Phu nhân của quan cận vệ Uy Liêm - Cao Ly Á, là một người phụ nữ đáng kính.
Cô ấy dịu dàng lương thiện, lại có vẻ đẹp quyến rũ ngọt ngào, không chỉ chinh phục được trái tim của chồng mà còn giành được sự yêu mến của nhiều bạn bè. Các thị nữ đều xem việc được phục vụ cô ấy là một niềm tự hào.
Ngày lễ Sóc Nguyệt hằng năm của Tây Nhĩ đã đến. Uy Liêm vừa kết thúc cuộc chiến tại Sa San trở về Đế Đô, nhưng vẫn ở nghị viện thảo luận chính sự. Phu nhân Uy Liêm đành phải tự mình giết thời gian trước khi chồng về.
Ngoại trừ phòng ngủ, cô ấy yêu thích nhất là phòng trà trong căn biệt thự. Ở đó có không gian thanh lịch, ánh nắng chan hòa, ngoài cửa sổ là những tán lá um tùm của hoa cúc Ba Tư đang vào mùa nở rộ. Khung cảnh tự nhiên kết hợp với những chiếc bánh tinh tế và bộ ấm trà sáng bóng, đủ để khơi gợi cảm xúc tốt đẹp nhất mà con người có thể trải nghiệm.
Cao Ly Á đang đắm chìm trong một cuốn tiểu thuyết thú vị, đọc say sưa thì bỗng ánh sáng trở nên mờ nhạt. Một thị nữ kéo tấm rèm xanh đậm xuống.
Thị nữ này vừa mới đến nên không biết tầm quan trọng của cảnh đẹp và ánh nắng mặt trời.
Cao Ly Á không để tâm, chỉ khẽ nói: "Đừng kéo rèm xuống."
Thị nữ dường như không nghe thấy, cứ tiếp tục che kín tất cả cửa sổ, khiến căn phòng trở nên tối tăm, như thể đã bị tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cao Ly Á có chút khó chịu, đúng lúc thị nữ thân cận của cô ấy mang một khay trái cây bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, thị nữ ấy lập tức kêu lên: "Cô làm gì thế này? Chưa từng nghe nói rèm phòng trà không bao giờ đóng lại sao? Cô từ đâu đến?"
Mặc dù bị trách mắng, nhưng thị nữ gây họa không tỏ ra hoảng sợ. Cô xoay người lại, nói một cách điềm nhiên: "Xin lỗi, tôi cần phải kéo rèm xuống."
Thị nữ lạ mặt có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, yếu đuối nhưng lại sở hữu đôi mắt đỏ rực như ma quỷ.
Cao Ly Á trợn tròn mắt kinh hãi, còn thị nữ thân cận sợ hãi đến mức đánh rơi khay trái cây xuống đất, lập tức thét lên.
*****
Tin tức về việc một phù thủy xuất hiện ở Đế Đô bắt cóc phu nhân quan cận vệ nhanh chóng lan truyền đến các cấp cao nhất của đế quốc.
Uy Liêm không thể giữ nổi bình tĩnh, túm lấy Tần Lạc: "Đại nhân,
Cầu xin ngài giúp đỡ!"
Tần Lạc vẫn bình tĩnh hơn: "Phù thủy muốn gì?"
"Cô ta đòi thả một người tên là Ngải Lợi đang bị xét xử." Mồ hôi đẫm trán Uy Liêm, anh ta không dám nghĩ đến tình cảnh của vợ mình lúc này. Cao Ly Á luôn dũng cảm và chính trực, chưa bao giờ tiếp xúc với kẻ ác. Nếu chẳng may cô ấy làm phù thủy nổi giận... "Tôi biết điều đó trái với pháp luật, nhưng vợ tôi đang ở trong tay cô ta. Chỉ có cách này mới giúp Cao Ly Á an toàn!"
