Vạn Giới Chí Tôn

Chương 56: Chiến tranh - Quyển 2



Trường Thiên và Thiết Nham đang đứng trên một gò đất nhô cao như ngọn đồi nhỏ, ánh nắng ấm áp trong lành hơn rất nhiều so với Song Giới, quang cảnh yên bình đến lạ thường, không có rừng cây rậm rạp như Xích Dạ, mà chỉ là đồng cỏ xanh tươi bát ngát.

Cái tên Quỷ Địa thật sự quá sai lầm khi đánh giá về nơi này, trong ký ức của Hư Vô thì vị diện hắn đang đặt chân chính là Hải Hà đại lục, một vị diện mới được hình thành chỉ cách đây vài trăm triệu năm mà thôi, cho đến khoảng vài triệu năm trước thì Hải Hà chịu một đợt chấn động không gian cực kỳ kinh khủng, mặc dù không ảnh hưởng đến những sinh linh tồn tại bên trong nhưng đã có rất rất nhiều thứ đã thay đổi tại đại lục này.

Cái thay đổi thứ nhất và cũng là nghiêm trọng nhất đó là vị trí, tọa độ không gian của vị diện đã bị thay đổi hoàn toàn, bằng sự trùng hợp nào đó, Hài Hà đã nằm chồng lên Song Giới, hai vị diện này nằm ở hai đầu không gian song song, do "Quy tắc" của Thần đặt ra ngăn cách.

Thứ nhì là thời gian, thời gian ở Hải Hà bị thay đổi do không gian bị vặn gãy, một ngày ở Song Giới bằng 20 ngày ở Hải Hà, một con số chênh lệch cực kỳ kinh khủng. Nhưng nếu ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, hai vị diện nằm cách xa nhau gần như là ở hai đầu cực của Vạn giới, một trong số đó bị thay đổi không gian tồn tại thì hệ quả mà nó gây nên không hề nhỏ.

"Chúng ta phải ở lại nơi này trong vòng một năm rưỡi chứ không phải 25 ngày như lão cha ngươi đã nói. Thêm một điều cực kỳ may mắn nữa, chúng ta không thể tu luyện khi ở đây, một là không hề có Nguyên khí, hai là không thể hấp thu khí tức hay nguồn sống ở đây được. Chỉ cần có dù chỉ một ít thì Song Giới sẽ bài trừ chúng ta ngay lập tức."

Những điều Trường Thiên nói làm Thiết Nham đang tham lam hít thở không khí trong lành thì bị sặc, không nên đùa kiểu này chứ. Nhưng khi quan sát vẻ mặt khí định thần nhàn, mặc kệ thiên hạ của Trường Thiên thì hắn mới biết đại nhân không hề đùa.

Cũng phải, ai lại đi đem sinh mạng mình ra đùa giỡn được chứ.

"Đi thôi! Tìm thành trì, làng mạc nào đó dò xét tình hình. Khoảng thời gian sau này chúng ta phải sống ở nơi xa lạ này, phải có sự chuẩn bị cần thiết mới được. Rất có thể đỉnh phong cường giả ở đây sẽ ngang với Ngưng Thể cảnh."

Cả hai không nói thêm gì nhiều, nhanh chóng xác định một phương rồi đi thẳng đến, tại nơi đất khách quê người, không rõ địch ta như thế này thì có cho tiền Trường Thiên cũng không dám bay trên trời.

Từng làn gió mát rượi thổi qua vùng đồng cỏ bao la, làm mái tóc dài màu đỏ rực của Trường Thiên bay phất phơ, một cảm giác bình yên thoải mái đã lâu không có len lỏi trong tâm hồn, thật khó để có được những phút giây thanh thản như thế này, nếu như có ba cô gái trong lòng hắn ở đây thì tốt biết mấy.

Mãi suy nghĩ vẫn vơ thì mùi máu nhàn nhạt từ phía trước phả vào mặt, càng đi tới mùi máu càng thêm nồng nặc, Trường Thiên dừng bước ngưng thần thả Linh hồn lực ra quan sát vài dặm phía trước. Thiết Nham biết ý tập trung đứng sau lưng Trường Thiên không dám quấy rầy hắn.

