Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 8: Thương Uyên Thánh Tôn và CHA



Vì chấn động từ cuộc chơi đùa giữa Reagan và Luke làm cho mọi người ở trong Cung điện đều phải chú ý.

Hoàng đế Charles XV cũng rất vui vẻ mà chào đón những vị khách đột ngột này. Ông tỏ ra vô cùng hào phóng, rất mực hiếu khách.

"Haha, lần đầu ta được diện kiến một vị Thánh Tôn thực sự đấy! Cô trông khác so với tưởng tượng của ta quá."

Reagan nhấp một ngụm sữa cacao nóng, nhún vai.

"Vâng, mười hai năm qua ai biết tôi là Thánh Tôn cũng nói thế cả."

Hoàng đế không hề tỏ ra phật lòng trước sự vô lễ kia. Ông vẫn cười hỏi.

"Thế ngươi là vị nào? Thính Vũ Thánh Tôn? Hậu Nguyệt Thánh Tôn? Thưởng Họa Thánh Tôn?"

Charles XV liệt kê ra một vài danh hiệu. Mọi người thực thắc mắc tại sao những kẻ nằm ngoài luân lý lại chọn những cái danh hiệu bình dị đến thế?

, , ? Đó không phải là "Thập nhã sự" mà người của Thần quốc Huyền Thiên vẫn thường quan niệm đó sao?

Reagan liếc nhìn Charles XV một cách sâu sắc. Cô thổi một hơi làm nguội ly cacao, nhàn nhạt đáp.

"Tôi gọi là , Thương Uyên mang nghĩa là biển, chắc vậy.

Danh hiệu của Thập Lục Thánh Tôn là do chọn vào điểm đặc trưng của mỗi người, có thể là sức mạnh và cũng có thể là sở thích của người đó."

Không chỉ Hoàng đế Charles XV, tất cả những người ở đó đều tỏ ra rất thảng thốt.

Họ đang được nghe chuyện về những bậc vĩ nhân kỳ tài in dấu trong lịch sử là những tồn tại vượt trội.

Bọn họ chính là mẫu vật lý tưởng để con người ngày nay mường tượng về các Đấng Tối Cao, cũng là hình ảnh hoàn hảo để diễn tả những vị Chúa Quỷ tàn bạo.

Những câu truyện viết, kể về Thập Lục Thánh Tôn thì đầy rẫy trong khắp lịch sử nhân loại, nhưng làm sao chân thật bằng câu chuyện được kể lại bởi chính một người trong số họ?

Charles XV như muốn bật nhảy khỏi ngai vàng, ông muốn biết nhiều hơn về những kẻ đã thoát khỏi giới hạn của con người ấy, nhưng với tư cách là Hoàng đế của một quốc gia lớn mạnh nhất khu vực, ông đã tự kiềm nén lại chính mình.

Thật kỳ diệu! Một Thánh Tôn, một tồn tại nằm ngoài sức tưởng tượng lại trong hình hài của một người phụ nữ bình dị tới vậy.

Ông trước kia cứ nghĩ Thập Lục Thánh Tôn chắc phải chói lóa lắm hay đậm đặc tử khí, là một cá thể nắm được toàn bộ thế giới trong tay.

Nhưng nhìn xem, một người phụ nữ hảo ngọt, một giáo viên, một người rất đỗi bình thường ấy thế mà lại cùng đẳng cấp với những thứ không tưởng kia.

Các viên quan cùng quý tộc cũng mang suy nghĩ giống Charles XV, bọn họ vẫn không dám tin, người phụ nữ này là một tồn tại khác biệt hoàn toàn với họ.

Không gian bị sự lặng im bao trùm, mỗi người đều chìm trong suy tư của chính mình.

Reagan uống nốt ngụm cuối của ly cacao định bụng đứng dậy, thế nhưng sự chuyển dịch của người đàn ông có sức hút hơn cả Hoàng đế đã làm cô phải nán lại.

Ở góc trong cùng của căn phòng, người đàn ông trung niên đẹp trai lịch lãm với bộ trang phục quý tộc màu trắng.

Ông đứng đó với phong thái điềm tĩnh, ung dung càng tăng thêm phần quyến rũ, như thể phong độ thời trẻ của ông không bị thời gian xóa nhòa.

Mái tóc vàng mật ong được uốn xoăn lấp lánh tôn lên khuôn mặt lạnh lẽo dễ dàng khiến người ta mường tượng ra một thời hào hoa của ông.

Có lẽ ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt xanh tím lạnh lẽo vô ngần, trầm tĩnh không có lấy một tia xao động.

Caine A'la Egenskaper bước dịch lên một chút, các vị quý tộc cùng viên chức cũng lùi ra để ông có thể tiến lên dễ dàng.

Đôi mắt sẫm màu lạnh lẽo liếc tới cô, trước cả khi ông làm thế Reagan đã nhận ra ông đang dùng Đế cấp Ma thuật [Zondavor Gozler] để giám định mình.