Tần Lạc suy nghĩ một lúc: "Tôi đã đọc báo cáo, nghe nói đó là anh trai của phù thủy. Gần đây tòa án bận rộn với việc xử lý hậu quả sau cuộc chiến Sa San nên chưa kịp xét xử." Lâm Tích đã đưa cả gia tộc rút lui an toàn, nhưng vô tình bỏ lại một loạt quý tộc cũ thuộc dòng họ Vĩ Khắc, nhờ vậy mà cơn thịnh nộ của quan Chấp Chính phần nào được bình ổn.
Uy Liêm trầm giọng: "Giờ thì không cần xét xử nữa, phù thủy đã chứng minh tên đó thực sự là thân nhân của cô ta."
"Không ngờ phù thủy vẫn còn ở Tây Nhĩ, lại còn tự mình đến đây. Đúng là một cơ hội tuyệt vời." Nhìn thấy vẻ mặt của Uy Liêm, Tần Lạc nghiêm giọng nói thêm: "Dĩ nhiên, trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của Cao Ly Á."
Quan Chấp Chính nãy giờ vẫn trầm mặc liền ra lệnh: "Lạc, cậu đi cùng đi. Bằng mọi giá phải giải cứu phu nhân của Uy Liêm. Còn về phù thủy, tôi không muốn cô ta chạy thoát nữa. Dù phải bắn chết tại chỗ cũng phải giữ lại được cái xác."
Từng hàng binh lính tinh nhuệ bao vây dinh thự của quan cận vệ, cùng với vô số dân chúng vây xem.
Tin tức về phù thủy lan truyền khắp nơi, người dân tụ tập đông nghẹt trên nhiều con phố, vây kín dinh thự không còn chỗ trống.
Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, không khí trong phòng trà lúc này lại rất yên bình.
Dù đã bị dọa sợ, Cao Ly Á vẫn giữ được phong thái quý tộc, ngồi đĩnh đạc trên chiếc ghế bọc nhung. Ngoài khuôn mặt hơi tái, không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang ở trong tình thế nguy hiểm. Edit: FB Frenalis
Ngồi đối diện cô ấy là phù thủy, người đang hứng thú nhặt cuốn sách rơi xuống, lật qua vài trang: "Cuốn sách này thật thú vị."
"Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô đụng vào sách của phu nhân!" Nỗi sợ ban đầu đã tan biến, thị nữ thân cận lớn tiếng mắng mỏ. "Cô dám làm chuyện ngông cuồng thế này, nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nề."
"Ngậm miệng lại!" Cao Ly Á nghiêm khắc quát, sau đó dịu giọng: "Xin lỗi vì sự vô lễ của thị nữ."
Thị nữ vô cùng kinh ngạc trước sự nghiêm khắc hiếm thấy từ người chủ nhân luôn dịu dàng, cô ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Phù thủy không tỏ vẻ tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Lẽ ra tôi mới là người cần xin lỗi, vì đã làm phiền khoảng thời gian yên bình của phu nhân."
Câu trả lời này khiến Cao Ly Á bất ngờ, cô ấy bắt đầu quan sát đối phương kỹ lưỡng hơn.
Người ta đồn rằng phù thủy khét tiếng có mái tóc dài bóng mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng mịn, hàng mi dày cùng cái mũi cao thanh tú tạo nên vẻ nhu nhược điềm tĩnh. Cô trông rất trẻ, cổ tay cùng cổ chân vô cùng tinh tế, cách nói năng văn nhã, dáng vẻ quyến rũ. Nếu không có đôi mắt đỏ nổi bật, Cao Ly Á chắc chắn sẽ nghĩ mình đang ngồi đối diện với một quý cô xuất thân từ dòng dõi danh gia vọng tộc.
Cao Ly Á lấy lại bình tĩnh, cảm thấy đây có lẽ là một người có thể nói chuyện được. "Tôi tin việc cô chọn cách này hẳn là bất đắc dĩ. Có điều gì tôi có thể giúp cô không?"
