Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 92: Hy Vọng



Lâm Tích không để cô quay về phòng cũ mà chuyển sang một căn phòng khác, bên ngoài có vệ binh canh gác.

Việc bị giam lỏng này vốn nằm trong dự đoán, cô không bận tâm, chỉ cảm thấy áy náy với vị bác sĩ bị cô làm hoảng sợ, những cô hầu gái run rẩy, chỉ dám vội vàng trải ga giường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cô quá mệt mỏi, liền ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại, lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Ánh mặt trời bị mây che phủ không còn chói chang nữa mà trở nên dịu dàng, ánh lên sắc vàng ấm áp.

Sau khi rửa mặt, cô kéo rèm ra nhìn xa xăm về phía bờ biển, thấy vài đoạn đê biển đã bị vây kín và một số công binh đang bận rộn xây dựng.

Lâm Tích mở cửa bước vào.

Anh ta trông vẫn như thường ngày, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi. Trong đôi mắt lạnh lùng như ẩn chứa thêm một thứ gì khác. "Tỉnh rồi? Thuốc có tác dụng không?"

Cô theo thói quen đưa tay lên chạm vào vết thương, nhưng bị Lâm Tích ngăn lại. "Bác sĩ nói không được chạm vào."

"Không sao đâu." Ngải Vi nhớ ra một vấn đề khác. "Chúng ta cần phải phong tỏa tin tức triệt để. Ở Sa San có nhiều mật thám của Lợi Tư. Nếu tin này đến tai quân viễn chinh, họ có thể sẽ tấn công sớm hơn."

Lâm Tích buông tay cô ra, trả lời lạc đề: "Tôi chưa hoàn toàn tin cô."

Ngải Vi bình thản đáp: "Ngay cả khi đây là một lời dối trá, anh cũng chẳng mất gì cả."

Cô đã không còn sức để bịa ra câu chuyện nào nữa. Mọi thứ cần làm, cô đã làm xong. Lúc này chỉ còn lại sự mệt mỏi không thể xóa nhòa, như một loại độc dược ngấm dần vào từng sợi thần kinh của cô.

Lâm Tích chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp. "Cô không muốn giải thích gì sao?"

Cô lắc đầu, uể oải tựa vào khung cửa sổ nhìn về phía đường chân trời xa xăm.

Hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối phủ kín mặt đất.

"Đôi mắt của cô bị thương thế nào?" Không hiểu sao, Lâm Tích không tiếp tục ép hỏi nữa mà chuyển đề tài.

Cô từ trong dòng suy nghĩ mông lung trở về thực tại. "Là do dùng thấu kính tinh thạch quá lâu."

"Là loại kính mà công tước Tác Luân tặng cô sao?"

Sau khi tin cô phản bội lan truyền, công tước Tác Luân đã tiết lộ bí mật này cho Lâm Tích. Ngải Vi suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu thuyền đến bến, anh có thể cho tôi xin một ân huệ không?"

Lâm Tích khẽ nhướng mày.

"Hãy để công tước Tác Luân và con gái ông ấy, Phương Lệ Na cùng lên thuyền."

Có lẽ không ngờ lời thỉnh cầu lại đơn giản như vậy, giọng nói của Lâm Tích có chút lạ lẫm. "Chỉ thế thôi?"

Hàng mi dài của cô khẽ rung lên. "Và cả gia đình Khải Hi, xin anh giúp họ có cuộc sống thoải mái ở xứ lạ."

"Tại sao lại giao chìa khóa cho tôi?" Sau một lúc im lặng, Lâm Tích cuối cùng cũng hỏi ra điều mà anh ta thắc mắc. Giữa đôi mày hiện lên sự nghi hoặc sâu sắc. "Đây là một khối tài sản khổng lồ, không ai biết về sự tồn tại của nó. Nó đủ để cô sống một cuộc đời xa hoa vô tận."

Ngải Vi liếc nhìn anh ta một cái. "Nó thuộc về gia tộc Lâm thị, chỉ có tộc trưởng mới có quyền sử dụng."

Mặc dù cô đã gầy đi nhiều nhưng vẫn đẹp đến lạ lùng. Dường như có điều gì đó đã thay đổi trong cô, một sức sống bền bỉ đã biến mất, cô trở nên trầm lắng, lặng lẽ, như một bức tượng thiếu đi sinh khí.

