Ba năm trôi qua, Tát Sa không có nhiều thay đổi. Với ngoại hình tuấn tú và phong thái ấn tượng, hắn nổi bật giữa đám đông. Ngày thường hắn tỏ ra hòa nhã lịch thiệp, nhưng khi ở riêng với những người hầu, sự uy nghiêm của một người sinh ra để làm đế vương hiện rõ.
Việc theo dõi Tát Sa cực kỳ khó khăn, nên cô đã dùng một chút mánh khóe.
Cô khởi hành trước Tát Sa, dừng lại ở một thị trấn nhỏ trên con đường đến đế đô, chọn một nhà trọ ở ngay ngã tư. Đến chiều tà, cô nhìn thấy xe ngựa của Tát Sa đến nơi. Cô bí mật quan sát động tĩnh của nhóm người Tát Sa, chờ đến khi họ đi ngủ, rồi lại tiếp tục hành trình suốt đêm để đến thị trấn kế tiếp.
Cách này rất hiệu quả, Tát Sa hoàn toàn không hề hay biết.
Trên suốt chặng đường, cô nắm rõ những người Tát Sa gặp, những việc hắn làm, cho đến khi cả đoàn đến đế đô lộng lẫy đã lâu không gặp.
Sau bao lần tắm trong máu, đế đô của Tây Nhĩ vẫn uy nghi, rực rỡ và tráng lệ.
Thành phố này được mệnh danh là Kinh Đô Vĩnh Hằng, bên trong phủ đầy những công trình xây bằng đá tảng thô, vừa kiên cố vừa tráng lệ, hùng vĩ mà không kém phần tinh tế.
Trên các con phố rải rác những đài phun nước rực rỡ sắc màu và hàng trăm bức tượng với nhiều hình dáng khác nhau. Đại lộ của đế quốc rộng lớn, thẳng tắp xuyên suốt thành phố, hai bên đại lộ là Toà Nhà Chính Sự, Viện Cơ Mật, Đền Thờ Thần, Khải Hoàn Môn, Quảng Trường Đế Quốc và Tòa Án Tối Cao, tất cả vẫn sừng sững trước bao biến động của thời đại.
Sau thời gian nghỉ ngơi, điểm đến đầu tiên của Tát Sa là nhà hát opera xa hoa của đế quốc.
Giọng ca cao vút trong trẻo dần tan đi, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên khi màn hai kết thúc.
Trong chiếc ghế lô sang trọng được trang trí lộng lẫy, Tát Sa lười biếng vỗ tay theo mọi người. Khi màn ba sắp bắt đầu, một quý ông trung niên bước vào ghế lô.
Người đàn ông này rõ ràng đến theo hẹn, ông ta cung kính cởi mũ cúi chào, Tát Sa khẽ gật đầu, ra hiệu cho ông ta ngồi vào chiếc ghế nhung êm ái. Khi màn sân khấu được kéo lên, giọng nữ cao đã hoàn toàn che lấp cuộc trò chuyện.
"Xin lỗi, tôi đã làm không tốt." Người đàn ông nói với chút bối rối. "Bộ trưởng Lân Mã dù đã nhận hối lộ nhưng vẫn không chịu chuyển lời giúp chúng ta."
"Lý do?"
"Do âm thầm ủng hộ Sa San, chính phủ trong những năm gần đây có thái độ rất ác cảm với chúng ta. Có tin đồn cho rằng những bộ trưởng chủ trương khôi phục quan hệ ngoại giao với chúng ta đều nhận hối lộ lớn, thậm chí còn bị chỉ trích là kẻ bán nước. Lân Mã lo sợ dính vào vụ này, gần đây hắn luôn tránh gặp tôi."
Tát Sa nhướng mày. "Người dân có thể hành động bốc đồng, nhưng chính trị gia chỉ quan tâm đến lợi ích thực tế. Nếu thỏa thuận này có lợi cho Tây Nhĩ, họ sẽ chấp thuận." Edit: FB Frenalis
"Tây Nhĩ rất coi trọng năng lượng mới, e rằng khó có thể chấp thuận điều kiện trao đổi này." Người đàn ông trung niên cẩn trọng nói ra khó khăn. "Dù chiến tranh đã đẩy chính quyền đến bờ vực kiệt quệ, nhưng năng lượng mới đã được triển khai toàn diện, hiệu quả mang lại đã bắt đầu thu hồi, áp lực tài chính đang dần giảm bớt. Cùng với sự thù địch của người dân đối với chúng ta, trong bối cảnh này rất khó thuyết phục người Tây Nhĩ."
"Chiêm Kim Tư, giữa các quốc gia chỉ có lợi ích là vĩnh cửu." Tát Sa gõ nhẹ vào tay ghế, lạnh nhạt nói, "Chúng ta không nói về tình cảm, mà là giao dịch. Là một nhà ngoại giao kỳ cựu, ngoài việc hiểu rõ lợi thế và bất lợi của cả hai bên, ông cần phải dốc hết sức để thúc đẩy thỏa thuận này."