Cô thầm nghĩ trong lòng, nên làm gì nhỉ? Dù sao đó cũng là phụ huynh của học sinh, không nên quá thô lỗ.

Cuối cùng cô quyết định bật [Nyarlathotep] lên.

Caine nhận ra Đế cấp Ma thuật của mình đã thất bại trong việc dò xét năng lực của cô, nhưng ông lại quá bình tĩnh chỉ lặng lẽ thu lại Ma lực, trầm giọng.

"Cô là giáo viên năm nay của Louis?"

Reagan vừa tắt [Nyarlathotep] vừa trả lời.

"Vâng! Rất vui được gặp ông."



Caine cũng chỉ ừ hử cho qua, ông hỏi.

"Thằng bé thế nào?"

Reagan vẫn mỉm cười đáp lại.

"Rất giỏi. Tuy nhiên em ấy chưa xứng để được gọi là chủ nhân của Licht Valgus."

Caine hơi cau mày. Licht Valgus? Cô ta khiến thằng bé phải dùng tới Thần kiếm? Nếu đã thế không phải cô ta cũng được thử qua [Licht Valgus Vernietig]? Vậy mà vẫn chưa xứng?

Reagan đã dùng [Bugg-Shash] ngay từ đầu nên hẳn nhiên nghe được những suy nghĩ này của ông.

Cô trả lời ngay.

"Vâng, tôi hứng hết toàn lực luôn. Cơ mà không một chút xây xước. Toàn lực ở đây là toàn lực của Louis chứ không phải của Licht Valgus.

Ngay cả năm năm trước, Licht Valgus chưa từng được dùng hết sức, nếu là toàn bộ khả năng của Phù Quang Chi Kiếm thì không phải chỉ là thành phố rộng 3.969km vuông thôi đâu.

Nó đủ sức thổi bay thế giới này đấy."

(Lưu ý: thành phố tại Đế quốc tương đương với một tỉnh của chúng ta. Cơ bản thì tại thế giới này không có đơn vị hành chính tỉnh và cao nhất ở Landorr là thành phố.)

Toàn bộ căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng. Đám người kia quá đỗi cả kinh! Bọn họ vỡ òa.

"Cái gì cơ?!? Cô ả vừa bảo thổi tung thế giới?!?"

"Không lẽ toàn bộ Thập Tam Thần Khí đều có thể làm thế?"

"Khoan đã, trong truyền thuyết không phải Phù Quang chi Kiếm là để bảo vệ hành tinh sao?"

"Đúng rồi! Cô ta rốt cuộc có ý gì?"

"Hay... Cô ta không phải Thánh Tôn?"

"Nhưng chẳng phải nếu mạo danh Thánh Tôn thì sẽ bị... xóa sổ khỏi thực tại sao?"

Ngay cả chủ sở hữu cũng rất kinh ngạc ở sau cánh cửa lớn. Louis tròn mắt, cậu tưởng rằng Licht Valgus cùng lắm là có thể chém đôi được vùng Argrill thôi, không ngờ thanh kiếm ấy lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế.

Có lẽ vì giữ cái suy nghĩ ấy nên cậu mới không thể dùng hết sức mạnh của Licht Valgus dù cho đã là Vương cấp Kiếm Sĩ?

(*Argrill là vùng được tạo nên bởi 6 thành phố, lấy Đế đô làm trung tâm của Argrill, xung quanh lần lượt là Nocturne, Lune, Bersinar, Rugare và Purano*)

Quả như cô Reagan từng nói, nếu không lĩnh hội được Kiếm Đạo, không sinh ra được Kiếm Ý thì không thể nào có thể trở thành một kiếm sĩ đúng nghĩa.

Riêng Caine chỉ khẽ cau mày. Cái đám kia nghe thấy từ "hủy diệt thế giới" là đã nhao nhao lên rồi. Chúng không nhận ra câu nói này của cô ta chẳng ăn nhập gì tới câu trước à?

Còn riêng bản thân ông, có vẻ Đế cấp Ma cụ [Adimenaren] cũng không thể ngăn chặn ả xâm nhập vào tâm trí ông rồi.

Nhưng việc bị biết được suy nghĩ dễ dàng thế khiến ông rất mực không phục.

Vì cái đám đông kia vẫn tiếp tục ồn ã, ông cũng chỉ đành trao đổi bằng tâm trí với cô.

"Vậy theo cô, Louis có thể làm chủ Licht Valgus đến mức đó không?"

Reagan nhắm mắt đăm chiêu, hoàn toàn tách sự ầm ĩ của đám đông ra khỏi tiềm thức.

Thật lòng mà nói thì theo nguyên tác, dù có dành cả cuộc đời thì Louis cũng không tài nào dùng được tới 20% của Licht Valgus ấy chứ, tuy nhiên...