Sau vài phút kiểm tra, Trường Thiên mới thở nhẹ ra một hơi, vẻ mặt khá ngưng trọng như đang suy tính điều gì đó: "Phía trước ba dặm có hai đạo quân đang chiến đấu, nhìn giáp phục thì có lẽ là thuộc hai quốc gia nào đó, nhân số không ít, vào khoảng năm ngàn người, thậm chí có cả yêu thú nữa. Chiến tranh sao?"

"Theo thuộc hạ nghĩ đây chắc là chiến tranh giành lãnh thổ, ở Song Giới điều này cũng không phải là hiếm. Chúng ta tiếp theo nên làm gì thưa đại nhân, có nên tham gia vào trận chiến đó không!"

Trường Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Trước tiên cứ ẩn giấu khí tức quan sát tình hình đã, nếu cần thiết thì hẳn ra tay cũng chưa muộn!"

Rất nhanh Trường Thiên cùng Thiết Nham đã tiến vào ngoại vi vòng chiến của cuộc tranh đấu đẫm máu bên dưới.

Tràng cảnh vô cùng hỗn loạn, người ngã ngựa đổ khắp mọi nơi trên chiến trường, mặt đất được trải bằng những xác chết và máu, sắc màu hôn ám, huyết tinh bao phủ nơi đây. Trường Thiên cũng là lần đầu chứng kiến cảnh chém giết rầm rộ hoành tráng đến mức này nên không khỏi có chút rung động, nhiệt huyết dâng trào, ngay cả Thiết Nham bên cạnh cũng nhịn không được muốn lao ra giết chóc cho thỏa sức, đáng tiếc khi chưa có lệnh của Trường Thiên thì hắn không dám làm ra hành động gì.

Keng!! Một thanh kiếm văng ra rơi xuống đất, nam tử mặc giáp đỏ ôm chặt cánh tay đầy máu nhìn về phía trước, cách hắn năm mét là một đại hán cao to bặm trợn đang liếm mép cười khát máu. Đại hán cười lớn điên cuồng lao đến nam tử gầy yếu kia, ngay khi hắn chuẩn bị nhắm mắt chờ chết thì một âm thanh như từ trên thiên đàng vọng xuống.

Phập!!!

Cái đầu lâu to mập vẽ lên đường cong hoàn mỹ rồi rơi xuống vũng máu gần đó, thân hình khổng lồ của đại hán ban nãy dần dần đổ uỳnh xuống đất.

"Không sao chứ?"

Giọng nói thánh thót như chim hót cực kỳ dễ nghe vang lên, một giọng nói khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ nhưng tuyệt đối không phải ở nơi gió tanh mưa máu như thế này, nó không phù hợp chút nào cả. Nam tử thất thần nhìn chằm chằm vào người vừa cứu hắn một mạng.

Nữ nhân, chính xác là một nữ tướng quân cực kỳ mỹ lệ, đầu tóc vàng nhạt óng mượt có vài chỗ dính máu xõa ra ngang vai, khuôn mặt trưởng thành đẹp như thiên sứ, nhìn tổng thể nàng giống như như một kiệt tác của tạo hóa nhào nặn ra, không thể tìm ra chỗ nào để chê được.

Nàng dường như cũng đã quá quen với việc có người đang trên chiến trường sinh tử vẫn có thể phân tâm đến mức nhìn nàng đắm đuối như vậy. "Nếu không có gì thì đứng lên chiến đấu đi, nhìn ta không đem lại mạng sống cho các ngươi được đâu!!"

Nam tử gầy gò lập tức giật mình hồi phục, khuôn mặt đỏ lên xấu hổ, hắn thầm mắng định lực của mình sao lại kém thế. Vội vàng nhặt thanh kiếm của mình lên rồi lại lao vào vòng chiến.

Nữ thiên sứ tóc vàng vừa rồi là Erina Warlock (mình sẽ viết tên trước họ sau theo tên Tây cho hay, chỉ có tên nhân vật tên địa danh mới Tây thôi nha, còn tên skill hay tên mấy cái quân đội để Hán Việt cho hấp dẫn, để Tây luôn đọc nghe chuối lắm, hehe), Tứ phẩm Tướng quân của Vương quốc Gondor. Đạo quân Huyết Nhận do Erina thống lĩnh đã chiến đấu với quân đội Vương quốc Hathem cũng đã gần một tháng, nàng tổng cộng hạ được hai thành trì và gần mười đồn trú quân nhỏ, nhưng phần lãnh thổ và tài nguyên đoạt được lại chẳng có bao nhiêu cả.

