Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 59: Quyển ba



Tiếng leng keng của chiếc xe điện vang lên trên con phố của thành phố Tạp Lan.

Những tờ báo cũ đã quá hạn bay lơ lửng trong gió, xoay vòng một lúc rồi rơi xuống mặt đất, được một bàn tay mảnh mai nhặt lên.

Những dòng chữ đậm in nổi bật trên trang nhất đưa tin về chiến thắng lẫy lừng của chiến thần Đế Quốc. Tác giả bài báo đã không tiếc lời ca ngợi chiến công của quan Chấp Chính Tu Nạp, trong khi không ngừng châm biếm sự thất bại thảm hại của công tước Lâm. Thậm chí, tác giả còn tỏ ra thán phục trước sự nhân từ của Tu Nạp khi không phơi xác kẻ thù trước công chúng mà chôn cất theo nghi lễ quân đội.

Đọc xong, cô gái khẽ dừng lại, rồi gấp tờ báo và bỏ vào giỏ xách của mình. Sau đó cô rời khỏi con phố náo nhiệt, đi đến một con hẻm nhỏ và bước vào căn nhà thấp bé, rồi đi thẳng vào bếp.

"Ngải Vi, cuối cùng con cũng về rồi." Người phụ nữ trung niên tên Sa La, khoảng năm mươi tuổi, quay đầu lại nở nụ cười trách móc. "Nếu con về trễ thêm chút nữa thì không có súp cho bữa tối đâu, Ngải Lợi sẽ phàn nàn đấy."

"Hàng ở cửa tiệm hết gạo thơm rồi, con phải đi đến phố khác mới mua được." Cô gái hôn nhẹ lên má mẹ mình rồi đặt giỏ xuống. "Để con gọt khoai tây."

Ngải Vi cởi bỏ áo choàng dài, lấy tạp dề từ móc treo bên cửa, rồi thắt gọn sau lưng. Sa La mỉm cười vuốt lại một lọn tóc lòa xòa của con gái.

Khuôn mặt của Ngải Vi hồng hào, đôi má ửng nhẹ, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng, làn da trắng mịn như cánh hoa hồng. Cô con gái xinh đẹp này là báu vật của Sa La, đã trở lại sau những năm tháng mất tích. Dù Ngải Vi không còn nhớ gì về quá khứ, nhưng việc cô hồi phục sức khỏe và sống vui vẻ khiến Sa La cảm thấy vô cùng biết ơn sự ban ơn của thần linh.

Khi cả hai vừa hoàn thành công việc, tiếng cửa vang lên. Ngải Lợi trở về nhà sau ngày làm việc, lớn tiếng gọi: "Mệt chết đi được, mẹ ơi, cơm tối xong chưa?"

Cả hai nhìn nhau mỉm cười. Ngải Vi lên tiếng: "Đợi chút, hôm nay có món thịt hầm ngon lắm đấy."

Ngải Lợi reo lên vui vẻ, có vẻ như vỗ vai ai đó. "Nghe chưa? La Phi, anh gặp may rồi đấy."

Sau đó, Ngải Lợi mới nhận ra một điều. "Mẹ, cắt thêm bánh mì nhé, có bạn đến ăn tối với con."

Sa La đáp lại một tiếng, Ngải Lợi kéo người bạn mới của mình ngồi xuống ghế, vừa đi rót nước, miệng vừa huýt sáo vui vẻ chờ bữa tối.  Edit: FB Frenalis

La Phi là một người đàn ông gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn, chiếc mũi hơi cao tạo cảm giác quyết đoán. Hắn nhìn quanh căn phòng: ánh sáng lờ mờ, cửa sổ và cửa ra vào đã cũ kỹ, góc tường có vết ẩm ướt. Sống ở đây có lẽ không thoải mái, nhưng tiếng bát đĩa từ bếp vọng ra cùng tiếng huýt sáo của Ngải Lợi tạo ra một không khí nhẹ nhàng ấm áp, khiến La Phi cảm thấy thư thái.

Một cô gái bước ra từ bếp, tay cầm khay thức ăn. Dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển, đôi mắt đỏ rực như lửa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng với khách, khiến căn phòng tối tăm như bừng sáng.

La Phi không kịp đáp lại, khi tỉnh táo thì cô gái đã quay trở lại bếp. "Cô ấy là..."