Edit: FB Frenalis

Lâm Tích không biết chuyện gì đã xảy ra với cô trong thời gian rời khỏi Sa San, trong đầu anh ta vẫn còn vô số câu hỏi chưa lời đáp. Nhưng một cảm xúc thương hại xa lạ đã khiến anh ta ngừng tra hỏi, thay vào đó cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn lên vầng trán đẹp đẽ của cô, giọng nói trở nên dịu dàng hiếm hoi.

"Tôi không biết điều gì đã khiến cô trung thành đến vậy, nhưng tôi sẽ đáp lại sự trung thành đó một cách xứng đáng."

*****

Hai ngày sau, những bóng thuyền xuất hiện trên đường chân trời lúc hoàng hôn.

Những cánh buồm trắng như đôi cánh hy vọng, từ từ tiến đến thành phố tuyệt vọng Sa San.

Lâm Tích nhận được tin báo lập tức chạy đến bến cảng. Anh ta tận mắt chứng kiến những con thuyền lớn điêu luyện lướt qua những rặng đá ngầm, nhẹ nhàng cập bến giữa những đợt sóng cuộn trào. Thuyền nối tiếp thuyền tiến đến, nhiều thuyền hơn nữa chờ ở ngoài khơi. Tiếng hò hét của thủy thủ vọng khắp mặt biển, trong khi những con chim biển bay lượn quanh thuyền.

Mộ Căn dẫn đầu đoàn thủy thủ lên bờ, Lâm Tích bước tới, bên cạnh là một đội vệ sĩ thân cận.

Hải vương khôn ngoan đương nhiên hiểu phải nói chuyện với ai. Anh ta đứng trước mặt Lâm Tích, hai tay khoanh trước ngực, đảo mắt quanh một vòng, giọng đầy tự hào và kiêu hãnh. "Người phụ nữ của anh nói ở đây cần thuyền? Tôi đã mang đến 300 chiếc, đủ chưa?"

Sau một khoảnh khắc yên lặng tuyệt đối, khắp bờ biển vang lên tiếng reo hò cuồng nhiệt đến cực điểm.

Nhận được tin tức, Ngải Vi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng liền sau đó là cảm giác mệt mỏi vô biên. Sự mệt mỏi này không thể tiêu tan dù có ngủ bao nhiêu, như thể nó ngấm từ xương tủy mà ra, âm thầm gặm nhấm linh hồn cô.

Nhìn những chú chim biển trắng, cô ngẩn ngơ trong thời gian dài. Mặc dù lệnh cấm đã được dỡ bỏ, cô vẫn không muốn bước ra khỏi phòng. Cô biết vẻ ngoài của mình đáng sợ đến mức nào; ngay cả những người hầu mang cơm cũng chỉ dám để đồ ăn ngoài cửa, như thể trong phòng đang giam giữ một con quái vật đáng sợ.

Chỉ đến khi Khải Hi đến, cô mới có một chút cảm xúc.

Khải Hi rất vui mừng khi gặp lại cô, nhưng cũng vô cùng sửng sốt, kinh ngạc bật thốt lên: "Đôi mắt của cậu!" Anh ấy rất ngạc nhiên, nhưng không giống như những người khác, anh ấy không sợ hãi, mà nhẹ nhàng kiểm tra đôi mắt phủ màu đỏ như máu của cô. Sau khi hỏi kỹ về việc sử dụng thấu kính, Khải Hi nói: "Đôi mắt của cậu bị thương rất nặng, nhưng việc mài mòn chỉ là nguyên nhân phụ. Giống như là nhãn cầu bị áp lực quá lớn làm các mao mạch nhỏ trong mắt bị vỡ. Có phải cậu đã từng dùng sức quá độ hoặc cảm xúc quá kích động không?"

Ngải Vi không muốn nhớ lại. "Có lẽ vậy."

Khải Hi nhíu mày, có chút lo lắng.

Cô đã quen với việc rũ mắt xuống, để tránh làm người khác sợ hãi. "Không sao đâu, tôi không quan tâm liệu mắt mình có hồi phục hay không."