"Vâng, thưa ngài." Lời trách mắng nhẹ nhàng mang theo một áp lực vô hình, khiến Chiêm Kim Tư im lặng không nói thêm.
"Lân Mã tham lam nhưng lại hèn nhát, ông đúng là chọn trúng người rồi." Tát Sa cười nhạt, đã có quyết định. "Nếu ông ta dám tránh mặt, trừ khi ông ta sẵn sàng nhả hết số vàng đã nuốt, tìm một dịp thích hợp, chúng ta sẽ chủ động đến gặp ông ta."
Cuộc trò chuyện trong ghế lô kết thúc, Chiêm Kim Tư rời đi trước, Tát Sa tiếp tục thưởng thức vở opera cho đến khi kết thúc.
Ngải Vi thu lại ánh nhìn, đứng ở một lối phục vụ đối diện phía chéo của phòng VIP. Những tấm rèm dày và dây thừng tạo nên một bức chắn khéo léo, một vị trí tuyệt vời để quan sát lén, đáng giá một đồng bạc. Một người lao động của nhà hát đã đưa cô vào đây, và cô cũng đã chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ bí mật đó.
Cô không cần phải nghe, chỉ cần nhìn thôi. Kỹ năng đọc khẩu hình là một kỹ năng đặc biệt, đôi khi rất hữu dụng.
Dáng vẻ cao quý của Tát Sa, sự cung kính của viên ngoại giao Chiêm Kim Tư, cộng với những gì đã quan sát suốt chuyến đi, cô đã gần như đoán ra thân phận thực sự của Tát Sa. Một chút nhăn mày xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Tình hình đã vượt ngoài dự đoán. Vị tiên sinh này, quả là một rắc rối không nhỏ.
*****
Sau lệnh giới nghiêm, đế đô tựa như một thành phố hoang vắng.
Những binh lính tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống con đường trống trải. Sự náo nhiệt ban ngày đã chuyển sang sự tĩnh lặng lạnh lẽo, đêm tối bao trùm lên tất cả.
Rẽ phải từ đại lộ Đế Quốc về phía một bên của công viên trung tâm là phủ công tước của nhà họ Lâm, nơi từng đông đúc và sầm uất.
Nó lặng lẽ đứng sừng sững trong màn đêm, thoáng hiện lên một cái bóng khổng lồ và âm u.
Cô cạy ổ khóa gỉ sét ở cửa sau của khu vườn, bên trong là một vùng hoang tàn và đổ nát.
Sân vườn rộng lớn phủ đầy lá khô, cỏ dại mọc um tùm che lấp con đường đá, những bụi tường vi lớn không ai cắt tỉa, nở bung lộn xộn khắp nơi.
Cô nhẹ nhàng hái một đóa, ngửi mùi hương quen thuộc.
Trên bức tường bị đổ nát, những chú chim hoang dã cất tiếng kêu lảnh lót, hoa tường vi trắng mang theo hơi thở của màn đêm, như thể bước ra từ một giấc mơ xa xăm.
Cánh hoa rơi trên đầu ngón tay mát lạnh. Cô ngắm nhìn hồi lâu, sau đó gài đoá hoa vào khuy áo, bước vào dinh thự yên tĩnh.
Đi dọc theo lối mòn phủ đầy dây leo tiến vào hành lang, màn đêm dày đặc khiến mắt cô hoàn toàn mất đi khả năng nhìn, nhưng cô không cần ánh sáng. Bóng tối giống như một lớp áo an toàn, cho phép cô bình thản đối diện với những ký ức xưa cũ.
Năm xưa, cô đọc được trên báo về việc phủ công tước nhà họ Lâm bị đám đông phẫn nộ cướp bóc, suýt nữa bị thiêu rụi. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nó vẫn được giữ lại, giờ chỉ còn là một dinh thự bỏ hoang. Chủ nhân của phủ này đã gây thù chuốc oán khắp nơi, việc dinh thự còn tồn tại đến giờ thực sự là một điều kỳ diệu.
Tất cả đồ đạc trong phủ công tước lộng lẫy đều đã bị lấy sạch, cánh cửa gỗ hồ đào bị tháo thành từng mảnh, ngay cả những bức tranh treo trên tường cũng không còn nữa. Chỉ còn lại bộ khung trống trơn như một quý tộc đã hết thời, chỉ còn lại vẻ tàn tạ cô quạnh. Trên sàn nhà không có bất kỳ mảnh vỡ nào, có lẽ mọi thứ đã bị người nghèo cướp sạch. Ngoài lớp bụi dày đặc, toàn bộ dinh thự sạch sẽ đến lạ thường.
