sân đọc sách. Gương mặt ngây thơ mang vẻ điềm tĩnh vượt quá tuổi, đôi mắt đỏ chăm chú. Bên cạnh cậu, một con mèo đen trắng nghịch ngợm cào vào vạt áo, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân nhỏ.

Một người đàn ông bước vào sân, cậu bé ngẩng đầu lên, nhảy xuống ghế và chạy lại. "Cha, món quà cha đã hứa!"

Người đàn ông xoa đầu cậu bé, đưa cho cậu bé một con dao ngắn tinh xảo.

Cậu bé nâng niu món quà, một lúc sau bỗng nhớ ra điều gì. "Cha, tại sao mọi người lại nói mắt đỏ là dấu hiệu của ma quỷ?"

Đôi mắt người đàn ông thoáng trầm xuống. "Ai nói với con điều đó?"

"Quyển sách này." Cậu bé cầm quyển sách lên đưa cho cha. "Trong sách nói rằng phù thủy mắt đỏ đã mê hoặc vị Chấp Chính vĩ đại, khiến ông ấy đi vào con đường diệt vong."

Người đàn ông lật qua vài trang sách, bật cười rồi tùy tiện vứt quyển sách sang một bên. "Đừng để ý những kẻ ngốc đó, họ chẳng biết sự thật là gì."

Một bé gái có đôi mắt đen ló đầu qua cửa sổ, bỗng nhiên thấy cha trở về, vui vẻ chạy ra ngoài, được người đàn ông bế lên đặt ngồi trên vai.

Không bị em gái làm phiền, cậu bé tiếp tục câu chuyện. "Cha ơi, cha nghĩ sự thật là gì?"

Người đàn ông mỉm cười, dắt cậu bé vào trong nhà. "Có lẽ phù thủy là một thiên thần."

Giọng nói dần xa, lời cậu bé ngập tràn thắc mắc. "... Cái gì cơ..."

Tiếng của người đàn ông thoảng qua trong không khí. "... Cô ấy đã dẫn quan Chấp Chính tới một thế giới... hoàn hảo hơn..."

Chú mèo bị bỏ lại chán nản vẫy đuôi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lật tung những trang sách cho đến khi dừng lại ở trang bìa.

"Đó là một thời đại tăm tối, cũng là một thời đại rực rỡ. Mọi thứ sụp đổ trong bóng tối, nhưng ánh sáng lại sinh sôi từ đó."

Truyện về quan Chấp Chính đầu tiên của đế quốc Tây Nhĩ  - Tu Nạp.

Chú mèo nhảy lên ghế dài, duỗi lưng một cái rồi nằm xuống quyển sách, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

HOÀN CHÍNH VĂN