Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 57: Chiến thắng



"Anh muốn chúng ta chủ động tấn công vào căn cứ sao?" Trong cuộc trò chuyện lần thứ hai, sau khi nghe xong kế hoạch của Tu Nạp, Phan lo lắng hỏi. "Sức mạnh của chúng ta quá yếu so với quân đội, không có cơ hội chiến thắng. Nếu tái diễn cảnh tượng năm xưa..."

"Không có "nếu" ở đây. Quân đội của tôi sẽ đánh bại Công tước Lâm."

Tu Nạp im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Phỉ Qua, anh đã thay đổi rồi. Anh muốn dùng máu của chúng tôi để mở đường cho anh sao?"

Thời gian đã thay đổi nhiều thứ. Phan không còn là đứa trẻ luôn đi theo sau Phỉ Qua nữa, mà ngược lại, điều đó càng làm Tu Nạp thêm khâm phục cậu ta. "Cậu muốn Hưu Ngoã mãi mãi giữ nguyên như bây giờ sao?"

"Đây là Địa Ngục, nhưng đề nghị của anh cũng không mang đến ánh sáng."

Ánh mắt Tu Nạp lóe lên. "Phan, cậu muốn cuộc sống như thế nào?"

Phan ngẩn ra.

"Cậu muốn mãi mãi như con chuột sống trong bóng tối của khu ổ chuột, sống dưới cái bóng của công tước, ngoài việc uống rượu và nhổ nước bọt vào xe ngựa quý tộc thì chẳng làm được gì khác? Ngoài việc từ bỏ lòng tự trọng để sống một cuộc đời dài đằng đẵng và hèn mọn, cậu còn có điều gì đáng để nhớ lại và tự hào không?" Tu Nạp chăm chú nhìn đồng bọn cũ của mình, từng lời đều sắc bén. "Đây là thành luỹ cuối cùng của hoàng gia, quân đội đang chiến đấu ngoài thành. Thành Hưu Ngoã bị áp lực đè nặng, chỉ cần một lực nhỏ là có thể sụp đổ. Cậu muốn trả mối thù máu nhiều năm qua không? Không có thời điểm nào tốt hơn bây giờ."

Sắc mặt Phan thay đổi, điều gì đó vô hình đã thắp sáng ánh mắt cậu. "Anh nói chúng ta có thể chôn vùi công tước thiết huyết hoàn toàn sao?"

Quan Chấp Chính trẻ tuổi khẽ cười nhạt, khuôn mặt lạnh lùng toát lên một sự sắc bén đầy uy quyền. "Đây là cuộc báo thù của người dân Hưu Ngoã đối với hoàng gia và công tước. Hãy tin tôi, cậu sẽ được chứng kiến hồi kết của cuộc thảm sát này."

Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy quan Chấp Chính đang thương thảo với một nhóm người. Đây đã là nhóm thứ ba, tất cả những người này đều do Phan mời đến.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Đạt Lôi nhỏ giọng hỏi.

Uy Liêm cũng đáp lại rất khẽ. "Tôi đang đoán xem hôm đó họ đã bàn gì mà khiến ngài ấy có vẻ mặt khó chịu như vậy. Tôi chưa từng thấy ngài ấy có biểu hiện như thế."

"Tôi cũng chưa từng thấy. Trên đường đi..." Đạt Lôi đột nhiên nhớ đến điều gì đó chưa được giải đáp. "Uy Liêm, cậu có biết công tước Lâm có một cô con gái không?"

Chủ đề bất ngờ chuyển hướng khiến Uy Liêm ngạc nhiên. "Anh muốn công tước Lâm gửi con gái đến nấu canh và khâu vá cho anh à? Có lẽ không phù hợp đâu, cô ấy có khi còn chưa nhìn thấy cả củ khoai tây."

Đạt Lôi trên trán nổi gân xanh.:"Liên quan đến ngài ấy."