Phù thủy nhoẻn mỉm cười, dịu dàng trả lời: "Việc phu nhân ở đây chính là sự giúp đỡ tốt nhất. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không làm hại phu nhân."
"Tôi có thể hỏi, cô muốn gì?" Dù lời hứa của phù thủy không đáng tin mấy, Cao Ly Á vẫn cảm thấy yên lòng hơn đôi chút.
"Tôi có một người thân hiện đang bị giam giữ trong ngục của thẩm phán."
Cao Ly Á dần hiểu ra vấn đề, thử khuyên nhủ: "Xin lỗi nếu tôi nói thẳng, nhưng cách làm này có thể khiến tình hình tệ hơn."
"Nếu có cách tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ không làm một người phụ nữ tử tế như phu nhân hoảng sợ."
Cao Ly Á cẩn trọng chọn lời lẽ: "Nếu cô chịu ra đầu thú, mặc dù trước đây cô từng theo phe nổi loạn, nhưng nếu chân thành hối cải, tôi có thể thay cô xin ân xá. Các thẩm phán đều là những quý ông lịch thiệp và nhân từ."
"Dù tôi có đầu thú, thì cũng không thể khiến Ngải Lợi được tự do." Phù thủy khẽ đáp, ánh mắt quay ra ngoài cửa, lắng nghe mọi động tĩnh. "Tôi rất cảm kích thiện chí của phu nhân, nhưng kết cục của phù thủy chỉ có một."
"Tại sao mọi người gọi cô là phù thủy?" Cao Ly Á dần dần bị cuốn hút bởi người phụ nữ bí ẩn này. "Tôi có thể biết tên cô chứ?"
"Tôi là Ngải Vi." Phù thủy điềm đạm trả lời. "Còn về cái tên "phù thủy," tôi nghĩ phu nhân đã thấy đôi mắt của tôi rồi."
Cao Ly Á dũng cảm quan sát kỹ hơn: "Chúng quả thật có chút khác lạ. Nhưng chỉ vì thế thôi sao?"
Ngải Vi nhìn Cao Ly Á, dường như khá ấn tượng với sự bình tĩnh của đối phương. "Tôi đã ra chiến trường như một người đàn ông, chỉ huy binh lính và giành được một số chiến công. Có lẽ vì người ta thấy khó tin một phụ nữ bình thường có thể làm những việc đó, nên họ thêm thắt một chút tưởng tượng."
"Nói vậy thì những lời đồn đại đều là bịa đặt sao? Chẳng hạn như cô và..." Cao Ly Á nhận ra mình sắp nói sai, vội vàng sửa lại. "Xin lỗi, ý tôi là...."
"Phu nhân không cần bận tâm. Tôi không hút máu, cũng không triệu hồi quỷ dữ, càng không nấu trẻ con trong nồi súp." Ngải Vi khẽ cười, ánh mắt pha chút chế giễu. Nếu cô thật sự có phép thuật như thế, thì đâu cần phải liều lĩnh xâm nhập vào dinh thự này.
Gương mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, phong thái thờ ơ, không hề có chút cảm xúc như tủi thân hay tức giận.
Những lời đồn đột nhiên trở nên vô lý đến mức buồn cười. Cao Ly Á nhớ lại những cuộc trò chuyện vui vẻ với bạn bè về những tin đồn liên quan đến phù thủy, bỗng dưng cảm thấy một chút hổ thẹn.
"Cao Ly Á!"
Một tiếng gọi gấp gáp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Cận vệ Uy Liêm đứng ngoài cửa, đôi mày nhíu chặt vì lo lắng.
"Uy Liêm, em không sao." Cao Ly Á dịu dàng trả lời, rồi theo gợi ý của Ngải Vi, cô ấy nói thêm: "Anh hãy bảo binh lính rút lui, Ngải Vi muốn gặp người thân của mình."
Uy Liêm nhìn phù thủy với ánh mắt đầy căm hận cùng kinh ngạc: "Lại là cô sao?! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô làm tổn hại một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ biến cô thành đống thịt nát."