"Thả Geron ra!!!"

Erina quan sát tình hình chung quanh một chút rồi hét lớn, hàng giáp thủ đeo tấm khiên to hơn thân người ở phía sau lập tức đứng tách nhau ra chừa lại những lối đi rộng rãi.

Gràooo!!!

Từng tiếng thú rống vang vọng khắp cả chiến trường rộng lớn, đến cả vị trí của Trường Thiên ở cách rất xa vẫn còn nghe thấy được.

Mắt đất dưới chân ầm ầm rung lên từng đợt, hơn ba mươi đầu quái thú to lớn như những con voi từ mấy con đường giáp binh đã tách ra lao vút về phía tiền tuyến, nơi trận chiến diễn ra kịch liệt nhất.

Đến khi bọn chúng đã lộ ra thân hình hoàn toàn thì Trường Thiên mới đánh FQIxRCL8 giá được hình dạng của đám quái thú này, cực kỳ giống với hổ răng kiếm đã bị tuyệt chủng ở Trái Đất, chỉ khác bộ lông bờm nơi cổ rất dài, cái đuôi to khỏe như đuôi bò sát chứ không phải đuôi hổ bình thường.

Toàn thân của chúng được bao phủ bởi những phiến giáp chắc chắn, giống như mấy con chiến mã mặc giáp thời trung cổ vậy, bốn bộ vuốt dưới chân được đóng thêm vào những lưỡi đao sắc bén. Trên lưng mỗi con đều có hai người ngồi điều khiển, xem có vẻ như đã được huấn luyện rất kỹ càng.

Thiết Nham bên cạnh cũng phải tặc lưỡi cảm thán, ở Song Giới nếu quân đội được huấn luyện chính quy như thế này thì một quốc gia cũng có thể chấp hết mấy quốc gia còn lại.

Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, chỉ thấy Erina giương cao thanh kiếm lên không trung. Vài phút sau, trên bầu trời xuất hiện chi chít điểm đen càng ngày càng lớn. Chỉ trong chốc lát đã hiện ra hàng trăm đầu Sư Thứu với đôi cánh to lớn, mỗi lần vỗ là tạo ra những trận cuồng phong mạnh mẽ. Cũng như đội quân hổ răng kiếm vừa rồi, trên lưng chúng là những người điều khiển thành thục, điêu luyện.

"Griffin chia làm hai đội tấn công trực tiếp vào trung khu phòng thủ của đối phương, còn Geron thì cứ thỏa thích tàn phá theo ý các ngươi đi!!!"

AAA!!! - Gràooo!!!

Dựa theo sự phân phó của Erina, đám nhân, thú mặc trọng giáp hưng phấn gầm lên lao vào đám người Hathem mặc sức tàn sát.

Trường Thiên một bên khá tán thưởng với lối điều binh ngay ngắn này của Erina, quân đội phòng thủ sợ nhất là Không kích, tấn công từ trên cao sẽ khiến bọn chúng không thể phát huy được uy thế của mình, muốn thắng thì phải bắt Vương, đây chính là dụng ý của nàng ta. Còn đội quân Geron hung tàn kia sẽ tàn phá ngăn cản viện trợ từ quân đội chủ lực nơi tiền tuyến, Erina vận dụng được điểm mạnh của hai đội quân quái thú của mình đến mức này quả thực là đã không tệ.

"Không ổn!" Trường Thiên thầm giật mình, dị biến cuối cùng cũng xảy ra, quả nhiên quốc gia nào cũng có hàng khủng, chủ yếu là thằng nào giấu kỹ hơn mà thôi. Hắn đã biết sẽ gặp tình huống như thế này mà, Erina tuy đưa ra chiến thuật hợp lý nhưng bù lại nàng cũng lộ ra bài tẩy của mình quá sớm, rất dễ bị đối phương nắm thóp. Có đầu óc đấy nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm, Trường Thiên hắn đã phải tu qua không biết bao nhiêu bộ tiên hiệp cộng thêm phim truyền hình mới có được lối suy nghĩ sâu sắc như bây giờ, Erina nhìn mặt búng ra sữa thế kia thì lấy đâu ra kinh nghiệm chinh chiến cho nhiều.