"Đừng nói thế, tôi đảm bảo mắt cậu sẽ hồi phục hoàn toàn. Tối đa là ba tháng, cậu sẽ lành lặn. Vết đỏ sẽ dần nhạt đi, trong một tháng, chứng sợ ánh sáng cũng sẽ biến mất. Nhưng sau này, cậu không được dùng thấu kính quá ba giờ nữa." Với kinh nghiệm nghiên cứu dày dặn, Khải Hi đưa ra một chẩn đoán chính xác hơn cả bác sĩ. Điều anh ấy lo lắng không phải là tình trạng sức khỏe của cô. "Nhưng trong thời gian này, cậu có thể gặp một vài rắc rối, có thể bị những người thiếu hiểu biết hiểu lầm..."

"Cảm ơn, Khải Hi." Ngải Vi cuối cùng cũng nở nụ cười, trái tim vốn lạnh lẽo giờ đã cảm nhận được chút ấm áp.

Khải Hi thuần khiết, chính trực, nhạy cảm và luôn ân cần khiến cô cảm thấy trên đời này vẫn còn những tình cảm chân thành và ấm áp.

Tim cô cảm thấy nghẹn lại, cô tựa đầu vào vai Khải Hi, một lúc lâu không nói gì.

Khải Hi không hề nhúc nhích, để cô tựa vào thoải mái.

Chẳng bao lâu sau, cô kiềm chế cảm xúc, lần nữa lên tiếng: "Khải Hi, cậu có muốn đến một đất nước khác sống không? Cùng với gia đình của cậu."

Khải Hi thoáng chút u sầu, "Chỉ cần có gia đình bên cạnh, ở đâu cũng được, nhưng điều đó là không thể, chúng ta đều biết Sa San sắp sụp đổ."

Có quan hệ thông gia với tử tước Mạch - kẻ ngoan cố cứng rắn đối lập với phe chính phủ, Khải Hi hiểu rõ mình sẽ có kết cục ra sao.

"Vậy thì hãy lên thuyền đến quốc gia Tháp Hạ, tôi đã sắp xếp xong rồi." Ngải Vi lấy ra một chiếc hộp, bên trong có hơn mười miếng vải thêu huy hiệu hoa tường vi, "Đây là những miếng vải được cắt ra từ quân phục của gia tộc Lâm thị, chỉ cần khâu chúng lên áo là có thể lên thuyền. Lâm Tích đã đặc biệt cho phép, mau báo cho người thân của cậu chuẩn bị hành lý, đừng mang theo quá nhiều đồ."

Khải Hi mơ hồ cầm lấy. "Không thể nào, nghe nói mấy ngày trước có một con thuyền đến đón công tước Vĩ Khắc đã bị chìm cách bờ biển mười mấy hải lý, dòng chảy ngầm khiến thuyền không thể tiếp cận bờ."

Ngải Vi bình thản nói. "Có lẽ chúng ta sẽ may mắn hơn công tước Vĩ Khắc, thuyền đã cập bến rồi."

Lý trí bảo Khải Hi điều đó là không thể, nhưng trái tim anh ấy vẫn không kìm được mà đập mạnh. "Cậu nói thật chứ? Chúng ta thực sự có thể trốn thoát khỏi Sa San sao?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Cô khẽ gật đầu, "Hy vọng thần linh sẽ ban cho chúng ta một chuyến đi an toàn."

Khải Hi không kìm được mà ôm chầm lấy cô, kích động đến mức run rẩy. "Y Lan, tôi không thể tin nổi, cậu lại cứu tôi lần nữa, còn cứu cả gia đình tôi."

Cô nhẹ nhàng vuốt lưng Khải Hi: "Nếu không có cậu, tôi đã chẳng còn tồn tại."

Nhắc đến quá khứ, giọng nói của Khải Hi có chút xót xa. "Không, tôi đã không làm tốt, tôi đáng lẽ phải tìm cho cậu một cơ thể lành lặn, chứ không phải để cậu phải chịu đựng những lời dị nghị vì đôi mắt này."

"Cậu đã quên ai là người đã đốt cháy khu dự trữ à?" Cô khẽ cười, trong giọng nói có chút tự giễu. "Tất cả đều là do tôi tự chuốc lấy."

Quá khứ u ám luôn là một bí ẩn ám ảnh, Khải Hi luôn muốn hỏi nhưng không dám. Hiện tại, anh ấy mới có đủ can đảm để lên tiếng. "Y Lan, tại sao năm đó cậu lại làm như vậy?"