Uy Liêm vẫn không hiểu, nhưng đã bớt châm chọc. "Tôi có nghe nói là có một cô con gái, nhưng rất hiếm khi xuất hiện trong giới thượng lưu. Nghe đâu cô ấy phạm tội nặng trong cuộc tranh giành quyền thừa kế và đã bị xử lý bí mật. Còn chi tiết thì không rõ."

Cuộc tranh giành quyền thừa kế? Điều này có vẻ khác với những gì đã nghe. "Xử lý bí mật nghĩa là sao?"

"Tức là bị xử lý nội bộ, không công khai. Có thể là lưu đày, giam giữ, hoặc tử hình." Uy Liêm nhún vai. "Chắc để giữ thể diện cho nhà họ Lâm. Mà sao anh hỏi chuyện này?"

"Ngài ấy muốn có con gái của công tước."

Không gian chợt lặng đi, Uy Liêm khoác vai đồng đội, cảm thán đầy phóng đại. "Đạt Lôi thân mến, anh khiến tôi kinh ngạc đấy. Không ngờ anh lại biết nói đùa."

Đạt Lôi tức giận. "Tôi nói thật đấy."

Uy Liêm đảo mắt, từ chối tin tưởng. "Đừng lừa tôi. Ngài ấy không thích phụ nữ. Từ hồi học viện tôi đã quen biết ngài ấy, chưa bao giờ thấy ngài ấy để ý đến phụ nữ nào. Thậm chí nếu có kết hôn, ngài ấy cũng sẽ không chọn người của nhà họ Lâm."

Đạt Lôi không đáp lại. Không chỉ Uy Liêm, mà ngay cả chính anh ta cũng khó tin vào điều đó, gần như nghi ngờ rằng những ký ức ấy chỉ là mơ.    Edit: FB Frenalis

"Anh nói thật à?" Thấy Đạt Lôi im lặng, Uy Liêm bắt đầu dao động, nhìn về phía quan Chấp Chính trong căn phòng với ánh mắt đầy nghi hoặc. Từ sau khi gặp Phan, gương mặt đẹp đẽ kia như đã đông lại thành một tảng đá lạnh.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, cuối cùng là Tu Nạp và Phan.

Khi những người khác đã đi hết, quan Chấp Chính hỏi một câu kỳ lạ. "Thứ đó vẫn còn chứ?"

Phan gật đầu. "Vẫn còn, không ai nghĩ rằng anh sẽ để thứ đó ở đó."

Đó là đâu? Thứ gì vậy? Sự thắc mắc của Đạt Lôi và Uy Liêm nhanh chóng được giải đáp.

Sâu trong một hầm mỏ bỏ hoang, họ tìm thấy những thùng đầy súng đạn. Lớp vải dầu chống ẩm được bọc kỹ lưỡng, qua bao năm vẫn còn nguyên vẹn.

Người phấn khích nhất chính là Phan. Cậu từng nghe được Phỉ Qua đã trộm một lô vũ khí, nhưng không ai biết nó ở đâu. Lô vũ khí quân sự này rất tinh xảo, khiến người ta không thể buông tay.

Tu Nạp cầm lấy một khẩu súng, lặng yên ngắm nghía.

Sau khi trộm được số vũ khí, anh không lập tức phân phát, vì sợ rằng Tiêu Ân sẽ hành động bốc đồng. Anh đã giấu chúng rất kỹ, không ngờ sau nhiều năm lại có dịp dùng đến. Dù số lượng không nhiều, nhưng đủ để đạt được mục tiêu của anh.

Vừa bước ra khỏi hầm mỏ, một người phụ nữ đã chặn đường họ.

Cô ta mặc chiếc váy dài cổ trễ ôm sát thân hình đầy đặn, vẻ đẹp mặn mà quyến rũ, thật là một người phụ nữ trời sinh đầy mê hoặc.