"Em gái tôi, Ngải Vi." Ngải Lợi đặt tay lên vai hắn, cười đắc ý. "Xinh đẹp, phải không? Sắc đẹp của nó đủ để sánh đôi với một bá tước." Ngải Lợi cảm thán với vẻ tiếc nuối, nhìn La Phi đầy ẩn ý. "Không biết tên ngốc nào sẽ may mắn cưới được nó."

Ai mà ngờ rằng, trong căn phòng chật hẹp này lại có một mỹ nhân như thế, tựa như một tinh linh được sinh ra từ bọt biển. La Phi thất thần một lúc, nhưng sau lời nói của Ngải Lợi, hắn lập tức trở lại trạng thái bình thường và đáp lại bằng những lời khen ngợi đầy lịch sự: "Thực sự khiến người ta kinh ngạc, đặc biệt là đôi mắt. Rất hiếm thấy."

"Mắt đỏ ở vùng biên giới rất phổ biến mà." Ngải Lợi lập tức lên tiếng bênh vực em gái. "Chỉ là ở khu này không nhiều thôi, anh không nghĩ đôi mắt đó rất đẹp sao?"

La Phi chỉ mỉm cười. Trong suốt bữa ăn, hắn cố gắng tránh bất cứ chủ đề nào liên quan đến Ngải Vi, dù Ngải Lợi liên tục tìm cách gợi chuyện. Nhưng mọi nỗ lực của anh ấy đều thất bại, mỗi lần La Phi đều khéo léo chuyển hướng cuộc trò chuyện.

"Thức ăn không đủ ngon sao, Ngải Lợi?" Giọng của Ngải Vi vang lên nhẹ nhàng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, như một người chị gái đang nhìn đứa em trai nghịch ngợm.

Ngải Lợi giật mình, có chút e ngại trước ánh mắt của em gái, liền vội vàng nâng bát súp lên uống rồi đổi đề tài câu chuyện.

La Phi thở phào, cuối cùng cũng ăn xong bữa tối một cách suôn sẻ.

Sau khi uống trà và tiễn khách ra về, Ngải Vi trừng mắt nhìn Ngải Lợi, còn chưa kịp trách cứ thì mẹ cô đã gọi. "Ngải Vi, con giặt luôn cái áo sơ mi trên ghế đi nhé. Ngải Lợi sẽ mặc nó vào ngày kia."

Ngải Lợi dưới sự trợ giúp của mẹ mà thoát được một kiếp, thò đầu ra làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng vọt vào nhà tắm.

Sau khi dọn dẹp xong, Sa La nhìn con gái đang cúi đầu giặt quần áo, khẽ nói: "Đừng trách Ngải Lợi, nó chỉ muốn tốt cho con thôi."

"Anh ấy lúc nào cũng muốn đẩy con ra ngoài." Ngải Vi thờ ơ đáp, chẳng buồn tức giận.

"Con cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi. Khi mẹ bằng tuổi con, mẹ đã sinh ra A Lợi." Sa La dịu dàng khuyên nhủ, rõ ràng bà có cùng quan điểm với Ngải Lợi.

"Nhưng con bây giờ rất hạnh phúc." Ngải Vi không mấy bận tâm.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Nhưng cuối cùng rồi con cũng sẽ kết hôn. A Lợi cũng sẽ có vợ, còn mẹ thì ngày một già đi." Sa La nhẹ nhàng thuyết phục. "Đó là quy luật của cuộc sống, A Vi."

Ngải Vi im lặng, không nói thêm gì.

"Đừng lo lắng, rồi sẽ có người đàn ông biết trân trọng và yêu thương con thôi." Vừa lau khô tay, Sa La vừa vuốt ve mái tóc dài xoăn nhẹ của con gái, ánh mắt chất chứa đầy nỗi ưu thương. "Mẹ xin lỗi, nếu không phải vì đôi mắt này, con đã có một người chồng tốt từ lâu rồi."

Đôi mắt đỏ rực, ngay cả ở biên giới cũng hiếm thấy, trong thành phố lại càng bị kỳ thị, bị coi là điềm gở của máu. Dù có sắc đẹp vượt trội, Ngải Vi vẫn thường gặp rắc rối vì điều này.

"Nhưng con cảm thấy mình rất may mắn." Ngải Vi mỉm cười, chân thành mà rực rỡ. "Con có được sự sống, có gia đình tuyệt vời, điều này không đáng gì cả."