Cô sững lại một lúc lâu mới đáp. "Có lẽ vì tôi là một kẻ điên."

"Làm sao có thể! Cậu luôn bình tĩnh, lý trí, làm gì có chuyện cậu làm những việc điên rồ."

Cô tránh né vấn đề. "Khải Hi, cậu không thật sự hiểu con người thật của tôi."

"Y Lan!" Khải Hi không bận tâm liệu có nhận được câu trả lời hay không, nhưng anh ấy không thể chấp nhận việc người bạn thân của mình tự hạ thấp bản thân.

Cô trầm mặc một lúc lâu rồi mới lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Cuộc đời tôi... từ lâu đã bị cha kiểm soát, từ việc huấn luyện, học hành, gia nhập quân đội, thậm chí cả hôn nhân và tương lai, tất cả đều theo ý ông ấy. Bề ngoài có vẻ cao quý nhưng thực chất tôi chẳng có gì cả. Mười năm trước, việc đốt cháy khu C là lần đầu tiên tôi hành động theo ý mình."

Như thể vừa giải thoát cho tâm hồn bị kìm nén từ lâu, cô không còn che giấu, khẽ thở dài một hơi. "Mọi thứ của tôi đều đến từ cha, và cũng chính ông ấy là người đã hủy diệt tất cả. Đối với tôi, cha còn đáng sợ hơn kẻ thù, ông ấy luôn nhìn thấu điểm yếu nhất của tôi và không ngần ngại trừng phạt không thương tiếc. Nhưng tôi không có quyền hận ông ấy, dù cả đế quốc có hận ông ấy đến tận xương tủy, ông ấy vẫn là cha tôi."

Dù lời nói của cô có vẻ bình thản, Khải Hi nghe vào lại cảm thấy vô cùng bi thương.

Cô tiếp tục nói một cách hờ hững: "Cuối cùng cũng đến lúc tuyệt vọng, cái chết trở thành sự giải thoát. Trước khi kết thúc, tôi quyết định làm một điều đúng đắn."

"Vì vậy, cậu đã phá hủy Thần Quang."

Cô ngừng lại một lúc rồi hỏi. "Khải Hi, cậu có oán trách tôi không? Nếu không vì tôi, có lẽ cậu đã trở thành nhà khoa học hàng đầu của đế quốc, được hưởng vinh quang tột đỉnh mà hoàng đế và giới quý tộc trao tặng."

Khải Hi sững sờ, rồi lắc đầu, cảm thấy xấu hổ. "Y Lan, cậu nói đúng, Thần Quang là mồi nhử của quỷ dữ. Chỉ đến khi cậu nhắc nhở, tôi mới nhận ra nghiên cứu mà tôi đã dồn hết tâm huyết vào đáng sợ đến mức nào. Tôi yêu khoa học nhưng những gì tôi làm còn tàn nhẫn hơn cả đao phủ, tôi nhìn sự sống biến mất trước mắt mà không chút xúc động, chỉ chăm chăm vào số liệu nghiên cứu, thậm chí còn bực bội khi các đối tượng thí nghiệm chết quá nhanh, quên mất rằng họ cũng là những con người có máu thịt như tôi."

Sự cuồng nhiệt trong việc không ngừng theo đuổi kiến thức đã biến anh ấy thành kẻ ác, quen với việc tước đoạt sinh mạng mà không hay biết, tự cho mình là đang theo đuổi giấc mơ, tìm kiếm hạnh phúc tuyệt đối cho nhân loại.

"Mỗi khi nghĩ lại, tôi không tài nào chợp mắt được. Vô số lần thí nghiệm, cùng những kích thích và tra tấn liên tục lên đối tượng thí nghiệm, những cảnh tượng mà tôi từng cho là đương nhiên giờ đây trở thành những cơn ác mộng ám ảnh mãi không thôi. Tôi thậm chí không dám nói với gia đình, họ quá chính trực và lương thiện, không thể nào tưởng tượng được những điều khủng khiếp mà tôi đã từng làm." Khải Hi càng nói càng tự trách, giọng trở nên nghẹn ngào. "Y Lan, tôi có tội, và tội của tôi không thể tha thứ."

"Vậy thì tôi cùng chung tội với cậu." Đôi tay mềm mại nắm lấy tay Khải Hi, đôi mắt đỏ rực đầy thấu hiểu và ấm áp. "Chính nhờ những lỗi lầm đó, cậu mới có thể cứu sống tôi."