"Theo tôi thì, cùng lắm em ấy chỉ có thể dùng được khoảng 35% sức mạnh của Phù Quang Chi Kiếm thôi.

Nhưng biết đâu tương lai sẽ có đột phá, vì em ấy vốn là một kiếm sĩ tài năng mà. Chỉ cần cậu nhóc chịu buông bỏ một vài điều thôi!"

Caine lần đầu tiên có một biểu cảm khác ngoài sự điềm tĩnh.

Ông kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô như không tin vào bộ óc của mình.

Sau một hồi, ông lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm lên tiếng.

"Bệ hạ, thần cáo lui!"



Charles XV hoàn hồn.

"Được. Hầu tước Egenskaper đi thong thả."

Trong suốt lịch sử thế giới, chưa từng có một trường hợp nào nói về một quần thần khi rời đi phải khiến Hoàng đế cúi chào.

Rõ ràng Hầu tước Egenskaper là một thế lực rất đáng gờm kể cả có là Hoàng đế cũng phải kiêng dè.

Caine chỉ hơi cúi đầu chào Charles XV, xoay người lạnh lẽo cất bước.

Hai thị vệ đứng ở cửa nhanh nhẹn mà cũng nghiêm trang mở cửa cho ông.

Bước ra khỏi cửa, ông đã nhìn tới cậu quý tử của mình (cho dù cậu chỉ là thứ nam?), đôi garnet xanh lam đột nhiên ánh lên tia sáng dịu dàng hiếm thấy.

"Qua đây!"

Louis giật thót, chậm rì đi theo.

Đã ba tháng rồi từ lần cuối ông tới Học viện thăm cậu.

Mà những lần ông đến thì cũng chỉ để xem cậu có tiến bộ gì so với tháng trước không, đã thông thạo được bao nhiêu loại Ma thuật, đã đến bậc nào của bốn chức nghiệp.

Cậu thực sự đã mong ông sẽ hỏi về điều khác, chẳng hạn như...

"Con có ổn không?"

Tông giọng lạnh lẽo trầm khàn khiến tâm trí cậu chết lặng. Cậu còn chưa dám nghĩ tới thì lời đã ở bên tai.

Đôi ngọc lam mở hết cỡ, một làn sóng nhỏ bao trùm tràn lên từ đáy mắt nhưng lại bị ý chí sắt đá ngăn lại. Louis thất thần hỏi lại.

"Ý người là gì?"

Caine quay người lại nhìn con trai, ánh mắt ông dịu dàng đến lạ, Louis thì lại không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Khuôn mặt băng đá như tan chảy, mỉm cười hiền hậu.

"Trời ạ, cậu con trai yêu quý của ta sao thế này? Cha quan tâm hỏi han con mà con lại tỏ ra e sợ là sao?"

Louis càng thêm thất kinh. Cha cậu có thể cười hiền đến thế sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ông ấy hỏi han cậu, cười vì cậu phản ứng lạ đời, đó không phải là những gì mà Caine A'la Egenskaper, Trưởng Tôn đời thứ 8 của gia tộc Egenskaper luôn đối xử với cậu.

Chẳng cần đến bất cứ loại Ma thuật nào, Caine vẫn rõ được suy tư của Louis, ông tiến tới, đặt nhẹ tay lên vai cậu.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người đàn ông cậu luôn mong chờ được quan tâm, được chia sẻ, được chăm sóc.

Cảm xúc trong cậu như vỡ òa, nắm lấy bàn tay gầy, thon dài áp trán vào mà nức nở.

"Cha ơi..."

Đám Gamma ở cách đó một khoảng cũng lặng đi, cố kìm nén cảm xúc đang dâng lên từ đáy con tim.

Chúng đã bao lâu rồi không được gặp cha mẹ?

Mấy thiếu nữ khóe mắt bỗng đỏ hoe, sụt sùi.

Một lúc lâu sau khi cảm xúc đã ổn định, Caine tạm biệt con trai để trở về thành phố Vereilles vì công việc còn bề bộn quá.

Louis có chút hụt hẫng nhưng vẫn vui vẻ rời xa người cha mà mình vẫn luôn hằng mong ngóng.

Mà cậu đâu biết rằng, sau khi quay lưng lại vẻ mặt của người cha ấy còn lạnh lẽo hơn cả trong trí nhớ của cậu, đặc biệt trong đôi mắt ấy chỉ toàn sự ghét bỏ.

Reagan đã kết thúc cuộc trò chuyện với Charles XV, cô dẫn đám nhóc tham quan một vòng Cung điện rồi thưởng thức bữa trưa theo phong cách hoàng gia.

Xong xuôi, đám Gamma còn được thử sức với các đàn anh đàn chị.

Luke thì không nói rồi, rất xứng với cảnh giới Thượng cấp Kiếm Hoàng.

Ngạc nhiên là cả bốn người đàn chị cũng rất mạnh mẽ, một người trong số họ vẫn có thể dễ dàng áp đảo cả chục người bên Gamma.