Sa La nén lại dòng nước mắt, nhận lấy chiếc áo để vắt khô,  vừa trêu đùa vừa giấu đi nỗi lo âu. "Thôi được rồi, mang đi phơi đi, đừng vò rách áo, giờ nhà mình không có tiền mua đồ mới cho Ngải Lợi đâu."

Trong lúc Ngải Vi treo chiếc áo ướt lên giá phơi ngoài nhà, người hay gây phiền toái Ngải Lợi lại chạy tới, chưa từ bỏ ý định mà thăm dò. "Em thấy La Phi thế nào?"

Ngải Vi hỏi ngược lại: "Anh làm thế nào mà quen anh ta?"

"Anh ta là quản sự ở nhà xưởng, đầu óc thông minh, quan hệ tốt, khác hẳn với bọn công nhân thô kệch như anh, rất được chủ xưởng trọng dụng." Thấy em gái dường như có hứng thú, Ngải Lợi hào hứng khoe. "Anh ta đến từ thành Mỹ Lệ, lương khá cao, ngày nào cũng có người mời anh ta ăn tối để giới thiệu con gái cho anh ta. Anh đã rất vất vả mới mời được người về nhà."

"Nhà xưởng anh làm gì vậy?" Ngải Lợi còn chưa kịp kể, Ngải Vi đã chuyển sang câu hỏi khác.

"Là xử lý một loại tinh thạch đặc biệt. Chính phủ đầu tư xây dựng, quy định rất nghiêm ngặt, nhưng lương cao hơn các nhà xưởng khác." Ngải Lợi tự hào vì đã vượt qua hàng trăm người để được chọn vào làm việc.

"Loại tinh thạch nào?"

Thấy em gái quan tâm đến công việc nhà xưởng hơn là chuyện La Phi, Ngải Lợi có chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời đầy đủ. "Trước đây anh chưa từng thấy nó, là một loại khoáng thạch năng lượng màu xanh nhạt. Mỗi công đoạn đều phải cực kỳ cẩn thận, nhà xưởng cũng quản lý rất chặt, không cho công nhân tự do di chuyển."

Ngải Vi trầm mặc rất lâu, đưa tay vuốt thẳng các nếp nhăn trên chiếc áo ướt. "Ngải Lợi, từ nay tốt nhất anh nên tránh xa La Phi một chút."

"Tại sao?" Ngải Lợi ngơ ngác không hiểu.

Đôi mắt đỏ rực của Ngải Vi ngước lên, không còn nụ cười trên môi. "Em không thích anh ta."

*****

Khi đi qua sảnh tầng một, chàng trai trẻ La Phi lịch sự chào bà chủ nhà, rồi nhận lấy ấm trà sữa, bước lên cầu thang và mở cửa phòng mình.

Sau khi khóa cửa, rót một ly trà sữa thơm lừng cho mình, La Phi lấy bút, châm đầy mực. Nghĩ ngợi một lát, hắn viết dòng chữ đầu tiên lên tờ giấy viết thư tinh xảo:

"Người bạn kính mến của tôi,

Tôi buộc phải báo cho anh một tin không mấy tốt lành. E rằng điều chúng ta lo sợ nhất đã trở thành hiện thực.

Kế hoạch không tưởng đó không còn là một suy nghĩ mơ hồ nữa, mà đã được lệnh mạnh mẽ trao cho sức sống, sắp sửa lan rộng khắp đế quốc. Tôi đã tận mắt chứng kiến nguồn năng lượng kinh ngạc mà nó mang lại, vượt xa dự tính của chúng ta gấp trăm lần. Tôi dám chắc rằng không bao lâu nữa, đất nước Tây Nhĩ sẽ phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Như chúng ta từng bàn luận, tương lai mà sự thay đổi này dẫn đến thật đáng lo ngại. Tôi sẽ cố gắng tiếp cận sâu hơn, tìm hiểu thêm về những bí mật cốt lõi. Dĩ nhiên, điều này không hề dễ dàng. Chính phủ Tây Nhĩ rất cảnh giác, dùng những biện pháp nghiêm khắc để đề phòng bất trắc. Có thể tôi sẽ phải dùng một số cách liều lĩnh, nhưng tôi sẽ làm hết sức có thể.

Chúc anh luôn khoẻ mạnh.

Người bạn trung thành của anh,

La Phi"