Uy Liêm thầm huýt sáo trong lòng, ngạc nhiên vì một thị trấn nhỏ mà lại có người phụ nữ lộng lẫy đến vậy. Mặc dù cô ta đã có tuổi, nhưng chính điều đó lại càng làm tăng thêm nét quyến rũ khó cưỡng.

Đôi mắt gợi tình của cô ta quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở người đứng cạnh Phan – vị quan Chấp Chính trẻ trung và anh tuấn. Có vẻ như cô ta muốn nói điều gì đó nhưng lại khó cất lời.

Không khí trở nên căng thẳng rõ rệt, Phan đảo mắt nhìn giữa hai người.

Tu Nạp chỉ liếc nhìn, không nói gì mà bước tiếp.

"Phỉ Qua!"

Tiếng gọi ấy khiến Tu Nạp dừng bước.

Phan dẫn những người khác rời đi, chỉ còn lại hai người đối diện nhau. Trầm mặc một hồi, người phụ nữ cuối cùng cũng lên tiếng.

"Phan... nói với tôi..." Kiều Phù cắn môi, cố tìm lại dấu vết của quá khứ. "Anh thực sự là Phỉ Qua sao?"

Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Kiều Phù đưa tay lên trán, giọng nói khẽ run. "Tôi là người mong muốn anh sống sót hơn bất kỳ ai. Tôi đã nghĩ rằng..."

Một lúc lâu sau, anh mới đáp lời. "Ngay cả khi tôi thật sự đã chết, cô cũng không nên làm tổn thương cô ấy."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Cô ta là con gái của công tước!" Kiều Phù nghẹn ngào biện minh cho mình. "Tôi chỉ quá căm hận hắn ta mà chẳng làm được gì khác, đây là cách duy nhất khiến hắn ta đau khổ."

"Chỉ vì thù hận thôi sao?" Giọng anh lạnh lẽo như băng. "Kiều Phù, hãy tự hỏi lòng mình đi."

Không khí lặng im trong giây lát, rồi Kiều Phù bất ngờ bật cười. Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, "Phải, tôi ghen tị với cô ta!"

Đôi môi đỏ bị cắn đến trắng bệch, Kiều Phù không còn chút ngần ngại nào. "Tôi ghen tị vì cô ta có được tình yêu của anh, ghen tị vì anh bảo vệ cô ta không chút do dự, ghen tị vì ánh mắt dịu dàng anh dành cho cô ta. Cô ta rõ ràng là con gái của quỷ dữ, là kẻ thù của anh, vậy mà anh lại yêu cô ta. Tôi ghen đến mức muốn hủy hoại khuôn mặt của cô ta, phá hủy tay chân của cô ta, hủy hoại mọi thứ khiến anh bị cuốn hút!"

Kiều Phù bật cười tuyệt vọng, nước mắt lại tuôn rơi. "Tại sao anh lại yêu cô ta? Tại sao anh chết mà cô ta vẫn sống? Tại sao cô ta có thể thản nhiên bỏ đứa con của anh và tiếp tục làm tiểu thư công tước? Tại sao tôi yêu anh đến vậy mà anh lại không thèm để mắt đến..."

Ánh mắt lạnh lùng của anh ẩn chứa một nỗi đau khó tả.

"Tôi biết anh hận tôi." Dần dần trấn tĩnh lại sau cơn kích động, Kiều Phù lau nước mắt, khôi phục lại vẻ kiêu ngạo. "Không sao cả, hận vẫn tốt hơn quên lãng."

"Xin lỗi, tôi không thể yêu cô, cũng không thể tha thứ cho cô." Trước mặt người bạn cũ từ nhiều năm trước, Tu Nạp nhàn nhạt nói như một lời từ biệt. "So với cô, tôi còn hận chính mình hơn. Chính tôi đã mang đến cho cô ấy mọi nỗi đau, sự nhục nhã và tổn thương. Hy vọng rằng phần đời còn lại của tôi có thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra." Anh dừng lại một chút, giọng trở nên lạnh lẽo hơn. "Còn cô, không còn là bạn của tôi nữa. Hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."