Cô dừng bước trước một căn phòng trên tầng ba.
Cánh cửa đã biến mất từ lâu, căn phòng trống trải không chút che chắn. Ánh trăng bạc chiếu qua khung cửa sổ tựa như một dải lụa băng giá.
Thư phòng của cha cô, nơi mà cô luôn muốn né tránh.
Mỗi lần bị triệu vào đây, cô chỉ toàn nhận lệnh. Không có sự quan tâm, không có nụ cười, cũng chẳng có chút tình cảm nào. Ngoài danh nghĩa là con gái, cô chưa bao giờ cảm nhận được ý nghĩa thực sự của từ "cha."
Cô không biết cha mình nghĩ gì, cũng như không bao giờ hiểu được liệu bản thân có ý nghĩa gì với ông ấy hay không.
Cô không nghe theo những mệnh lệnh của ông ấy, cũng chẳng bao giờ mang lại niềm tự hào cho ông ấy. Vậy tại sao một người cha luôn cứng rắn và kỷ luật như ông ấy lại phá vỡ nguyên tắc, mạo hiểm cả gia tộc để cứu đứa con gái đã mang lại cho ông ấy nỗi nhục nặng nề?
Những câu hỏi ấy không bao giờ có câu trả lời. Cha cô đã chết trên chiến trường. Với một người sinh ra làm quân nhân, đó có lẽ là cái kết lý tưởng nhất. Cô cũng đã có thân phận mới, một cái tên mới, nhưng linh hồn của cô dường như vẫn bị cầm tù ở nơi đây, lang thang mãi không thể rời đi.
Im lặng hồi lâu, cô bước vào thư phòng, tay chạm lên bức tường bên cạnh lò sưởi, lần mò từng chút một, cuối cùng tìm thấy một viên đá hơi nhô ra.
Cô ấn mạnh vào đó, nghe một tiếng "cạch" nhỏ, sàn nhà hé lộ ra một ngăn bí mật.
Trong ngăn có một chiếc chìa khóa và một cuộn da dê cũ kỹ.
Chiếc chìa khóa lạnh lẽo trơn nhẵn, lớn hơn kích cỡ bình thường, bị lớp rỉ đồng phủ lên một lớp tối mờ. Tay cầm chìa khóa được chạm khắc tinh xảo theo hình đóa hoa tường vi, những viên đá quý nhỏ xíu lấp lánh dưới ánh trăng, như thể một giấc mơ tái hiện.
Có lẽ nên cảm ơn sự bỏ hoang của nơi này, vì đã giữ cho bí mật tồn tại đến bây giờ.
Cô đặt chìa khóa vào túi áo, khôi phục lại ngăn bí mật, cuối cùng liếc nhìn lần nữa trước khi rời khỏi phòng, đi ra từ đầu kia của hành lang. Những bậc thang cũ nát phát ra tiếng kêu răng rắc dưới chân cô.
"Ai đó!"
Một tiếng hét sắc lạnh vang lên, tim cô đập mạnh, các dây thần kinh lập tức căng lên.
"Ai đang ở đó!" Giọng nam lạnh lùng vang vọng trong căn dinh thự trống vắng, tạo thành tiếng vang rợn người.
Cô giữ im lặng, tăng tốc chạy qua cầu thang dài. Khi đến tầng hai, bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy, cô thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Đối mặt với kẻ địch xa lạ và đáng sợ, tâm trí cô lập tức hoạt động, dùng toàn lực thoát khỏi sự khống chế, lao mình qua khung cửa sổ cũ kỹ.
Tiếng kính vỡ vang lên, một bóng dáng mảnh mai lăn tròn xuống từ tầng hai, rơi vào khu vườn hoang tàn. Cô lăn một vòng để giảm lực rơi, đứng dậy và lao qua lối mòn, biến mất vào màn đêm trong chớp mắt.
Hai giây sau, một nhóm lính trang bị đầy đủ lao vào dinh thự bỏ hoang. Quan cận vệ Uy Liêm mồ hôi lấm tấm trên trán nhìn thấy cấp trên của mình vẫn an toàn. "Chấp Chính! Ngài có sao không? Vừa rồi có kẻ đột nhập phải không?"
Ánh đèn chiếu sáng cửa sổ vỡ, soi rõ bóng dáng cao lớn của người đàn ông.
Quan Chấp Chính tối cao của đế quốc đứng đó hồi lâu, cúi xuống nhặt một đóa tường vi trắng đã rơi.
Một lát sau, anh khàn giọng mở miệng: "Lập tức thông báo cho đội cảnh vệ lục soát toàn bộ khu vực lân cận, tìm bằng được kẻ xâm nhập. Báo cáo ngay khi phát hiện, nhưng đừng làm hại cô ấy!" (Hai anh chị vẫn chưa gặp nhau nữa nè, 10 năm rồi còn gì 😟)