Lời nói của cô như có ma lực, giải thoát anh ấy khỏi gông cùm đã đeo bám bấy lâu, mang đến sự an ủi kỳ lạ.

Khải Hi cúi gằm mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu.

Một lúc sau, anh ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhưng dường như đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh ấy nhận lấy chiếc khăn tay cô đưa, khẽ lau nước mắt, giọng khàn khàn cất tiếng. "Cảm ơn, Y Lan, thật tốt khi có cậu bên cạnh."

Cô trầm ngâm một lát, rồi hỏi. "Khải Hi, hiện vẫn có người muốn có được công nghệ Thần Quang, nếu cậu muốn, danh vọng và tài phú sẽ nằm trong tầm tay. Cậu có muốn làm việc cho họ không?"

Ánh mắt Khải Hi thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức từ chối một cách dứt khoác. "Không, đúng như cậu nói, nó vốn không nên tồn tại. Điều duy nhất tôi nên làm là chôn vùi nó vĩnh viễn. Còn danh vọng và tài phú, tôi đã không còn quan tâm đến chúng nữa."

Cô nhìn anh ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Khải Hi, tôi thật sự tự hào về cậu."

Đối mặt với lời khen ngợi từ người bạn thân, Khải Hi có chút ngượng ngùng. 

"Đến Tháp Hạ sống với gia tộc Lâm thị đi, đừng rời xa sự bảo vệ của quân đội." Khi mà Tát Sa đã phát hiện ra ấn ký của Thần Quang trên lưng cô, mọi chuyện có thể liên lụy đến Khải Hi. Cô cẩn thận dặn dò, "Đừng bao giờ nhắc đến Thần Quang với bất cứ ai, đặc biệt phải cẩn thận với người Lợi Tư. Nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức tìm Lâm Tích." 

Khải Hi lắng nghe một cách nghiêm túc, "Y Lan, cậu sẽ đi cùng chúng tôi, phải không?" 

Cô im lặng, không xác nhận. 

Cô không thể ở lại Tây Nhĩ, nhưng cũng mệt mỏi và chán chường với tất cả, không còn muốn nghĩ về tương lai xa vời phía trước. 

Có lẽ ánh mắt của cô đã để lộ chút cảm xúc nào đó, Khải Hi quan sát rất lâu rồi mới ngập ngừng hỏi, "Y Lan, có lẽ lúc này hỏi thì rất kỳ quặc, nhưng cậu có muốn sống chung với tôi không?" 

Khải Hi lúng túng, bổ sung thêm, "Ý tôi là, tôi đang cầu hôn cậu." 

Ý nghĩ của cô đột ngột trống rỗng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. 

Khải Hi lập tức đỏ mặt, "Xin lỗi, có lẽ tôi nói như vậy rất kỳ quặc. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nhưng... tôi muốn chăm sóc cậu." 

Khuôn mặt anh ấy có chút u ám, cảm giác bất lực hiện rõ, "Ngày trước khi cậu tuyệt vọng nhất, tôi đã chẳng thể làm gì. Giờ đây cũng vậy, tôi chỉ có thể nhìn cậu bị mọi người chỉ trích mà chẳng thể giúp gì. Nhưng tôi muốn cậu biết rằng, dù cả thế giới có hiểu lầm cậu, tôi vẫn luôn biết cậu tốt đến mức nào. Tôi sẽ luôn ủng hộ và ở bên cạnh cậu. Tôi không giỏi giang gì, có phần hơi chậm chạp, có lẽ còn hơi già hơn cậu, nhưng tôi sẽ học cách trở thành một người chồng tốt." 

Nghe Khải Hi lắp bắp giải thích, trong lòng cô dâng lên một nỗi xúc động lẫn đau thương, tràn ngập trái tim vốn tĩnh lặng.

Lời cầu hôn của Khải Hi không liên quan đến tình yêu, nhưng lại vô cùng quý giá. 

Nhìn sâu vào mắt cô, khuôn mặt Khải Hi đỏ bừng, anh ấy lấy hết can đảm để nói ra, "Cậu không cần trả lời ngay đâu, tôi biết điều này rất bất ngờ. Nhưng nếu cậu đồng ý... tôi sẽ làm hết sức để cậu được hạnh phúc."