Hốc mắt khô khốc của Kiều Phù lại rơi lệ, nhưng lần này không ai thấy, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất.

Người đàn ông cô ta từng yêu đi ngang qua cô ta, không ngoảnh đầu quay lại.

Đôi vai mảnh khảnh của cô ta không ngừng run rẩy, Kiều Phù không thể kiềm chế được, bật khóc nức nở.

*****

Cuộc chiến đẫm máu giữa quân đội chính phủ và quân đội hoàng gia vẫn đang tiếp diễn, kéo dài nhiều ngày.

Những người lính chiến đấu trong cơn mưa đạn, các đợt viện binh nhanh chóng bị tử thần cuốn đi. Cuộc chiến đẫm máu tựa như một chiếc máy xay thịt, dễ dàng nuốt chửng vô số sinh mạng. Theo thời gian, sự hy sinh càng trở nên thảm khốc hơn, các đợt quân tiếp viện liên tục được tung vào trận chỉ để nhanh chóng tan thành bùn máu. Hai bên đều nắm rõ địa hình, các chiến lược thông thường không có tác dụng, dưới sự chỉ huy dày dặn của công tước Lâm, chiến thắng dần nghiêng về phía quân đội hoàng gia. Nhưng ngay lúc này, bước ngoặt của cuộc chiến đã đến.

Vào một buổi chiều trong tháng thứ ba, từ phía xa Hưu Ngoã bốc lên một cột khói đen dày đặc, nổi bật trên nền trời quang đãng.

Bất ngờ đột kích vào hậu phương, quan Chấp Chính dẫn đầu lực lượng nổi dậy của Hưu Ngoã đã chiếm được căn cứ vốn đang phòng thủ lỏng lẻo.

Hậu phương bị chiếm, quân đội hoàng gia rơi vào tình trạng hoảng loạn không thể kiểm soát, binh sĩ bắt đầu tan rã. Giống như một con đê kiên cố bị nứt toác, quân chính phủ lập tức dâng cao sĩ khí, phát động những đợt tấn công dữ dội hơn.

Nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng lan rộng như cơn lũ trong hàng ngũ quân đội hoàng gia, đến mức ngay cả công tước thiết huyết cũng không thể cứu vãn.

Trận chiến tại Hưu Ngoã vào khoảnh khắc này, đã được định đoạt kết quả.

Dù trong trận chiến ác liệt, đôi găng tay trắng như tuyết vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.

Lâm Nghị Thần lạnh lùng rút súng, kiểm tra đạn, sau khi chắc chắn không có sai sót liền lắp băng đạn vào, rồi ra mệnh lệnh cuối cùng cho phó quan.

"Tổ chức lại những binh sĩ còn lại để rút lui, nếu cần thiết có thể đầu hàng. Xin hoàng đế bệ hạ tha thứ cho sự bất tài của ta."

(Hoàng Đế này là thái tử lên ngôi ấy)

"Tướng quân!" Viên phó quan mồ hôi đầm đìa từ chối thi hành. "Xin ngài tiếp tục chỉ huy, chúng tôi cần ngài."

"Ta sẽ ở lại cùng chiến trường." Dù đối mặt với cái chết, gương mặt lạnh lùng của Lâm Nghị Thần vẫn nghiêm khắc hơn bao giờ hết. "Đi đi, đây là lệnh."

"Tướng quân!"

Một tiếng rít chói tai vang lên, viên đạn sượt qua chân phó quan khuyên ngăn. Nhận thấy tình thế không thể cứu vãn, phó quan nước mắt lưng tròng trang nghiêm hành lễ theo kiểu quân đội, rồi rút lui khỏi lều chỉ huy.

Tiếng súng chói tai ngày càng gần, công tước Lâm bình tĩnh đốt hết mọi tài liệu, đội mũ quân đội, cầm kiếm bước ra khỏi lều.