"Khi phu nhân của anh vẫn trong tay tôi, việc đe dọa không phải là lựa chọn khôn ngoan." Ngài Vi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Cao Ly Á, khiến Uy Liêm lập tức tái mặt. Cô khẽ mỉm cười, thay đổi giọng điệu: "Tuy nhiên, tôi hiểu tâm trạng của anh. Bây giờ xin anh hãy lui lại, để cho vị đại nhân kia tiến lên đi. Tôi nghĩ anh ta thích hợp hơn cho cuộc đàm phán này."
Những lời nói ra như một mệnh lệnh đầy thô bạo, nhưng vì tình yêu với vợ mình, Uy Liêm nhịn xuống không nói gì thêm, chỉ quay lại nhìn thoáng qua Tần Lạc.
Tần Lạc vỗ nhẹ vai Uy Liêm rồi tiến về phía cửa như yêu cầu. Anh ta không vội vã nói ngay, mà quan sát cẩn thận từng chi tiết bên trong phòng, từ cách sắp xếp đồ đạc, vị trí của hai người ngồi cho đến sắc mặt của Cao Ly Á, sau đó mới chậm rãi quay sang phù thủy, cất tiếng: "Không ngờ lại là cô. Lần đầu tiên tôi tha mạng cho cô, lần thứ hai là nhờ Tát Sa bảo vệ, đây là lần thứ ba. Cô chắc chắn sẽ may mắn như hai lần trước sao?"
Đôi mắt đỏ chợt lóe lên, giọng Ngải Vi vẫn điềm tĩnh: "Anh nhất định rất hối hận vì không xử tử tôi ngay từ đầu."
Uy Liêm quả thật đang rất hối hận.
Tần Lạc dường như khá hứng thú, giơ tay ra hiệu: "Đôi mắt đó là như thế nào? So với hai lần trước thì khác hẳn. Đây là bộ mặt thật của cô sao?"
"Hồi đó tôi dùng một loại thấu kính đặc biệt để che giấu."
Tần Lạc nhướng mày, tỏ vẻ thán phục: "Nghe thật kỳ diệu. Là Tát Sa đưa cho cô sao? Quan hệ giữa hai người là gì?"
"Chúng tôi lợi dụng lẫn nhau."
"Có vẻ cô đã lợi dụng khá thành công." Tần Lạc gật đầu. "Vậy sau khi làm nhiều việc cho gia tộc Lâm thị, tại sao Lâm Tích lại không mang cô theo?"
"Có chút trục trặc." Cô lập tức quay lại vấn đề chính. "Nhìn xem, tôi đang giải quyết trục trặc đó."
Tần Lạc mỉm cười giễu cợt, ánh mắt sắc bén: "Tôi khó lòng tin rằng hắn là người thân của cô. Tính cách của các người quá khác biệt."
"Chuyện đó không quan trọng. Anh chỉ cần hiểu rằng anh ấy có ý nghĩa rất lớn đối với tôi."
Tần Lạc dừng lại một lát để suy nghĩ: "Gặp hắn rồi, cô sẽ thả phu nhân Uy Liêm chứ?"
"Chắc chắn là không." Câu trả lời dứt khoát khiến Uy Liêm đứng cạnh đó tức giận tái mặt. Nhưng trước khi anh ta kịp nói gì, Ngải Vi đã tiếp tục: "Anh còn phải thả Ngải Lợi và cho anh ấy được tự do."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó, về phần tôi, anh cần phải đưa ra một số cam kết."
Khác với sự phấn khích của vị quan cận vệ, thái độ của Tần Lạc lại vô cùng hòa nhã. "Cứ nói đi."
Ngải Vi điềm tĩnh đáp lại, nhưng cũng rất kiên quyết. "Chúng ta sẽ giải quyết từng việc một. Trước tiên, xin hãy cho Ngải Lợi đến đây."
Tần Lạc chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó búng tay ra hiệu.